Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Chương 329: Sư tử ngặm…




Đêm hết những kiến thức sơ lược về Loạn Tiên Hải nắm giữ trong đầu, Tinh Hồn bèn tiến lên tầng thứ năm. Những tầng khác hắn không quan tâm lắm, công pháp vũ kỹ cấp thấp hiện tại hắn không thiếu, bởi bảo khố của Thần Thiết môn không thiếu mấy thứ đó, thứ mà hắn cần là những vũ kỹ phù hợp với tu vi hiện tại. 
Về phần Diệt Long Thức hay Tứ Thần Quyết, nhất là Tứ Thần Quyết, có thể không bại lộ thì không nên bại lộ, bởi Tứ Thần Quyết thứ nhất uy lực cực mạnh có thể làm một chiêu sát thủ, thứ hai tiêu hao rất nhiều sức mạnh, vì vậy hắn muốn tận lực không để bại lộ nó. 
Tiến lên tầng thứ năm, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, kệ sách thì nhiều, cơ mà số lượng thì ít đến thảm thương, nhìn sơ qua không có đến ba mươi loại, đều thuộc về hoàng cấp tiên vũ kỹ cả. 
“Tử Hà Thần Công, lấy tử âm chi khí tu luyện, cực kỳ hà khắc…”
“Minh Vương Kinh, tẩy kinh phạt mạch, đạt được thân thể cường hãn như Kim Cương Thạch…”
“Phù Vân Tán Quyết…”
Tinh Hồn quan sát sơ lược giới thiệu của từng cái một, bất quá trong đôi mắt lộ ra vẻ thất vọng. Mấy loại công pháp vũ kỹ này, đối với hắn không có bao nhiêu công dụng, ví dụ như Minh Vương Kinh, cũng là công pháp luyện thể, nhưng khó mà so sánh được với Trấn Ngục Huyền Thể. 
Đi dạo một vòng, rốt cuộc cũng chọn được hai bộ vũ kỹ khá vừa ý, đó là Nộ Long Tí và Quân Lâm Ấn. 
Cả hai môn vũ kỹ này đều dựa vào lực lượng nhục thân để thi triển, lại ít tiêu hao nguyên lực, mặc dù uy lực so với mấy cái vũ kỹ cùng cấp khác uy lực có hơi kém, nhưng mà bù lại nhục thân của Tinh Hồn cực kỳ cường hãn, bù qua sớt lại, tự nhiên không có bao nhiêu khác biệt. 
Sau khi lựa chọn xong, hắn liền quay trở xuống quầy ở tầng trệt để làm thủ tục vay mượn vũ kỹ. Vừa mới bước xuống tới nơi, chợt phát hiện ở dưới tầng trệt đang xuất hiện rất nhiều người, mà thực lực nhìn liếc sơ qua cơ hồ không yếu chút nào. 
Nghe thấy tiếng bước chân từ phía trên truyền xuống, cả đám người, bao gồm cả quản lý Thánh Các cũng hướng mắt nhìn lên. 
Chỉ thấy Tinh Hồn gương mặt thản nhiên, tựa như không mấy quan tâm đến đám người này. Có điều, hắn không quan tâm nhưng lại có người khác quan tâm. 
“Nghe nói ngươi là đệ tử mới tiến vào Thánh giáo, thành tích trên Tinh Vương Chiến rất xuất sắc.” Một nam thanh niên từ trong đám người bước ra, đôi mắt tà dị nhìn Tinh Hồn, nhếch mép nói. 
Tinh Hồn lãnh đạm nhìn hắn ta, thủy chung vẫn giữ im lặng, bất quá ánh mắt vẫn không quên quan sát, ở phía bên hông đám người này đều có đeo một cái ngọc bội màu vàng, hình dáng giống với ngọc bội màu đỏ của hắn, dĩ nhiên chính là lệnh bài thân phận. Màu vàng chính là màu của thiên kiêu đệ tử, chẳng trách mấy tên này thực lực lại mạnh đến như vậy, tất cả đều là Địa Tiên cảnh trở lên.
Trông biểu hiện lạnh nhạt của Tinh Hồn, trong một giây thoáng qua, tên nam thanh niên kia có hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó liền che dấu rất nhanh.
“Thậm chí còn được trưởng lão ban cho thân phận thân truyền đệ tử nữa, chậc chậc, thật lợi hại nha.” Vừa nói, hai bàn tay của gã vừa chà xát vào thành tiếng, miệng nở nụ cười tà dị. 
Không chỉ có gã thanh niên này, mà cả những tên đứng sau lưng cũng đồng dạng nhìn Tinh Hồn bằng ánh mắt tham lam bất hảo. 
“Muốn gì, nói đi.” Tinh Hồn bất chợt mở miệng, không cần suy nghĩ cũng biết được ý đồ của đám người này, mà hắn lại lười vòng vo tam quốc, liền nói thẳng vào vấn đề. 
Chỉ thấy gã thanh niên cùng đám người có hơi sững ra một chút, không nghĩ được Tinh Hồn lại thẳng như vậy, bất quá như vậy lại tốt, tiết kiệm một chút thời gian cho hắn. 
Một bên quản lý Thánh Các, hắn ta nhìn thấy nhưng tỏ thái độ không quan tâm, dường như cảm thấy chuyện đang diễn ra rất đỗi bình thường. 
Tinh Hồn ý thức được thái độ của gã quản lý, xem ra những chuyện như thế này không phải xảy ra lần đầu, dù nơi này có là Thánh Các đi chăng nữa.
“Hắc hắc, sư đệ không cần căng thẳng.” Cười lạnh một tiếng, hắn ta nói tiếp: “Thánh giáo tu luyện hà khắc, thế nên tài nguyên tu luyện khá hạn hẹp, nghe nói sư đệ vừa mới kiếm được đại thủ bút từ Tinh Vương Chiến, không biết có thể hiếu kính các vị sư huynh đây không. Bọn ta cũng không cần nhiều lắm, lấy sáu phần từ tổng số tài nguyên mà sư đệ giành được là đủ.”
Sử dụng công phu sư tử gặm mà mặt không biết sắc, cơ hồ đã rất thành thục thủ đoạn này, mà vừa nói, hắn vừa bộc phát tu vi của bản thân ra, đám người đứng sau cũng hành động đồng thời, phối hợp cực kỳ ăn ý. 
Một đám tiên giả hậu kỳ Địa Tiên cảnh đồng thời bộc phát tu vi, không gian như bị bẻ cong lại, khí thế đáng sợ vô cùng, như một trận sóng thần vô hình tùy thời ập đến, một cơn gió lạ từ trong hư vô thổi phà vào mặt Tinh Hồn khiến bạch phát tung bay tán loạn.
Tài nguyên mà Tinh Hồn giành được từ vị trí quán quân Tinh Vương Chiến, không chỉ có pháp khí, thời gian tu luyện tại thánh địa và hai bản vũ kỹ này, mà còn rất nhiều linh thạch, đan dược… các thứ phụ trợ khác. Dĩ nhiên, đối với người khác mà nói thì số lượng tài nguyên hắn được ban thưởng rất lớn, nhưng với hắn thì chỉ là gân gà mà thôi, so với số lượng tài nguyên bảo khố Thần Thiết môn ngay cả một góc nhỏ cũng không bằng. 
Nhưng nói gân gà thì gân gà, vẫn có thể ăn ngon được, muốn từ miệng moi ra, nói dễ vậy sao? Mà Tinh Hồn, hắn cũng không phải quả hồng mềm tùy tiện để cho người ta bóp. 
Cư nhiên không làm gì mà muốn lấy của hắn sáu phần tài nguyên, đang nằm mơ giữa ban ngày hay sao, đừng nói là sáu phần, ngay cả một phần cũng không có. 
Chỉ thấy Tinh Hồn bàn tay đưa lên, giữa lòng bàn tay của một cái nhẫn trữ vật, vừa nói: “Tới lấy đi.” 
Lại một lần nữa, biểu hiện của Tinh Hồn lại khiến cho đám người thiên kiêu đệ tử Địa Ngục giáo này ngạc nhiên, cả gã quản lý Thánh Các biểu hiện cũng không khác gì đám thiên kiêu đệ tử kia, tân Tinh Vương quán quân lại không có chút khí phách như vậy à?
Nhưng suy nghĩ của tên quản lý lại có chút khác với đám thiên kiêu đệ tử, không hiểu sao, mặc dù thông qua thần thức nhìn rõ được tu vi của Tinh Hồn, nhưng mà càng quan sát thì lại càng cảm thấy Tinh Hồn như một cái vực thẳm sâu không thấy đáy. 
So với một gã biểu lộ thực lực hùng mạnh thì cảm giác nhìn không thấu lại còn đáng sợ hơn rất nhiều. 
“Hắn muốn làm gì đây?” Trong đầu gã quản lý tự hỏi. 
Chỉ thấy gã thanh niên đại diện cho đám thiên kiêu đệ tử kia bỗng nhiên phá lên cười lớn: “Sư đệ quả nhiên dễ nói chuyện, bọn ta cũng không làm khó, sau này có thời gian liền mời sư đệ đi uống chén rượu.” 
Dĩ nhiên đằng câu nói mời đi uống rượu này có ý đồ gì thì có trời mới biết được. 
Hắn ta cười lớn nói một câu ngập tràn khinh thị, vừa bước về phía trước, trong bụng thầm suy nghĩ, nghe nói tên Tinh Hồn này trên Tinh Vương Chiến biểu hiện cực kỳ xuất sắc, đánh bại rất nhiều thiên kiêu chi tử thực lực cực kỳ mạnh mẽ, ngay cả Bạch Trường Cầm cũng bại dưới tay hắn ta, nhưng vì sao nhìn biểu hiện bên ngoài lại kém như vậy. 
Leo lên thân phận thiên kiêu đệ tử, gã thanh niên này cũng là người rất biết suy nghĩ, lo sợ đối phương giả heo ăn thịt hổ, hắn không quên âm thầm cảnh giác, đồng thời ra hiệu nhắc nhở đám người đứng sau lưng, nếu như trông thấy Tinh Hồn có biểu hiện bất thường thì lập tức ra tay. 
Tinh Hồn chân mày hơi nheo lại, với nhãn quan của hắn, không khó nhận ra được biểu hiện của đám người này làm việc cực kỳ có tổ chức, trong đầu hắn liền xuất hiện một cái suy đoán, mà tỷ lệ lại rất lớn nữa là đằng khác. 
“Sư đệ, ta tên là Vô Chân, sau này liền gặp lại.” Đôi mắt Vô Chân bắt ra một tia ám quang, bàn tay rất nhanh thò tới toan chụp lấy nhẫn trữ vật từ tay Tinh Hồn, nhưng vật còn chưa tới thì trước mặt một cái vệt bóng đen xuất hiện, vốn đã đề phòng, nhưng không hiểu làm cách nào mà Tinh Hồn xuất thủ như tia chớp như vậy. 
Vô Chân thậm chí còn chưa kịp kinh hô thì tòa Thánh Các đã vang lên một tiếng chấn động, một cái bóng người rơi đập vào vách tường, chính là Vô Chân, nhìn hắn ta lúc này gương mặt biến dạng, răng môi lẫn lộn, sóng mũi bị dập bằng phẳng, máu tươi không ngừng chảy ra. 
“Hy vọng là vậy.” Tư thế xuất quyền như sấm sét vẫn chưa thu hồi lại, giống như thái độ thách thức vậy, Tinh Hồn huyết nhãn vừa nhìn Vô Chân, vừa quét nhìn đám đệ tử thiên kiêu kia, lãnh đạm nói bốn chữ. 
Cả một đám người giật mình, ánh mắt nhìn Vô Chân nằm yên bất động, miệng sùi bọt mép như chó dính bả, rồi sau đó nhìn sang Tinh Hồn, cái gã tu vi thoạt nhìn kém cỏi, thái độ như hợp tác kia lại mạnh mẽ đáng sợ như vậy? 
Tinh Vương quán quân, quả nhiên không phải hạng dễ chọc. 
“Vô Chân, ngươi ổn chứ?” Có người chạy đến chỗ Vô Chân, truyền sang người hắn một ít nguyên lực để giúp hắn hồi tỉnh, miệng vừa lo lắng hỏi.
Lại có người khác vì hành động đả thương Vô Chân mà gầm lên: “Ngươi dám đánh Vô Chân?”
“Thật to gan, không xem sư huynh trong giáo ra gì, đừng nghĩ ngươi là thân truyền đệ tử, là Tinh Vương quán quân thì một tay che trời.”
“Cùng lên dạy cho hắn ta một bài học, đừng ra tay quá nặng, để hắn nằm giường suy nghĩ vài năm là được.”
“Ta muốn xem thực lực của Tinh Vương quán quân, người đánh bại Bạch Trường Cầm mạnh mẽ đến mức nào.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.