Đại Lão Thành Con Trai Ba Tuổi Của Tôi

Chương 15: Đội Cổ Vũ






“Bạn học Đường Tô.” Kiều Uyển Uyển nắm chặt tay, lấy hết can đảm nhìn về phía cô, ánh mắt ngượng ngùng.
“Ừm, cậu có chuyện gì muốn nói với tớ sao?” Đường Tô uống một ngụm nước, cười nhạt hỏi.
“Cái đó… Đội trưởng bên đội vũ đạo nhờ tớ báo với cậu là hôm nay tới phòng tập để tập hợp, tháng sau có đại hội thể thao, đội vũ đạo muốn lập một nhóm cổ động viên nhảy mở màn.”
Mặt Kiều Uyển Uyển đỏ bừng, âm thanh nhỏ dần, xấu hổ nói.
Đội trưởng biết cô ấy và Đường Tô là bạn cùng ký túc xá, vậy nên nhờ cô ấy báo với Đường Tô.
Cô không ngờ hôm nay Đường Tô sẽ đi học, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm, may là Đường Tô có đến trường để học nếu không cô ấy cũng không biết thông báo với Đường Tô bằng cách nào.
“Cậu muốn đến không?”
Lo lắng Đường Tô sẽ từ chối, Kiều Uyển Uyển nhỏ giọng hói: “Số lượng cổ động viên không đủ nên tính thêm cả đội vũ đạo là đã có mười hai nữ sinh tham gia.

Đội trưởng nói, trường học sẽ tặng thêm hai điểm cho các bạn tham gia cổ vũ, với cả bằng khen thưởng tình nguyện viên xuất sắc, như vậy chúng ta cũng có thể xem như một trong số là tình nguyện viên…”
“Được, hôm nay mấy giờ tập?” Đường Tô cười hỏi.
“Hả?” Kiều Uyển Uyển hơi giật mình, sau đó vui mừng nói: “Bốn giờ chiều nay tập trung ở phòng tập, rồi phát đồng phục của đội cổ vũ.”
Đường Tô gật đầu: “Được rồi, cảm ơn cậu đã nói cho tớ biết.”
“Không… Không có gì.” Kiều Uyển Uyển xua tay, khuôn mặt thẹn thùng.
A, bạn học Đường Tô thật chu đáo!
Học xong tiết buổi chiều, thời gian còn chưa tới bốn giờ, Đường Tô thu dọn sách vở, đi tới phòng tập vũ đạo.
Đường Tô vừa mới bước vào phòng tập thì phát hiện đã có rất nhiều người đến.
Ở đây có nhiều nữ sinh có gương mặt đẹp, thân hình chuẩn, thậm chí có vài người sở hữu sắc đẹp xuất chúng, có lẽ là hoa khôi của khoa nào đó.
“Tôi là Đường Tô.” Trước ánh mắt nghi ngờ của đội trưởng, Đường Tô mở miệng.
Đội trưởng tên là Hoàng Nhã Tĩnh, cô ta kinh ngạc nhìn gương mặt quen thuộc nhưng phong cách đã hoàn toàn thay đổi của Đường Tô: “Ừ, em qua bên kia trước đi, còn có mấy người vẫn chưa đến.” Thực ra, cô ta nghĩ Đường Tô sẽ không tham gia, nhưng làm đội trưởng nên cô ta phải có nghĩa vụ thông báo cho mọi người biết.
Giờ đây, việc Đường Tô tới nằm ngoài dự đoán của cô ta.
Không bao lâu sau tất cả mọi người trong đội cổ động viên đã đến đầy đủ.
“Lát nữa, tôi sẽ phát đồng phục cho các bạn.
Đội vũ đạo sẽ phát theo số đo đã báo trước, còn những người khác sẽ được phát theo mã số, nếu đồng phục có vấn đề gì thì mọi người hãy đổi với nhau.
Mỗi người một bộ, kích cỡ vừa vặn.” Hoàng Nhã Tĩnh đưa đồng phục cho phó đội trưởng phát.
Ở đây đều là nữ sinh, tất cả cũng không ngại, Hoàng Nhã Tĩnh yêu cầu mọi người đóng rèm cửa lại kỹ càng, khóa cửa lại sau đó trực tiếp mặc thử bộ đồ.
Đồng phục của đội là được mua trên mạng, vừa gợi cảm lại mang theo chút trẻ trung đáng yêu, phía trên là áo sơ mi màu đỏ ngắn tới rốn, bên dưới là chiếc váy xếp ly kết hợp với đôi tất trắng.
Nữ sinh mặc lên người đều cảm thấy tràn đầy hơi thở thanh xuân, nhìn rất đẹp.
Mặc thử bộ đồng phục của cổ động viên xong, tâm trạng của mấy nữ sinh đều cảm thấy thoải mái.
Mấy người này ai cũng có gương mặt đẹp, dáng lại chuẩn, mảnh khảnh yểu điệu.
Hơn nữa, đồng phục của đội rất tốt, ai ai cũng lộ ra vẻ mặt mãn nguyện.
Tuy nhiên khi bọn họ quay người lại nhìn Đường Tô, nụ cười dần dần tắt đi.
Rõ ràng đều cùng mặc một loại đồng phục sao khi cô khoác lên đều biến bọn họ trở thành phông nền.
Nhất là khi đứng chung một hàng, quần áo tương đối mỏng, bộ ngực của Đường Tô cũng không ngang hàng với bọn họ.
Thiết kế của bộ đồ làm tôn lên vòng eo cong của cô một cách hoàn hảo, chỉ cần nhìn cũng biết là con người no đủ.
Điều khiến người ta ghen tị hơn nữa chính là chiều cao của mọi người đều không chênh lệch quá nhiều, nhưng chân của Đường Tô đều nằm từ eo xuống nếu không sao lại thon dài thế được.
Chân thẳng tắp, trắng tinh, được đôi tất ôm lấy lại càng tôn lên vẻ đẹp đó khiến cho người ta không thể rời mắt.
“Đường Tô, cậu mặc đồng phục cổ động viên đẹp quá!” Kiều Uyển Uyển đứng bên cạnh Đường Tô cất giọng khen, đôi mắt sáng ngời nhìn hâm mộ.
Mặc đẹp như thế, cô ấy không thể rời mắt được.
“Cảm ơn.”
Đường Tô nắm mép váy cười, bản thân cô cũng biết mình lúc này nóng bỏng biết bao nhiêu, ngực to chân dài, ngay cả chính cô cũng thích.

Nhưng bây giờ bị nhiều người nhìn đánh giá cô như thế nên có chút ngượng ngùng, nhịn không được đỏ mặt.
Lúc về biệt thự, sắc trời đã dần tối.
“Cẩn thận một chút, khi di chuyển phải chú ý nếu không sẽ làm hỏng đồ mất.” Một người phụ nữ trẻ tuổi đang chỉ huy mấy người khuân vác.
Đường Tô đi qua nhìn, căn biệt thự bên cạnh đã lâu không có người ở giờ có người chuyển đến, xem ra, đó là hàng xóm mới.
“Hôm nay có việc ở trường nên về trễ, tôi đi nấu cơm liền đây.” Đường Tô vừa mở cửa đã thấy tên nhóc đó ngồi ở sô pha, hai chân nhỏ bé đung đưa giữa không trung, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc xem tin tức trên ti vi.
Hôm nay hắn mặc một chiếc áo sơ mi kẻ ô vuông, rõ ràng là gương mặt trẻ con non ớt nhưng biểu tình lại lạnh lùng, cực kỳ giống đứa trẻ nghiêm túc mang theo vẻ đáng yêu.
A, muốn chọc hắn, muốn xoa má hắn một cái!
“Cho tôi mượn di động của cô một lát.” Nghiêm Cảnh Dương nhìn về phía cô, nhẹ giọng nói.
“Được, mật mã là 2443…” Đường Tô đưa di động qua cho hắn.
Nghiêm Cảnh Dương nhìn cô một cái, sau đó nhập mật mã mở di động, trong khoảng thời gian hắn biến mất cũng không biết tình hình công ty thế nào? Ngón tay ngắn ngủi chỉ mới bấm vào thanh tìm kiếm rất nhanh hắn đã nhìn thấy lịch sử tìm kiếm đều liên quan tới hắn.
“Tình hình mới nhất của Nghiêm Cảnh Dương.”
“Ảnh bạn gái tin đồn của Nghiêm Cảnh Dương.”
“Nghiêm Cảnh Dương, chủ tịch tập đoàn Thắng Cảnh và bạn gái thần bí.”

Đôi mắt đen mang theo vẻ chán ghét nhìn về phía người phụ nữ đứng bên kia, Nghiêm Cảnh Dương nở một nụ cười giễu cợt, giọng nói chứa sự ghét bỏ: “Cô si mê tôi như vậy đúng là làm tôi thấy phiền phức.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.