Lão giả nghiêm túc lắng nghe, sau đó liền ra khỏi cửa. Mà Lôi Động lại ngồi xuống nghỉ ngơi một phen. Chỉ một lúc sau, lão giả đã quay lại. Hắn từ trong trữ vật yêu đái, lấy ra một đống lớn vật phẩm.
Trong căn nhà đá này, Lôi Động thay đổi vẻ bề ngoài một chút. Chưa đến một thời thần, hắn liền từ một thân áo đen hắc khí, vừa nhìn đã biết là nhân vật nguy hiểm, không dễ trêu chọc biến thành bộ dáng một công tử thế gia thân mang áo bào trắng, phong độ nhẹ nhàng, tay cầm quạt xếp. Vốn Lôi Động còn muốn mang thêm một lớp mặt nạ da người nữa, nhưng lão họ Chu kia lại tự đề cử mình, cầm một đống đồ trang điểm trực tiếp giúp Lôi Động hóa trang.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULLLôi Động soi vào gương nhìn kỹ, mặt, vẫn là khuôn mặt của mình, nhưng lại trở nên mày kiếm lãng mục, mặt đỏ răng trắng, hoàn toàn khác với khuôn mặt góc cạnh trước kia của Lôi Động. Cho dù là người quen, cũng không nhận ra được đây lại là Lôi Động. Hắn không khỏi có chút kinh ngạc nói:
- Tay nghề dịch dung của Chu lão quả không tệ.
Làm như vậy, quả thật tốt hơn mang mặt nạ da người nhiều, dù sao thứ này chỉ cần tu vi bình thường một chút, liếc mắt liền có thể nhìn ra đó là mặt nạ da người. Giờ trang điểm như vậy, trên thực tế vẫn là tướng mạo sẵn có của Lôi Động, nhưng lại rất khó lộ hành tung.
Bất quá, nếu như sau này thật sự vạn nhất lộ ra hành tung thì cũng không phải là chuyện gì lớn. Dù sao mình không phải là loại tán tu không nơi nương tựa, mà là đường đường là đệ tử của Quỷ Quật lão tổ Âm Sát Tông Vạn, nền tảng hậu trường cũng vô cùng cường ngạnh.
Chỉ là Lôi Động cảm thấy, phiền toái nếu có thể miễn thì miễn nên mới cẩn thận như thế.
Lão giả họ Chu trước kia xem chừng tiền bối này ít nhất cũng trên 50 tuổi, nhưng lại không ngờ hắn trẻ tuổi như vậy. Không khỏi càng thêm cung kính với hắn, khiêm tốn nói:
- Tiền bối có chỗ không biết, loại tiểu nhân vật tư chất thấp kém, không căn cơ như tiểu nhân, nếu muốn sống sót trong thế đạo, không có chút tay nghề đặc thù thì không được.
Lăn lộn lâu như vậy, thứ loạn thất bát tao đều biết được chút ít.
Lôi Động một tay chắp sau lưng, một tay đong đưa quạt xếp, ngược lại có bộ dáng là một hảo công tử. Chỉ là, Lôi Động vẫn chê ăn mặc thế này thực sự quá tục khí, bất quá vì che dấu hành tung nên cũng chỉ có thể tiếp nhận. Hắn cảm thán một câu, quả nhiên là Long có Long đồ, Chuột có Chuột đạo. Rất nhiều tán tu, có lẽ tu vi không lọt vào mắt, nhưng hoặc nhiều hoặc ít vẫn sẽ có chút tuyệt chiêu đặc biệt.
Cũng không thể dây dưa nhiều với hắn nữa, thời gian vô cùng quý giá. Hắn rời khỏi nhà đá, lập lòe mấy cái, liền đi tới trên đường chính. Lôi Động ăn mặc như thế, một thân tu vi có vẻ không tầm thường, nói rõ ra là bộ dáng của một cậu ấp thế gia đại tộc đi ra lịch lãm rèn luyện, có đãi ngộ hoàn toàn khác với lúc nãy hắn mặc một thân áo đen đi trên đường phố.
Cơ hồ không người nào tránh né hắn nữa, đủ loại tiểu thương bán phù lục cấp thấp, thuốc tăng lực, còn có đủ loại vật trang sức tinh diệu, cả đám đều không hề do dự, cực lực chào hàng đồ của mình. Hơn nữa trong đó số lượng nử tử tán tu không hề ít, không quản là có tư sắc hay không, đều hàm tình mạch mạch, thu thủy thoáng nhìn.
Gan lớn một chút thì lại cố tình tấn công.
Lôi Động cũng toát cả mồ hôi nhưng không thi triển thân pháp, mà dựa vào sự linh hoạt của bản thân, tránh trái tránh phải. Có chút hối hận vì đã ăn mặc như thế. Bất quá trong nội tâm cũng không xem thường những nữ tán tu này. Dù sao trong thế giới này, Tu tiên giả nhìn như phong quang hơn phàm nhân, nguyên một đám đều như thần tiên trên trời.
Nhưng trên thực tế, đây là một thế giới cực kỳ nguy hiểm, động chút sẽ bị thần hồn câu diệt. Tình huống sinh tồn của Tu tiên giả, nhất là tán tu cấp thấp, không có thực lực, không có linh thạch đều phải đau khổ giãy dụa ở tầng chót nhất, chỉ cầu một cơ hội có thể bò lên trên. Lôi Động lần này ăn mặc như thế, không nói tướng mạo bề ngoài thế nào. Chỉ nói riêng dáng vẻ hắn giống một quý công tử ca của đại gia tộc, tu vi tựa hồ không tầm thường thôi thì đã khiến những nữ tán tu cấp thấp kia nổi lên lòng muốn làm quen rồi. Nếu có thể được vị công tử có vẻ thế gia bất phàm này ái mộ một phen, chẳng phải là đã bay lên đầu cành biến thành Phượng Hoàng sao?
Lôi Động cũng không phải là sắc ma, cũng chẳng muốn quản đến những nữ tử oanh oanh yến yến này. Trực tiếp xông vào một cửa hàng quy mô có vẻ không tầm thường, cửa hàng này có tên là Vạn Bảo Hiên, lại có mấy chữ nhỏ, Khang Châu Triệu quốc Hà Đông phường thị phân bộ.
Cửa tiệm này quả nhiên có chút môn đạo, ngay cả nhân viên chào mời khách nhân ở bên ngoài cũng là vài nam nữ tu sĩ trẻ tuổi, tu vi không kém hơn Luyện Khí tầng năm.
Vừa thấy được Lôi Động, con mắt đều sáng ngời, cuối cùng lại là một nữ tử thanh tú đi lên nghênh đón. Hiển nhiên nàng đã được huấn luyện qua, lúc chiêu đãi người tư thái dịu dàng, không kiêu ngạo cũng không hèn mọn:
- Tiểu nữ tử tên là tiểu Mạn, nếu công tử thích thì có thể gọi tiểu nữ là Mạn nhi. Không biết công tử đến bỉ hiên, là muốn mua phù lục, hay là đan dược, Linh Khí thế?
- Đan dược, đan dược tu luyện thích hợp cho Trúc Cơ tiền kỳ sử dụng.
Lôi Động đong đưa quạt xếp, trực tiếp tỏ rõ ý đồ đến.
- Công tử mời theo Mạn nhi lên lầu, đan dược thích hợp cho Trúc Cơ tiền kỳ sử dụng bỉ hiên có rất nhiều lọai, đại loại như Đại Bồi Nguyên Đan hơi bình thường một chút, Tiểu Ngũ Hành đan hơi trân quý một chút.
Nử tử gọi là Mạn nhi kia dẫn Lôi Động lên lầu, vừa giới thiệu nói:
- Mạn nhi đề nghị công tử sử dụng Tiểu Ngũ Hành đan, hiệu lực của nó không tầm thường, giá cả hợp lý. Rất nhiều đệ tử nhập thất Trúc Cơ kỳ của đại tông phái đều sử dụng Tiểu Ngũ Hành đan cả. Bỉ hiên vừa vặn mới nhập một lô Tiểu Ngũ Hành đan, nếu công tử mua nhiều, còn có thể ưu đãi một chút.
- Ân, vậy trước tiên mua một ngàn viên Tiểu Ngũ Hành đan đi.
Lôi Động đong đưa quạt xếp, hời hợt nói một câu.
Nữ tử thanh tú gọi là Mạn nhi kia lảo đảo một cái, thiếu chút nữa đã ngã xuống từ cầu thang. Một ngàn hạt, tên này là muốn khoe của câu dẫn mình, hay là muốn ăn như đường kẹo đây? Bất quá được rồi, ta thừa nhận đã bị ngươi câu dẫn đấy. Nữ tử gọi là Mạn nhi kia, ánh mắt nhìn Lôi Động không khỏi ẩn ẩn có chút tình ý.
Một ngàn viên Tiểu Ngũ Hành đan, dù thế nào cũng phải có giá một ngàn trung phẩm linh thạch, xem như là một khoản mua bán cực lớn rồi. Đủ khiến Vạn Bảo Hiên phải chạy hàng cả buổi mới gom đủ. Lôi Động thì ngồi uống trà cả buổi, mặc cho nữ tử gọi là Mạn nhi kia quăng qua mị nhãn, nhưng trong lòng hắn vẫn sừng sững bất động. Trên thực tế, Lôi Động cũng cảm thấy có chút bi ai, đã quen thấy sư tỷ quốc sắc thiên hương, giờ nhìn các nữ tử khác, nhìn thế nào cũng không lọt mắt cả. Bất quá, lúc này trong đầu Lôi Động lại hiện lên thân thể gần như hoàn mỹ dưới áo bào đen của Thiên Ma kia.