Đại Lão Thành Con Trai Ba Tuổi Của Tôi

Chương 16: Hàng Xóm Mới






“Cái gì?”
Nhìn tên nhóc này đột nhiên bày ra vẻ mặt ghét bỏ đối với cô, Đường Tô có chút ngơ ngác.
“Những ghi chép này.”
Nghiêm Cảnh Dương đưa màn hình điện thoại di động hướng về phía cô, ngón tay nhỏ ngắn ngủn nhéo giữa mày non nớt, giống như bất lực: “Cô lúc nào cũng để ý đến tôi sao?”
Một đôi mắt đen dừng ở trên màn hình di động, Đường Tô thấy, mặt trên đều là hồ sơ tìm kiếm về Nghiêm Cảnh Dương.
Lông mi dài run rẩy, vết ửng hồng trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Đường Tô dần dần lan tràn, cô biết nguyên chủ luôn luôn chú ý tin tức của Nghiêm Cảnh Dương, một khi trên tin tức có gió thổi cỏ lay gì, hoặc là cô biết Nghiêm Cảnh Dương liếc mắt nhìn cô gái nào, nguyên chủ đều sẽ ngầm đi làm khó cô gái kia.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao mà Nghiêm Cảnh Dương chán ghét nguyên chủ như vậy.

Đường Tô cắn cắn môi, lại thẹn lại ảo não, vì nguyên chủ cõng nồi: “Ai mà không phạm sai lầm? Tôi thừa nhận...!Trước kia, bởi vì tôi thích anh, làm không ít chuyện ngu xuẩn, hiện tại tôi sửa đúng sai lầm, hối cải để làm người mới, được chưa?” Cô mất tự nhiên mà khụ một tiếng: “Anh không cần cả ngày nhớ kỹ quá khứ, suốt ngày bắt lỗi của tôi.
Tôi bảo đảm, chờ sau khi anh khôi phục bộ dáng lúc trước, tôi nhất định cách anh rất xa, chết cũng sẽ không dây dưa với anh.”
Miệng nhỏ của Nghiêm Cảnh Dương mím lại, biểu tình nghiêm túc, đôi mắt to đen láy nhìn chằm chằm cô.
Cô gái trước mặt lời nói thành khẩn, trên mặt là một biểu tình hận không thể xa cách hắn, cùng hắn giũ sạch mọi quan hệ.
Nhưng tại sao cả người cảm thấy khó chịu.
Là hắn ghét bỏ cô sao?
Sau một lúc lâu, trong thân hình trẻ con ấy, hắn nặng nề hừ một tiếng, không chút nào sợ sự uy nghiêm của cô: “Nhớ rõ lời của cô.”
Nói xong, ngón tay ngắn ngũn nhỏ bé của hắn ấn xóa lịch sử tìm kiếm.
Giây tiếp theo, những ghi chép tìm kiếm về hắn ở phía trên lập tức đều bị xóa sạch.
Đối với việc này, Đường Tô không có chút ý kiến nào.
Xóa đi, xóa đi, so với hắn cô càng không muốn nhìn thấy đâu.
Cơm chiều là thịt kho tàu với đậu hủ, cá hấp hoa quế, củ sen nướng thơm ngọt thái lát, mỗi loại đều không nhiều lắm, chỉ đủ hai người ăn.
Dùng cái đĩa sứ trắng khắc hoa trang trí lộng lẫy, Đường Tô vì làm cho đẹp, cố ý ở bên cái đĩa bày biện chút rau thơm cùng bông cải xanh làm tâm điểm, chỉ là nhìn màu sắc liền thật mê người.
Thịt cá hấp hoa quế non mịn, một muỗng đi xuống, một chút xương đều không có.
Thịt cá mềm, mới vừa vào miệng, vị sánh mịn còn mang theo mùi hương của gừng và hành lá, cũng không biết có phải liên quan đến nước tương hay không, nước cá còn có vài phần hơi ngọt.
Còn củ sen thơm ngọt cắt miếng bên cạnh thì chỉ có vài miếng nhỏ thôi, làm không nhiều lắm.
Khi cắn một miếng, nó có vị ngọt và dẻo, với những cánh hoa quế vỡ vụn mềm ngọt.
Sau khi nuốt, lưỡi và răng vẫn còn đọng lại hương thơm ngọt ngào của hoa quế.
Nghiêm Cảnh Dương buồn bực ăn, hắn luôn bắt bẻ đồ ăn, cũng không có ấn tượng tốt với Đường Tô, nhưng cũng không thể không thừa nhận cô nấu ăn rất giỏi.
Trên bàn cơm vẫn yên lặng như mọi khi.
Đường Tô không có thói quen kiểm soát lượng thức ăn của mình, nhưng cũng may mắn cô ăn uống không nhiều, mỗi buổi tối ăn một chén cơm đầy đã no rồi.
Lúc này, cô mới vừa ăn xong, tiếng chuông cửa đúng lúc vang lên.
Cô buông đũa: “Tôi đi xem, anh hành động tùy theo hoàn cảnh, có khách tới, anh liền trốn đi, biết không?”
Tay béo nhỏ nắm chiếc đũa của Nghiêm Cảnh Dương khựng một chút: “Ừ.”
Đợi một hồi lâu, thím Lý đứng ở ngoài thấy cửa cuối cùng cũng mở ra, bà ấy nhanh chóng lùi ra sau một bước.

Nhờ ánh đèn vàng ấm áp bên đường, bà ấy thấy một cô gái dáng người cao đứng phía sau cửa.
Thím Lý có chút sững sờ, bà ấy sống hơn nửa đời người nhưng vẫn là đầu tiên thấy có một cô gái lớn lên tốt như vậy, xinh đẹp giống như đóa hoa, cái miệng nhỏ hồng hồng, khuôn mặt nho nhỏ, thật sự là đẹp nói không nên lời.
“Thím là?” Đường Tô nhìn người thím xa lạ ngoài cửa này, vẻ mặt nghi ngờ.
“Xin chào, xin chào, thím đến từ nhà bên cạnh, là gia đình mới vừa chuyển đến ngày hôm nay, nghĩ sau này sẽ thường xuyên chạm mặt, cháu gái thím làm chút quà biếu nhỏ, chào hỏi gia đình cháu.”
Thím Lý vội vàng đưa túi quà màu đỏ trong tay tới trước mặt Đường Tô: “Đây là thứ mà cháu gái thím mang về từ chuyến du lịch ở nước Ý.” Cháu gái muốn đưa những thứ đó, bà ấy không tán thành, từ nước ngoài mua trở về, thật sự rất đắt.
Dựa theo bà ấy nói, tùy tiện đưa chút sủi cảo hoặc là điểm tâm là tốt rồi.
Đường Tô biết biệt thự bên cạnh đã có người mới dọn đến.
Cô cười nói: “Thím à, không cần khách sáo như vậy, cháu sẽ không nhận quà, chúng ta chào hỏi chút là được.”
“Ai, cô bé, cháu thật là khách khí, ăn cơm sao?” Thím Lý nhận lại túi quà đang mang theo, nụ cười thật tươi khiến nếp nhăn trên mặt càng hằn sâu.
“Cháu đang ăn.”
“Vậy thím không quấy rầy nhà cháu ăn cơm, về sau hai nhà chúng ta chăm sóc lẫn nhau nha.” Thím Lý tươi cười đầy mặt, ngay sau đó, bà ấy mang theo quà biếu, tay chân lanh lẹ rời đi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.