Đại Ma Đầu Hệ Thống

Chương 84: Tiện tay trấn sát!




Chờ một chút!”
Một thanh âm lãnh đạm vang lên, tuy cường độ giọng nói không cao cũng không thấp, nhưng lại thần kỳ đến nỗi vang vọng bên tai mỗi người có mặt bên trong không gian này.
Bầu không khí xấu hổ sau khi bị Vương Bá Ngưu lên tiếng liền biến mất, mọi người cơ hồi quay đầu tìm kiếm chủ nhân của thanh âm. 
Thanh âm này nhìn có vẻ bình thản, nhưng lại có chứa một cỗ vận luật kỳ lạ, khiến mọi người cơ hồ bị hấp dẫn, ngay cả Thải Điệp tiểu thư muốn đằng không rời đi cũng không nhịn được dừng bước, quay đầu nhìn về phía Vương Bá Ngưu.
Theo hướng thanh âm vang lên, lúc này một vị trung niên nam tử anh tuấn phong trần, dáng người cao to, mặc một bộ đồ thuần màu đen tà dị, đứng ngạo nghễ trên đám mây nhỏ phía sau.
Vị trung niên nam tử này mang khí chất lạnh lùng, bá đạo, cao quý, bình thản, hờ hững, giống như trên thế gian này không có thứ gì khiến hắn tập chung chú ý.
“Thật là hoàn mỹ nam tử!” Trong lòng mọi người ở đây không nhịn được đánh giá, ngay cả thiên kiêu khu thứ nhất cùng ngũ đại thiên kiêu khu thứ hai cũng nghĩ như thế.
Khí chất của Vương Bá Ngưu không phải là trang, mà thật sự là khí chất từ sâu trong linh hồn hắn, cho dù chết đi, luân hồi vạn thế cũng không thể xóa mờ đi khí chất này.
Rất nhiều nữ tử ở trong không gian này khi nhìn Vương Bá Ngưu đều tại ngơ ngẩn xuất thần, đều không tự giác ảo tưởng rằng Vương Bá Ngưu chính là bạch mã hoàng tử trong mộng của các nàng.
Liền ngay cả bốn vị tuyệt thế mỹ nữ lúc nãy đánh đàn cũng không nhịn được ngơ ngác liếc nhìn Vương Bá Ngưu, quả thật, khí chất của Vương Bá Ngưu quá đặc biệt, cơ hồ khiến khác phái đều không tự chủ được bị thu hút.
Đồng thời, mọi người đang nghĩ, người mà có cỗ khí chất hoàn mỹ như Vương Bá Ngưu hẳn chính là đứng trên đỉnh thế lực cao tầng, không phải đơn giản chỉ là tán tu cường giả. 
Thải Điệp tiểu thư hơi hứng thú nhìn Vương Bá Ngưu, nàng cũng cảm thấy vị trung niên nam tử này bất phàm, nhưng nàng cũng không cảm thấy Vương Bá Ngưu thật sự kinh diễm.
Mặc dù Vương Bá Ngưu có bộ da tốt, khí chất siêu nhiên xuất trần, nhưng nếu Vương Bá Ngưu chính là người đứng đầu đại thế lực nào đó thì có cỗ khí chất này cũng không lấy làm lạ.
Nghĩa là ánh mắt của nàng vẫn chưa từng nghĩ Vương Bá Ngưu xứng với nàng, nhưng nàng cũng không muốn vô duyên vô cớ lãnh đạm vị trung niên nam tử rất có thể là đầu sỏ của siêu cấp thế lực nào đó, vì vậy lập tức, nàng nói ra: “Không biết tiền bối gọi Thải Điệp có chuyện gì?”
Hiện tại ánh mắt của tất cả mọi người đều tập chung vào Vương Bá Ngưu, giờ khắc này ở trong vùng không gian này đều thuộc về Tiên Ma Thành nhân vật cao tầng, ngoại trừ thiên kiêu đám người ra, còn có các đại gia tộc người cầm quyền. 
“Tới đây!” Vương Bá Ngưu lạnh nhạt mở miệng, đưa ngón trỏ móc lên, ra hiệu Thải Điệp tiểu thư tới, giọng nói kia ẩn chứa một cỗ ý cảnh Bá Đạo, không dung người khác ngỗ nghịch lời của hắn, nếu không liền sẽ gặp kết quả xấu.
Ánh mắt Vương Bá Ngưu hờ hững, nhưng sâu trong con ngươi của hắn chính là một cơn bão, người khác chỉ cần nhìn vào thì tinh thần bị nhiếp không tự chủ được bị hút vào, khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Loại giọng nói này quả thật giống như Đế Vương cao cao tại thượng quan sát chúng sinh sâu kiến, khiến mọi người ở đây đều cảm giác khó chịu.
Thải Điệp tiểu thư nhíu mày, trung niên nam tử này dám dùng ngữ khí bề trên nói chuyện với nàng, còn bảo nàng đi tới, hắn...tính là cái gì?
Ngay cả Tiên Ma Thành Chủ cũng không dám dùng ngữ khí này nói chuyện với nàng, Tiên Ma Thành Chủ nhìn thấy nàng còn muốn khách khí nói gì tới vị trung niên nam tử xa lạ này.
Thải Điệp tiểu thư hừ lạnh, không vui nói: “Vị đại thúc này, ta tôn trọng ngươi nói ngươi một câu tiền bối, ngươi đừng quá phận!"
Qúa Phận?
Nghe Thải Điệp tiểu thư nói vậy, khóe miệng Vương Bá Ngưu nhếch lên, ánh mắt lóe lên vẻ tà dị, khó hiểu nói: “Ngươi cảm thấy ngươi ở trước mặt ta, rất cao quý?”
“Này, mời ngươi đừng quá phận, Thải Điệp tiểu thư không phải ngươi có thể khinh nhờn.” Thải Điệp tiểu thư chưa kịp mở miệng, một thanh niên thiên tài phẫn nộ nhảy ra, mắng.
“Đúng vậy, đừng tưởng có chút thực lực liền không xem ai ra gì.""
“...”
Có một người đứng lên mở miệng, liền sẽ có người thứ hai, thứ ba...trong nháy mắt, có rất nhiều người lên tiếng mắng chửi Vương Bá Ngưu.
Những người mở miệng chẳng qua chỉ là tiểu gia tộc hoặc đám tán tu mà thôi, những người thông minh hoặc tầng lớp thượng đẳng trong Tiên Ma Thành đều lựa chọn ngậm miệng không nói, ai biết trung niên nam tử kia có phải là cường giả một phương hay không, vì một cái Thải Điệp nữ tử mà đắc tội một vị trung niên nam tử bí ẩn quả là việc không khôn ngoan.
“Một bầy kiến hôi nếu mắng ngươi, các ngươi lựa chọn làm gì?!” Vương Bá Ngưu liếc nhìn đám cao tầng thế lực, nghiền ngẫm nói.
Thấy mọi người không nói gì, Vương Bá Ngưu cảm giác không thú vị, đành nói tiếp:
""Liền tùy ý dẫm đạp, cho chúng nó câm miệng thôi!""
Vương Bá Ngưu khẽ cười, lập tức, hắn chỉ là đưa tay phải lên trên đỉnh đầu, một chùm quả cầu năng lượng liền xuất hiện trên đầu hắn. 
“Ngươi muốn làm cái gì?” Có ít người còn không biết sống chết nghi hoặc quát lớn.
""Roẹt!"
Vương Bá Ngưu khẻ cười lạnh, bóp nát quả cầu năng lượng, bị bàn tay Vương Bá Ngưu bóp nát, từng tia năng lượng ẩn chứa sức mạnh hủy diệt văng ra bốn phương tám hướng.
“Đáng chết!” Cảm giác mỗi một tia năng lượng ẩn chứa năng lượng cuồng bạo, đám người liền kinh hãi hét lên, nhanh chóng phi thân chạy trốn.
từng tia năng lượng này như có linh tính, chỉ nhắm vào những người lúc nãy mắng chửi hắn.
“A.....cứu ta...”
Những người lên tiếng mắng Vương Bá Ngưu không một ai may mắn thoát khỏi, đều từng tia năng lượng xuyên thấu thân thể, óc, trái tim, chết không thể chết lại.
“A! Không muốn, ta sai rồi.” Nhiều người chưa kịp hoàn hồn mở miệng nhận lỗi.
Nhưng đáp lại bọn hắn chỉ là từng tia năng lượng vô tình trấn sát.
Ngay chốc lát, cả vườn linh hoa đều nhuộm đỏ máu tươi, không khí dày đặc mùi máu tanh, khiến cho những người còn sống đều rùng mình.
Những người vào vùng không gian này đều là Độ kiếp kỳ cường giả, nhưng không ngoại lệ đều bị Vương Bá Ngưu đơn giản mỗi người bị một tia năng lượng diệt sát.
Chỉ một tia năng lượng đều trấn sát Độ Kiếp kỳ cường giả, như vậy thực lực chân thật của Vương Bá Ngưu còn kinh khủng đến cỡ nào?
Tất cả mọi người lui xa xa, ngậm miệng không nói, lại cũng không dám nói tiếp nữa.
“Ngươi thế mà dám ở chỗ này động thủ, ngươi muốn chết sao?” Thải Điệp tiểu thư lấy lại tinh thần, phẫn nộ nhìn Vương Bá Ngưu, gầm lên.
“Hừ! Đừng có giả thanh cao trước mặt ta, cho ngươi ba giây thời gian, không đi đến, ta cho ngươi biết thế nào là tàn nhẫn.” Vương Bá Ngưu hờ hững nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.