Đại Ma Đầu Hệ Thống

Chương 83: Thải điệp cầm khúc!




“Công tử, ngài có phải không phải vào?” Vị nữ tử xinh đẹp nhìn Vương Bá Ngưu, nghi hoặc hỏi.
Vương Bá Ngưu mỉm cười, nói: “Ta không phải Độ Kiếp kỳ tu vi có thể vào không?”
“Cảnh giới không đủ xin mời tự động rời đi.” Hai người đan ông trung niên bảo vệ truyền tống trận lạnh lùng nói, không chút nào nể mặt mũi.
“Công tử, thật xin lỗi, đây là quy củ mà Thải Điệp tiểu thư cố ý phân phó.” Nữ Tử xinh đẹp sắc mặt ngượng ngùng nói.
“Răng rắc!” Vương Bá Ngưu bỗng nhiên ra tay, bàn tay bóp chặt vào cổ của nữ tử xinh đẹp, sau đó nhẹ nhàng dùng lực, cái cổ trắng xinh đẹp của nữ tử liền bị hắn bóp nát, máu tươi văng tung tóe, cái đầu lâu cũng rớt xuống mặt đất.
Trên mặt Vị nữ tử xinh đẹp trước khi chết hiện ra vẻ nghi hoặc cùng sợ hãi, đến lúc chết nàng cũng không hiểu vì sao Vương Bá Ngưu muốn giết mình?
“Ngươi...”
Hai người áo đen canh giữ truyền tống trận vẻ mặt rung động, không nghĩ tới có người dám Túy Tiên Lâu giết người.
Vương Bá Ngưu ánh mắt lạnh lẽo, đẩy thi thể vị nữ tử ném qua một bên, sau đó hắn dường như thuấn di xuất hiện ở giữa hai người áo đen, dưới ánh mắt kinh hãi của hai người, Vương Bá Ngưu nắm lấy hai đầu của bọn họ đập vào nhau.
""Răng rắc!"" 
Đầu lâu của bọn họ cũng bị lực đập nát bấy, não tương máu tươi văng tung tóe, thi thể không đầu cũng vô lực ngã xuống đất.
Hai người này tu vi nếu so với Võ Đạo tinh vực của hắn cũng sánh ngang với Võ Vương chi cảnh, nhưng thân thể quá sức yếu nhược, tùy ý bị hắn đánh bạo.
Dù sao tu chân tinh vực thủ đoạn chính là dựa vào Pháp Bảo cùng Thiên Địa chi lực, không chú trọng vào thân thể.
Vương Bá Ngưu hất lên ống tay áo, vẻ mặt thản nhiên bước vào truyền tống trận.
Vương Bá Ngưu muốn lấy Túy Tiên Lâu làm thế lực phụ thuộc của mình, dù sao đồ ăn ở đây rất ngon, hôm nay hắn vừa muốn đoạt Thải Điệp tiểu thư, còn muốn đồ diệt cả Túy Tiên Lâu, mấy tên này là sâu kiến hạng người, cũng chuẩn bị là địch nhân, hắn cũng không ngại tiện tay giết.
Vương Bá Ngưu đi ra khỏi truyền tống trận, đập vào mắt hắn là một bãi cỏ trồng toàn các loại linh hoa quý hiếm trải dài khắp đồng cỏ, trong không khí tràn ngập mùi thơm ngát của hoa cỏ, khiến tâm tình Vương Bá Ngưu cũng cảm thấy thoải mái dị thường.
Trên bầu trời xanh mây trắng, ánh nắng mặt trời cũng không quá gắt, đủ làm Vương Bá Ngưu cảm nhận được ấm áp.
""Nơi này hẳn là dị độ không gian thế giới, quả thật là không tệ.""
Vương Bá Ngưu đưa mắt nhìn đằng xa, chỉ thấy trên đám mây đều có thân ảnh ngồi trên đấy, già có, trẻ có, những người này đều là người nổi tiếng trong Tiên Ma Thành, đều tụ tập hết ở trong dị độ không gian này đến gặp Thải Điệp tiểu thư.
Vương Bá Ngưu thần thức khẽ đảo quanh, hắn hơi nhíu mày, vì hắn căn bản không phát hiện thân ảnh của Thải Điệp tiểu thư gì đó, hình như nàng chưa tới.
"" Qủa thật có chút chờ mong a..” Vương Bá Ngưu ánh mắt lạnh lùng, tìm một đám mây nho nhỏ vắng người nhảy lên ngồi.
Hắn cũng chờ mong, rốt cuộc là nữ tử xinh đẹp tài hoa như thế nào để khắp Tiên Ma Thành đều trở thành Fan của nàng.
Nếu như nàng chỉ là có tiếng mà không có miếng...
Vương Bá Ngưu chỉ có thể nhịn đau giết người.
Lãng phí thời gian hắn lâu như vậy, nhất định phải chịu cái giá đắt.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, đã hơn năm tiếng đồng hồ rồi nhưng Thải Điệp tiểu thư cũng chưa từng xuất hiện, tuy nhiên đám người nơi này cũng kiên nhẫn lạ thường, yên tĩnh chờ đợi.
""Tèn...ten..tèn...tén...""
Đúng lúc này một giai điệu của tiếng đàn vang lên, quanh quẩn khắp dị độ không gian, tiếng đàn dường như mang theo một cỗ thánh khiết ý cảnh có thể chạm tới tận sâu linh hồn của mỗi người.
Những người ở đây đều nhắm mắt lại tinh tế lắng nghe tiếng đàn, sắc mặt ai nấy đều lộ ra vẻ thỏa mãn.
“Ân! Qủa nhiên bất phàm.” Vương Bá Ngưu nghe xong cảm giác linh hồn mình được một cỗ lực lượng thánh khiết gột rửa, khiến tạp chất bên trong linh hồn hắn được tẩy luyện, Thần thức của hắn cũng trở nên tinh thuần hơn.
Tiếng đàn chợt ngừng hẳn, mọi người cũng bắt đầu tỉnh lại, sắc mặt ai nấy đều thỏa mãn cực kỳ, dường như bản thân chiếm được chỗ tốt.
Đúng lúc này, bốn phương tám hướng xuất hiện bốn vị nữ tử, bọn họ đều mặc một bộ áo trắng, da thịt tuyết trắng, tư thái yêu kiều, dung mạo thượng đẳng.
Mỗi người cầm một dụng cụ như Đàn tranh, sáo, trống, kèn kết hợp lại tạo thành bản giao hưởng không dứt quanh quẩn trong không gian.
Đúng lúc này, một vị nữ tử như thần tiên hạ phạm bay xuống,dáng người phong hoa tuyết nguyệt, mặc một bộ áo trắng như tuyết, tóc dài màu trắng tung bay, da thịt trắng như tuyết, trên mặt mang theo khăn che mặt, để cho người ta nhìn không ra chân dung. Kết hợp với một thân khí chất phiêu miểu giống như cửu thiên huyền nữ sẽ cho người sinh ra một loại ảo giác, phảng phất nàng không thuộc về thế giới phàm tục này, mà nên xuất hiện ở Tiên Giới.
Nàng lẳng lặng đứng trên cân đẩu vân, ngạo thị nhìn xuống đám người, tư thái như thần nữ hạ phàm nhìn xuống chúng sinh.
Nàng cũng không cầm đàn, cảnh giới Cầm Đạo của nàng chính là lấy Thiên Địa hết thảy làm đàn, dùng thiên địa tấu ra bản nhạc bất hủ.
“Có ý tứ, dạng nữ tử như thần nữ như vậy nếu cùng nàng xxx thì sảng phải biết.” Vương Bá Ngưu sắc mặt tà ý cười đê tiện.
Tiếng đàn đột ngột dừng lại, đám người sắc mặt vẫn chưa thỏa mãn mở mắt ra.
Bọn họ cũng không vỗ tay hay làm động tác nào cả, ánh mắt bọn họ vô cùng thuần khiết nhìn Thải Điệp tiểu thư, không có người nào lộ ra ánh mắt khinh nhờn cả.
“Cảm ơn mọi người đến đây xem Thải Điệp biểu diễn!” Thải Điệp tiểu thư hơi cúi người khẽ nói.
“Nghe nói Thải Điệp tiểu thư muốn tìm người trao đỗi kinh nghiệm tu luyện, không biết người đó có điều kiện gì?” Có người mở miệng hỏi.
Ánh mắt mọi người cũng chờ mong nhìn Thải Điệp, liền ngay cả những lão đầu già khú đế, hay trung niên đại thúc cũng là như thế.
Cần biết, ở chỗ này, thế nhưng là tụ tập rất nhiều Hằng Thiên thành đại nhân vật, rất nhiều đều là chúa tể một phương.
“Ta gảy một khúc, ai có thể yên tĩnh nghe xong ta đàn tấu, đêm nay, chúng ta lẫn nhau tâm sự trao đỗi kinh nghiệm tu luyện, nếu như người đó biểu hiện kinh diễm, ta sẽ cân nhắc cùng hắn kết thành đạo lữ.” Giọng nói của Thải Điệp thánh thót vang lên.
“Chuyện này là thật?” Mọi người phi thường kích động.
Thải Điệp tiểu thư bình tĩnh gật đầu, nói: “Thật sự, chỉ cần có người biểu hiện đầy đủ kinh diễm.”
Nàng rất lạnh lùng, Vương Bá Ngưu tinh tế nhận ra vẻ lạnh lùng của nàng thật sự là lạnh lùng, đối với mọi vật đều lạnh lùng chứ không phải cao ngạo mà lạnh lùng.
“Tốt! Vậy liền mời Thải Điệp tiểu thư đàn tấu đi!” Rất nhiều người đều đã đợi không kịp, nhao nhao mở miệng.
“Tốt! Vậy mọi người liền tinh tế lắng nghe đi! Hi vọng có người có thể nghe ta đàn tấu xong.” Nàng vừa dứt lời, bàn tay biến ảo, Thiên Địa giờ khắc này đều tụ tập trong lòng bàn tay nàng, một cây đàn tranh hư ảo liền xuất hiện trong tay nàng.
Nàng duỗi ra bàn tay đẹp bắt đầu đánh đàn.
Lập tức, một cơn gió thổi thoang thoảng bên tai mỗi người, tiếp đó chính là tiếng mưa rơi, tiếng sấm chớp đùng đùng ầm ĩ bên tai.
Âm điệu Không có một chút quy luật, giống như tra tấn người nghe.
“Chuyện gì xảy ra? Thải Điệp Tiểu Thư đàn ta cảm giác choáng váng, quá khó nghe!""
“Đúng a! Chuyện này là thế nào? Trước kia mỗi lần nghe Thải Điệp tiểu thư gảy đàn đều sẽ cho người ta lâm vào thế giới cực lạc, quên hết mọi chuyện buồn,vô ưu vô lự, khiến ta cảm ngộ thiên đạo dể dàng hơn, Lần này làm sao lại khó nghe như vậy.."" 
“...”
Phần lớn người cảm giác rất bực bội phiền chán nói.
Bất quá, số ít người dường như hiểu ra cái gì đó, đều lẳng lặng nhắm mắt, tinh tế lắng nghe tiếng đàn.
...
""Xem ra nên ra tuyệt chiêu cuối rồi."" Thải Điệp quan sát thấy số ít người đã nhận ra ý đồ của nàng, khẽ mỉm cười, gãy ra vận luật mới.
Lần này không còn tiếng khó chịu người nghe nữa, mà là cảm giác nóng bức như dấu thân vào biển lửa, rồi lại cực lạnh như đang ngâm mình trong biển, tiếp theo chính là cảm giác ngột ngạt khó chịu ở lồng ngực như bị đưa tới vạn trượng lòng đất.
Quản ngươi tâm tính cho dù tốt, đối cầm đạo tạo nghệ sâu bao nhiêu, ngắn ngủi nửa khắc bên trong, giữa sân, không ai còn đang nhắm mắt tinh tế lắng nghe tiếng đàn, cảm xúc mọi người đều vô cùng táo bạo, rất muốn đi tìm người đánh một trận phát tiết sự buồn bực khó chịu trong người.
“A! Đừng gảy, ta chịu không được! Ta rất muốn đánh người.”
“Mẹ nó, ta sắp không chịu nổi rồi, nhanh dừng lại cho ta a!”
Mọi người ai nấy đều đỏ ngầu cả hai mắt rống to.
Không ai có thể bình tĩnh, mặc kệ ngươi tâm tính tốt đến thế nào, liền ngay cả Vương Thiên phủ thành chủ và ngũ đại vương giả khu thứ hai thiên kiêu đều cảm giác bực bội khó chịu muốn đánh người để phát tiết. 
Lúc này, tiếng đàn dừng lại.
Giọng nói Thải Điệp tiên tử vang lên: “Ta đàn tấu hai bài, một là Vân Vũ Phong cầm khúc, thứ hai là ngũ hành cầm khúc, ta chỉ mới dạo đầu thôi mà các ngươi liền không thể chịu đựng được, làm ta quá là thất vọng, tốt, hôm nay liền tới đây là dừng, mọi người mời trở về đi!”
Nói thật, Thải Điệp tiểu thư rất thất vọng, nàng gặp được rất nhiều người tự xưng mình thiên kiêu, nhưng tâm trí không đủ kiên định, nàng bàn tính nhờ các thiên kiêu này giúp làm đá lót giúp nàng đột phá Cầm Đạo bình cảnh.
Mọi người nghe Thải Điệp Tiểu Thư thất vọng nói liền cảm thấy xấu hổ vô cùng, trong lúc nhất thời không ai nói gì.
Thải Điệp tiểu thư đã có thể đàn có nghĩa là những âm thanh này nàng cũng chịu đựng được, bọn họ mới chỉ màn dạo đầu còn không chịu được, chênh lệch thật sự quá lớn.
Thải Điệp quay người lại, tính rời khỏi nơi đây.
“Chờ một chút!”
Lúc này, một thanh âm bá đạo mang theo cỗ ý cảnh không thế kháng cự truyền vào trong tai mọi người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.