Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Chương 330: Quỳ xuống xin lỗi…




Bạch Trường Cầm thực lực và danh khí tại Loạn Tiên Hải rất lớn, ngay cả những trưởng bối địa vị rất lớn đối với hắn đánh giá rất cao, tự nhiên không hẳn chỉ là hư danh, có điều chân chính chiến đấu thì hiếm khi người ta được nhìn thấy, một lần triển lộ phong quang tuyệt đại chính là trên Tinh Vương Chiến trận đấu cuối cùng. 
Bất quá chung quy đó vẫn là so đấu, song phương hai người giao thủ, trong suy nghĩ của đám thiên kiêu Địa Ngục giáo, bọn hắn tự biết Tinh Hồn đánh bại Bạch Trường Cầm thực lực chắc chắn là mạnh, nhưng cũng nên nhắc đến, bọn hắn đông người, hành động cùng nhau đã thành thói quen, cực kỳ ăn ý, vậy nên mới nắm chắc được đánh bại được Tinh Hồn. 
Nhưng suy nghĩ cùng thực tế, thực sự khác biệt nhau nhiều lắm. 
Quy tắc Địa Ngục giáo là mô phỏng lại sự khắc nghiệt trên Loạn Tiên Hải, lấy đông hiếp yếu là một chuyện rất đỗi bình thường, trừ khi là bằng hữu thân thuộc, bằng không sẽ chẳng có người nào vì hắn mà ngăn cản cả. 
Hơn mười người đồng thời bộc phát khí lực cường đại, bọn hắn phối hợp với nhau ăn ý vô cùng, đem khí thế dung hợp lại với nhau tạo thành một áp lực mạnh mẽ nặng nề hướng xuống đỉnh đầu Tinh Hồn, cứ như trong không gian đang xuất hiện ra một tòa núi vô hình vậy. 
Tuy rằng đây là chỉ là uy áp của tiên giả Địa Tiên cảnh, nhưng bọn hắn đã bước vào hậu kỳ cảnh giới, thế nên hơn mười người kết hợp với nhau, tuy không tạo thành linh tiên uy áp, có điều lại chẳng thua kém bao nhiêu cả. 
Đệ tử đồng giai, cho dù là thiên kiêu cấp bậc cũng khó lòng mà hứng chịu được loại áp lực nặng nề này trấn áp ở trên đầu. 
Nhưng Tinh Hồn, sử dụng uy áp để khống chế hắn, đúng là suy nghĩ viễn vông. Trừ khi là uy áp tu vi cao hơn Thiên Tiên cảnh tiên giả thì mới có khả năng này, còn uy áp của Linh Tiên tiên giả, thậm chí là bán bộ Thiên Tiên cảnh cũng đừng hòng khống chế được hắn bằng uy áp. 
Bị uy áp tấn công, Tinh Hồn đứng yên một chỗ, dưới mặt đất nơi hắn đang đứng hơi bị lún xuống khoảng ba phân, nguyên nhân dĩ nhiên là bởi uy áp trọng lực tạo ra, nhưng thủy chung đối với Tinh Hồn vô dụng. 
Có điều hắn vẫn đứng yên một chỗ, không có bất kỳ hành động gì, mục vô biểu tình, bất quá trong mắt đám thiên kiêu kia, Tinh Hồn dĩ nhiên là đang bị uy áp khống chế nên mới đứng yên bất động.
“Ha ha ha, Tinh Vương quán quân cũng chỉ như vậy mà th…”
Khi còn cách Tinh Hồn khoảng chừng gần hai thước, một gã thiên kiêu đệ tử há miệng cười lớn, nhưng còn chưa kịp nói hết lời thì một bên má in hẳn một quả đấm, một vài chiếc răng kèm theo một chút máu ít rơi cùng nhau, cũng giống như Vô Chân trước đó vài phút, gã ta ngã lăn nhào ra đất, bị đánh bại một cách nhanh chóng. 
“Mô Phỏng Thuật – Thiên Quyền Phong Nha.”
Chỉ thấy Tinh Hồn nguyên lực vận chuyển khắp thân thể, nguyên khí tụ về hai cánh tay của hắn, trong chớp mắt tung ra hơn một trăm đạo quyền kình, quyền kình uy lực phách tuyệt bắn về phía đám thiên kiêu chi tử, mỗi tên trúng không dưới mười đạo quyền kình, miệng thổ huyết, cả người bầm dập, toàn bộ ngã lăn quay ra đất, thảm hại vô cùng. 
“Hắn… tại sao hắn vẫn hoạt động được?” Trong mắt đám thiên kiêu đệ tử này tràn ngập hoảng sợ và kinh ngạc, uy áp được bọn hắn tạo ra, chỉ có những siêu cấp yêu nghiệt kia mới không bị ảnh hưởng, mà những tên siêu cấp yêu nghiệt đó, tu vi đều đã đạp vào Linh Tiên cảnh nên uy áp mới vô dụng với bọn họ, mà Tinh Hồn tu vi dù sao cũng chỉ là một tên Phù Tiên cảnh mà thôi, như thế nào lại không bị ảnh hưởng, thậm chí phản kích khiến nguyên cả đám trọng thương. 
Lại nói, kỳ thực khi xuất thủ, Tinh Hồn đã cố ý thu lực lại, tuy không thể phát huy được toàn bộ tinh túy của Thiên Quyền Phong Nha giống như Vân Phi Ưng, nhưng bằng một thân lực lượng nhục thân cường đại, một khi xuất thủ toàn lực, đám thiên kiêu đệ tử này chắc chắn từ chết đến phế nhân. 
Đứng quan sát trong quầy, gã quản lý hít sâu vào một ngụm khí lạnh, dùng ánh mắt khó tin nhìn vào Tinh Hồn. 
Mấy tên kia tại Địa Ngục giáo thực lực được xếp hàng đầu, thế nhưng lại bị hắn xử lý một cách gọn gàng chỉ trong một nhịp thở ngắn ngủi, cho dù Linh tiên cảnh tiên giả xuất thủ cũng chỉ đến đó mà thôi. 
Quán quân Tinh Vương năm nay quả nhiên không thể xem nhẹ. Địa Ngục giáo, cơ hồ lại xuất hiện thêm một tiểu quái vật nữa. 
Chỉ thấy Tinh Hồn phủi hai tay, cũng chẳng buồn quan tâm đến đám bọn chúng, xoay người bước về phía gã quản lý, đặt lên bàn hai quyển vũ kỹ Nộ Long Tí và Quân Lâm Ấn, sau đó nói: “Ta muốn mượn hai quyển vũ kỹ này, làm phiền giúp ta làm thủ tục.”
Gã quản lý có hơi ngay ra một chút, sau đó ho khan một tiếng, lấy lại dáng vẻ bình thường, thoạt như không trông thấy chuyện vừa mới diễn ra: “Ngươi đợi một chút.” 
Cầm lấy hai quyển vũ kỹ, gã quản lý vận chuyển tinh thần lực để mở cấm chế phong ấn vũ kỹ ra. Sở dĩ vũ kỹ bị phong ấn là bởi lo sợ bị đệ tử có năng lực đặc biệt nhìn thấu, nếu thần niệm không phải của người quản lý mà là của một kẻ khác có ý đồ nhòm ngó thì cấm chế sẽ tự động phát ra tín hiệu, và kẻ cố ý vi phạm sẽ bị trừng phạt rất nặng. 
“Đã mở cấm chế, ngươi có thời hạn mượn vũ kỹ trong thời hạn ba năm, sau ba năm Thánh Các sẽ tu hồi vũ kỹ lại. Nhớ kỹ, không được phép sao chép một bản khác, không tự ý truyền ra ngoài nếu không có sự đồng ý của trưởng bối, nếu vi phạm giết bất luận tội.” 
“Đã ghi nhớ, đa tạ nhắc nhở.” Cầm lấy hai quyển vũ kỹ rồi thu hồi vào không gian trữ vật, Tinh Hồn xoay người lại, đột nhiên một trong số những tên bị hắn đánh trọng thương mở miệng hăm dọa: “Ngươi dám đánh trọng thương chúng ta, lần này ngươi chết chắc rồi, Tề sư huynh nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Toan có ý định rời đi, nhưng nghe gã kia dùng Tề sư huynh gì đó đe dọa hắn, bước chân của Tinh Hồn khựng lại. 
Thấy Tinh Hồn tự nhiên không đi nữa, gã kia cười lạnh một tiếng, phối hợp với gương mặt bầm dập biến dạng, làm cho biểu cảm của gã ta lúc này càng trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết, trong đôi mắt bắn ra sự lãnh khốc tàn độc, lại nói tiếp: “Tề sư huynh chính là một trong những đệ tử thân truyền, tu vi sớm đã tiến vào Linh Tiên cảnh, cho dù ngươi có là Tinh Vương quán quân, trong mắt Tề sư huynh so với rác rưởi không khác biệt gì cả. Biết điều thì quỳ xuống dập đầu xin lỗi, đồng thời đem hết tài nguyên tu luyện giao ra, nể tình đồng môn, chúng ta sẽ bỏ qua chuyện lần này, không truy cứu nữa, bằng không… hắc hắc.”
Gã quản lý nghe nói đến người tên Tề sư huynh thì chân mày hơi nhướng lên. Tề sư huynh trong miệng gã thiên kiêu kia tên đầy đủ gọi là Tề Vân Hạt, một trong số ít những thân truyền đệ tử của Địa Ngục giáo, thực lực cực kỳ mạnh mẽ. Do Tề Vân Hạt đã đột phá Linh Tiên cảnh, vượt qua điều kiện tham dự Tinh Vương Chiến nên mới không được tham dự, nhưng nhìn Tề Vân Hạt, với thân phận địa vị hiện nay, thứ mà hắn hướng đến, có lẽ chính là Kim Lan Bảng. Có điều đến thời điểm hiện tại, Tề Vân Hạt vẫn chưa được nhận lời mời đặc cách tham dự Kim Lan Bảng, nguyên nhân thế nào thì có lẽ chỉ có những người tổ chức Kim Lan Bảng mới biết. 
Tại Địa Ngục giáo, đa phần mỗi một tên có thân phận đệ tử thân truyền đều tự xây dựng riêng cho bản thân một thế lực, bởi vì những đệ tử thân truyền tương lai sau này sẽ nắm giữ chức vị rất cao bên trong Địa Ngục giáo, thế nên chỉ cần bọn hắn mở miệng, cho dù là thiên kiêu đệ tử cũng vì bọn hắn hưởng ứng. 
Trong số những thân truyền đệ tử, chỉ có hai người không xây dựng thế lực riêng, cũng chính là hai người được Kim Lan Quốc phát thiếp mời đặc cách tham dự Kim Lan Bảng, một là Ma Luân, người thứ hai là nhi tử của Chu Thiên Tử. 
Hiện tại sẽ có thêm một người nữa, chính là Tinh Hồn. Nhưng do hắn mới gia nhập Địa Ngục giáo, danh khí bên trong Địa Ngục giáo hoàn toàn không có, thế nên cho dù là thân truyền đệ tử đi chăng nữa, hắn sẽ chẳng được ai nhìn đến cả. 
Nghe gã thiên kiêu kia nói, cơ hồ không nằm ngoài dự đoán, quả nhiên đám thiên kiêu này nằm dưới trướng một người nào đó, từ đầu hắn đã lờ mờ đoán ra được, vậy nên không hề lấy chuyện này làm ngạc nhiên. 
“Thế nào, có phải đang rất run rẩy. Nói cho ngươi biết, Tề sư huynh thủ đoạn sát phạt lôi đình, cho dù là ngươi là thân truyền đệ tử, Tề sư huynh vẫn sẽ hạ thủ. Mà một khi Tề sư huynh động thủ, ngươi có mười cái mạng cũng không đủ để huynh ấy chém giết.”
“Mau quỳ xuống và dập đầu tạ lỗi đi, ha ha ha…”
“Quỳ xuống xin lỗi, như vậy vẫn quá nhẹ nhàng rồi, ta muốn ngươi phải bò qua đũng quần, vừa bò vừa sủa tiếng chó, như vậy chúng ta mới bỏ qua.”
“Hắc hắc, ý tưởng này không tồi, mau làm đi, nếu không đừng hỏi vì sao nước biển lại mặn.”
“…”
Dù bị Tinh Hồn đánh thành đầu heo, nhưng mà trông bọn chúng lúc này cơ hồ rất hả hê, chỉ tưởng tượng đến viễn cảnh quán quân Tinh Vương vừa bò vừa sủa thôi cũng khiến bọn chúng sướng run người lên cả rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.