Nhiễm Nhan vẫn chưa giải thích nhiều, ở đây công sai đều là nam nhân, hơi suy nghĩ một chút là minh bạch.
Không nhất định có nữ tử, nói không chừng là nam nhân này đang tự an ủi, không nhất định là một nữ tử, liền càng dễ giải thích, nói không chừng là hai, ba...nữ tử
"Nói như vậy, có khả năng là không có ai, cũng có khả năng là có một, hoặc là có nhiều hơn một nữ nhân." Dư Bác Hạo nói.
Nhiễm Nhan nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói: "Thỉnh Dư phán tư phát huy sức tưởng tượng một chút, kỳ thật kết quả có rất nhiều dạng, một là ở hiện trường không có ai, điểm này ta cảm thấy về cơ bản có thể gác qua một bên không suy xét đến, thứ nhất hắn là bị người mưu sát, thứ hai nếu nói không phải yêu đương vụng trộm, hắn ở nhà đóng cửa lại 'tự cấp tự túc' không phải càng tiện? Dạng thứ hai là ở hiện trường có người, nhưng có ai? Có khả năng là một nữ nhân, cũng có khả năng là hai ba nữ nhân, đương nhiên, cũng có khả năng là một hoặc nhiều hơn một nam nhân."
Mấy câu này lại lần nữa thành công mà chấn động đầu óc mọi người, mấy người ở đây đều ngây ra như phỗng.
Những lời này của Nhiễm Nhan cũng không phải tùy tiện nói, những khả năng này không phải không có. Càng quan trọng là nàng trước đó đã yêu cầu Lưu Phẩm Nhượng giải tán nhiều người, Lưu Phẩm Nhượng đương nhiên biết đây là vì cái gì, án tử chưa phá, hắn sẽ không bỏ đá xuống giếng, cho nên lưu lại ở hiện trường hẳn đều là những người đáng tin cậy, sẽ không ở bên ngoài khua môi múa mép, nhưng cũng không thể không đề phòng.
Nàng nói như vậy, quan trọng hơn một chút là nếu phán định là một nữ nhân, như vậy khả nghi nhất chính là đám nữ ni bên trong am ni cô, quan phủ nhất định sẽ phái người nghiêm túc trông coi, am ni cô vì sao trước kia không xảy ra chuyện gì, mà cố tình Nhiễm Thập Thất nàng vừa mới vào ở liền xuất hiện loại chuyện này, người khác sẽ nghĩ như thế nào?
Dân phong Đường triều tuy rằng tương đối thoáng, nhưng cái danh "Dâm phụ", không phải ai cũng có thể mang nổi! Những lời này của Nhiễm Nhan nếu hôm nay bị truyền ra ngoài, cùng lắm nàng bị nói là bưu hãn, tâm hồn không thuần khiết, ở Giang Nam tuy không thường thấy nữ tử kiểu này, nhưng đem so với Trường An thì cỡ như Nhiễm Nhan vẫn còn nhẹ nhàng.
Cùng giám thị cả Ảnh Mai am và chùa Vân Tòng, không còn gì tốt hơn.
Bất quá Nhiễm Nhan vẫn muốn bảo đảm thêm, "Lưu Thứ Sử lúc giám thị xung quanh nơi này, tốt nhất là không nên rút dây động rừng."
Ý tứ: Ngươi tốt nhất là bắt mọi người ở đây hôm nay phải giữ bí mật, lúc giám thị cũng phải bí mật giám thị.
Nhiễm Nhan lời này một nửa là tư, một nửa là công, nếu thật là ni cô hoặc hòa thượng, không bị áp lực từ ngoại giới, không chừng sẽ để lộ ra dấu vết, hơn nữa, có khả năng sẽ phạm tội lần nữa.
Lưu Phẩm Nhượng gật gật đầu, "Lời này có lý."
Nhiễm Nhan có được lời của hắn, bắt đầu tiến thêm một bước kiểm tra thi thể, những chuyện vừa làm, bất quá là bước cơ bản nhất trong trình tự kiểm nghiệm pháp y chính quy. Trước khi nàng động thủ, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, lại lật quần áo người chết lên lần nữa, quả nhiên móc ra được một cái túi tiền từ bên trong tay áo, túi tiền nặng trĩu, ít nhất cũng chứa hai ba mươi tiền.
"Có lẽ không phải vì tiền tài." Nhiễm Nhan sau khi lấy ra đồ vật, lập tức có nha dịch cầm bao vải bước lại tiếp lấy.
Nhiễm Nhan nói: "Tổn thương trên thân thể người chết đủ để làm cho hắn thần trí không rõ một lúc, nếu là mưu tài, không nên lưu lại những cái này."
Lưu Phẩm Nhượng tán đồng: "Có đạo lý."
Mấy người còn lại vẫn bị mấy câu trước đó của Nhiễm Nhan chấn đến phân không ra đông tây nam bắc, đương nhiên không có cách tham dự ý kiến, chỉ ngơ ngác mà nhìn nàng. Chỉ là nhìn không ra bất luận dị trạng gì trên người nàng, vẫn khí độ trầm tĩnh, vẻ mặt nghiêm túc kia, không có nửa phần vô lễ đối với người chết hay ý tứ đùa giỡn gì. Cẩn thận ngẫm lại, Long Dương chi hảo từ xưa đã có, chuyện này cùng không phải là cái gì mới mẻ, chỉ là bọn họ nhất thời chưa nghĩ ra mà thôi.
Đặc biệt là Dư Bác Hạo, đem một bụng kinh ngạc chuyển thành tán thưởng, ý tưởng phong phú như vậy, tinh tế mà phân tích, vì sao hắn không lập tức nghĩ đến? Có đôi khi chân tướng của hung án chính là ngoài dự đoán của mọi người như vậy a!
"Thông qua kiểm tra toàn bộ, ta hoài nghi nguyên nhân tử vong là bị người đánh vào sau đầu, hoặc là bị người dùng lực đập mạnh vào ngực..." ánh mắt Nhiễm Nhan dừng trên vết thương ở trước ngực thi thể, càng nhìn càng cảm thấy giống như là nửa trước của một bàn chân, vì thế cúi sát xuống quan sát.
Quả nhiên chấm máu nhỏ li ti bên trong vết bầm phân bố theo hàng rất đều, cũng không phải do dùng sức quá độ mà tạo thành, mà giống như bị thứ gì cộm đến, Nhiễm Nhan đối với đồ vật cổ đại không quen thuộc, liền hỏi: "Dư phán tư, ngươi xem hình dạng của vết bầm này, còn có chấm máu nhỏ bên trên, sẽ là do thứ gì tạo thành?"
Sau khi Dư phán tư nhìn một lúc, cẩn thận nghĩ nghĩ, nói: "Nhìn như là...đế giày, có một loại đế giày đóng bằng dây thừng, loại thừng này là dùng một loại cỏ cực chắc cực dai đem hong gió xong bện lại, bình thường thì dân thường hoặc tăng lữ đều có mang. Bất quá chấm máu này quá nhỏ, lại không quá giống."
"Nếu người đóng đế giày đem đường may may thật nhỏ thì sao?" Nhiễm Nhan hỏi.
"Cái này ta cũng không quá hiểu biết." Dư Bác Hạo đúng sự thật đáp, hắn một đại nam nhân, sao có thể đi quan sát cẩn thận mấy chuyện đóng đế giày này.
Vãn Lục vẫn luôn đứng quay lưng lại bỗng nhiên lên tiếng: "Đương nhiên có thể làm đường may nhỏ lại, còn có thể làm đến nhìn không thấy đường may kìa! Trước kia khi mợ ta còn sống, may đế giày rất đẹp"
"Ngươi cũng biết may?" Dư Bác Hạo nheo mắt hỏi.
Vãn Lục tuy sơ ý, lại không phải ngốc, biết Dư Bác Hạo hoài nghi nàng, lập tức hét lên: "Dư phán tư, nô tỳ là hảo tâm mới nói ra chuyện này, ngài còn hoài nghi đến trên người nô tỳ! Không nói đến nô tỳ không biết, cho dù có biết, người biết đóng đế giày trên đời này nhiều lắm đó, ngài tin hay không cả trong mấy hòa thượng của chùa Vân Tòng cũng đều có thể tìm ra được vài người biết đóng!"
Dư Bác Hạo khóe mắt co giật, hắn cũng bất quá là bị Nhiễm Nhan dẫn dắt, phát huy trí tưởng tượng một chút thôi, như thế nào lập tức chọc phải người khó đối phó như vậy, mới nói một câu, bị dập lại mười câu. Xuất sư bất lợi, xuất sư bất lợi a...
Nhiễm Nhan thực ra không giận, làm một Phán tư hình ngục, vốn dĩ nên hoài nghi nhiều hơn, nghiệm chứng nhiều hơn, có trí tưởng tượng không phải là chuyện xấu.
"Tình huống cơ bản đã được kiểm tra xong rồi, thông qua kiểm nghiệm tổn thương bên ngoài, cũng không thể xác định được nguyên nhân tử vong, giải phẫu không?" Nhiễm Nhan quay đầu liếc mắt nhìn Lưu Phẩm Nhượng một cái.
Còn chưa tìm được người nhà của người chết, đã trực tiếp giải phẫu, truyền ra ngoài không tốt cho thanh danh của Lưu Phẩm Nhượng, Nhiễm Nhan tuy hỏi như vậy, nhưng đã bắt đầu tháo bao tay, nàng hoàn toàn không có hy vọng có thể có được câu trả lời khẳng định.
Lưu Phẩm Nhượng trầm ngâm một lát, không ngoài Nhiễm Nhan dự kiến, "Tạm thời không cần giải phẫu."
Nhiễm Nhan nhẹ nhàng gật đầu, dùng vải trắng phủ lên trên thi thể, gọi Vãn Lục lại thu thập đồ vật.
"Nếu không có việc gì, con liền cáo lui trước." Nhiễm Nhan hơi khom người.
Lưu Phẩm Nhượng mắt thấy nàng sắp đi, hơi có chút sốt ruột hỏi: "Lần này sao không có suy đoán xem người chết dưới tình huống gì sẽ chịu những tổn thương này?"
"Vết thương rất rõ ràng, đều là được tạo thành khi còn sống. Tin rằng Dư phán tư cũng có thể suy đoán ra tình hình ngay lúc đó. Ta cảm thấy, quan trọng nhất chính là lập tức tra rõ thân phận người chết, nếu có thể tìm được thân nhân, có lẽ sẽ ra được rất nhiều chuyện mà không cần nghĩ đến vỡ đầu để suy đoán." Thanh âm Nhiễm Nhan nhàn nhạt, bộ dạng rõ ràng không có bao nhiêu hứng thú.
Lúc này, dưới chân núi có một nha dịch cao giọng nói: "Thứ sử, tìm được một cái tay nải."