Mưa không lớn, tế tế mật mật mà bay lả tả giữa trời và đất như sương mù, khi gió thổi qua, tạo nên một lớp màn mỏng như lụa, cuốn lại hương thơm cây cỏ như thấm vào ruột gan, từng giọt từng giọt đều lộ ra vẻ dịu dàng đặc trưng của Giang Nam.
Mưa phùn thấm vào thổ nhưỡng, đường núi nhìn như được san bằng, lại dễ đi.
Nhiễm Nhan vẫn luôn mím môi, dẫm lên mấy bụi cỏ thấp bé, bước đi cực nhanh, cả Vãn Lục cùng Ca Lam đi theo phía sau đều có chút cố sức.
Dọc theo đường đi, ngoại trừ Vãn Lục thường xuyên chỉ đường, không ai có lời dư thừa nào nữa.
Thẳng đến khi nhìn thấy người mặc quan phục đang đóng giữ ở xa xa, Nhiễm Nhan mới phát giác, lòng bàn tay mình vô cùng ẩm ướt, không biết là mồ hôi hay là nước mưa.
Thủ vệ phủ binh kia thấy ba nữ tử đi tới, vừa muốn mở miệng quát lớn, Lưu Phẩm Nhượng đã từ bên trong bước ra đón, bước chân hắn cực nhanh, nha dịch bung dù cho hắn một đường chạy chậm đi theo phía sau.
Nhiễm Nhan nhìn bộ dáng một thân quan phục màu đỏ, râu tóc hoa râm, trên người bị nước mưa tẩm ướt, bỗng nhiên nhớ tới gia gia của mình, không khỏi có chút chua xót cùng bất đắc dĩ, lão nhân như vậy, nên ngồi ở trong nhà ngậm kẹo đùa cháu, bảo dưỡng tuổi thọ, nàng cũng có thể nhìn ra Lưu Phẩm Nhượng không giống loại người say mê quyền lợi địa vị, đến tột cùng là vì cái gì còn chiếm cái vị trí mà với hắn là quá mức phỏng tay này? Thân già nhưng chí chưa già?
"Thập Thất Nương, lão phu chờ ngươi lâu rồi" Lưu Phẩm Nhượng vừa nói ra một câu, khiến cho toàn bộ thông cảm của Nhiễm Nhan tan thành mây khói, "Thi thể này ngươi cứ việc mổ, có chuyện gì, lão phu gánh."
Nhiễm Nhan nhàn nhạt mà nhìn hắn một cái, "Lần trước ngài cũng bảo đảm việc ta nghiệm thi sẽ không bị người khác biết, nhưng chưa được một cái xoay người, người ở toàn Tô Châu đều biết, ta cũng không nghi ngờ nhân phẩm đức hạnh của Lưu Thứ sử, bất quá, ngài có phải nên tra một chút người nào bụng dạ khó lường đã cố tình hủy hoại nhân phẩm của ngài hay không?"
Lưu Phẩm Nhượng vẻ mặt chính khí, lòng đầy căm phẫn nói: "Người này thật là đáng giận đến cực điểm, Nhiễm nương tử yên tâm, bản quan đối với loại người này tuyệt đối sẽ không bỏ qua."
Nhiễm Nhan hơi cúi đầu trí tạ, bất quá lại không thật sự đem lời hắn nói để ở trong lòng, đối phó với loại cáo già như Lưu Thứ Sử này, chỉ có một điều nên tin, đó chính là: Ngươi nghiêm túc là ngươi thua.
"Kiểm tra thi thể trước đi." Nhiễm Nhan không rảnh mà cùng hắn so đo! Những chuyện này căn bản không chiếm được kết quả gì, quan hệ của nàng cùng Lưu Thứ sử chỉ là đôi bên cùng có lợi, Lưu Thứ sử chỉ cần có thể đáp ứng vài yêu cầu của nàng, hỗ trợ làm một hai việc, là đã cho nàng mặt mũi rồi, nàng nếu thật sự cho rằng nàng hỗ trợ nghiệm hai cổ thi thể, là có thể làm Lưu Thứ Sử cảm kích trong lòng, thì đó là quá không hiểu rõ bản thân mình đang ở đâu
Lưu Phẩm Nhượng lại càng vô tâm đi dây dưa những việc này, hắn rất thích Nhiễm Nhan tự mình hiểu lấy, vài lời đều có điểm dừng, hơn nữa làm việc sảng khoái, sau khi trong lòng lại lần nữa tiếc hận sao nàng lại là một nương tử, vội vàng bước đến nơi có thi thể. Nhiễm Nhan lúc này mới đi theo phía sau hắn qua bên đó.
Phía trên thi thể đã được dựng lều che, bởi vì đang ở giữa sườn núi, cho nên phía trên đắp một bức tường đất để ngăn lại nước mưa chảy xuống từ trên sườn núi. Một nam nhân nhỏ gầy mặc quan phục màu lục nhạt đang đứng trong lều, nhíu mày nhìn thi thể trên mặt đất.
Nhiễm Nhan nhận ra, người kia là Phán tư chưởng quản hình ngục, Dư Bác Hạo.
Nàng không vội vã chào hỏi, mà đầu tiên đem lực chú ý tập trung lên thi thể trên mặt đất, thi thể dáng người thon dài, mặc một bộ áo vải rộng màu xám, đang nằm sấp, trên ngón tay thon dài trắng nõn dính đầy bùn đất và cỏ dại, rõ ràng là giãy giụa rất thống khổ trước khi chết.
Hiện trường xung quanh thi thể trước khi không qua kiểm tra kỹ thì không thể tùy ý thay đổi, Nhiễm Nhan hòa hoãn hô hấp, khom người với Dư phán tư, nói: "Gặp qua Dư phán tư, thỉnh Dư phán tư nói cho ta vừa rồi có xác định được tình trạng thi thể và thân phận người chết không?"
"Thập Thất Nương không cần khách khí, bởi vì chờ ngỗ tác tới, cho nên ta trước tiên cho người kiểm tra trong phạm vi hai mươi trượng xung quanh, chỉ xem xét sơ qua thi thể một chút, là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, nhìn trang phục có lẽ là sĩ tử, chưa xác định được thân phận cụ thể." Dư Bác Hạo đúng sự thật đáp.
Nhiễm Nhan lập tức minh bạch, mình đây là bị lão cáo già Lưu Phẩm Nhượng tính kế, cả ngỗ tác cũng không mang theo, rõ ràng là chờ nàng tới! Cái gì mà diện mạo tuấn tiếu? căn bản chính là thủ đoạn hắn dùng mà bịa ra để dụ nàng chủ động tới! Đến lúc đó nếu là lại xảy ra chuyện gì, nàng cũng không tính sổ được với ai...dù sao cũng là chính ngươi yêu cầu lại đây nghiệm thi, không ai bức ngươi.
Càng làm cho Nhiễm Nhan tức giận là Lưu Phẩm Nhượng vậy mà phái người tra nàng, cả Tang Thần cũng bị lôi vào, như vậy chuyện nàng chữa bệnh ở kỹ quán còn có thể giấu được sao
Nhiễm Nhan cố gắng làm chính mình bình tâm tĩnh khí trong chốc lát, an ủi chính mình, cũng may Lưu Phẩm Nhượng không có tâm tư gì tệ hơn, việc này mà rơi vào trong tay người khác, nói không chừng sẽ dùng mà uy hiếp nàng.
Cuối cùng vẫn cảm thấy bực bội, ánh mắt trầm lãnh mà liếc nhìn Lưu Phẩm Nhượng một cái, cái liếc mắt này không hề gợn sóng, lại làm người khác cảm thấy như sự yên tĩnh trước cơn bão, dù quan cao hơn một bậc cũng đủ ép chết người, nhưng Nhiễm Nhan nàng cũng không phải là người có thể để cho người khác vo tròn bóp dẹp
Nhưng ngoại trừ ánh mắt này, nàng thật đúng là không thể trắng trợn táo bạo mà mở miệng uy hiếp một người đường đường là Thứ Sử, nàng biết, Lưu Thứ Sử một mình một người trà trộn quan trường mấy chục năm, chỉ cần nàng biểu lộ ra một chút tức giận cùng bất mãn vừa phải, giữ mặt mũi cho hắn, trong lúc mình vẫn còn giá trị lợi dụng, hắn cũng tuyệt đối sẽ không làm gì quá phận.
"Có tra được manh mối gì xung quanh đây không?" Nhiễm Nhan liếc mắt nhìn Vãn Lục một cái, ra hiệu nàng đem cái rương xách lại đây.
Vãn Lục đi vào trong lều, thả rương xuống, lấy ra áo khoác, khẩu trang, bao tay, theo thứ tự giúp Nhiễm Nhan mang vào. Ca Lam cầm ô đứng ở ngoài lều, lẳng lặng mà nhìn từng động tác, từng biến hóa rất nhỏ trong biểu tình của Nhiễm Nhan, lại thêm chuyện nàng sắp làm, không khỏi âm thầm kinh hãi, nàng nghĩ đến lời cảnh cáo đêm qua, không khỏi một lần nữa nhìn kỹ Nhiễm Nhan người này.
"Trên triền núi không có bất luận dấu vết gì, dưới bụi cỏ có dấu vết bị lăn bò đè ép, rất nhiều cỏ bị bứt đứt, sườn núi này không phải quá khó đi, ta thử qua, có thể trực tiếp đi lên. Có vẻ thân thể người chết khi đó đã chịu thương tổn nào đó, bởi vậy không thể đi đứng bình thường, chỉ có thể bò lên, chỉ là mấy bụi cỏ bị đè ép xung quanh không có phát hiện vết máu, bất quá đêm hôm qua trời mưa khá lớn, nói không chừng là bị xối trôi đi rồi." Dư phán tư nói hết tất cả các phát hiện, cuối cùng nói: "Chỉ có như vậy, tạm thời còn chưa phát hiện đồ vật gì nữa, ta ra lệnh cho phủ binh mở rộng phạm vi tìm kiếm, hiện tại còn chưa có tin tức gì."
"Ân." Nhiễm Nhan ngồi xổm xuống, quan sát thi thể, nàng giương mắt thấy bên cạnh có văn thư của nha môn chuẩn bị ký lục, liền nói ra mô tả cơ bản, "Người chết là nam, tuổi ước chừng trên dưới hai mươi tuổi, chiều cao bảy thước, phát triển bình thường, da trắng, áo bào rộng viên lãnh màu xám, thi thể được phát hiện trong tình trạng nằm sấp, vạt áo tản ra, búi tóc hỗn độn, bên trên có dính khá nhiều rêu xanh, hai mảnh lá tùng."
Lưu Phẩm Nhượng nghe vậy, xoay người phân phó hai gã phủ binh bên cạnh, đi chung quanh xem xét coi nơi nào có cây tùng và tảng lớn rêu xanh.
Nhiễm Nhan yêu cầu văn thư đem hình dạng nằm sấp của thi thể vẽ sơ lại trong ký lục, sau đó chậm rãi lật thân thể người chết lại, thi cương trên thi thể đã bắt đầu có dấu hiệu biến mất, có thể suy đoán thời gian hắn tử vong là trên 2-3 ngày, vừa lúc tương xứng với thời gian Tang Thần xuất hiện ở gần đây.
Nhiễm Nhan không tự giác mà nín thở, trong đầu ầm ầm vang lên, cả thái dương cũng chảy mồ hôi, không lưu ý đến trọng lượng thi thể trên tay.
Cùng lúc với thi thể được lật qua, Nhiễm Nhan cũng nhắm mắt lại, như thoát lực mà dùng cánh tay chống trên mặt đất.
"Nương tử." Vãn Lục lo lắng xông tới.
Nhiễm Nhan chậm rãi mở to mắt, thấy gương mặt xa lạ trước mắt, hốc mắt đỏ lên, trong đôi mắt trầm tĩnh cơ hồ chảy nước mắt. Nàng minh bạch, chính mình trong lòng lo lắng cho Tang Thần chỉ rất ít, nàng đây là do di chứng từ chuyện kia, đối với loại chuyện này vô cùng sợ hãi.
"Ta không có việc gì." Nhiễm Nhan chỉ dùng hai giây thời gian liền khôi phục như thường, tiếp tục kiểm tra thi thể, nói ra thi thể trạng huống.
Sau khi kiểm tra bên ngoài quần áo, Nhiễm Nhan đương nhiên là muốn cởi ra toàn bộ vật che lấp trên người hắn.
Lúc này hai nha dịch nâng lại một tấm ván gỗ, hỗ trợ đem thi thể nâng đặt lên trên.
Vãn Lục và Ca Lam là hai nữ tử chưa hiểu việc đời, thấy Nhiễm Nhan không hề cấm kỵ mà lột bỏ y phục nam nhân, không khỏi kinh ngạc đến há miệng, nhưng chợt phản ứng lại, lập tức quay người đi.
Lưu Phẩm Nhượng liếc mắt nhìn các nàng một cái, nghĩ thầm, đây mới là tiểu nương tử bình thường a!
Nhiễm Nhan lại không coi ai ra gì, vẫn đang tỉ mỉ kiểm tra, Dư Bác Hạo đứng một bên có chút nhột nhạt, cảm giác giống như là chính mình cũng bị lột sạch.
"Giữa gáy thi thể có vết thương, miệng vết thương có hiện tượng kết vảy, là sinh thời bị hung khí đập vào tạo thành, mặt ngoài lưng có vết thương rõ ràng, trên lưng có vết bầm hình dạng dài, rộng khoảng 3 ngón tay, dài chừng một thước ba tấc..."
Thi thể này có thể nói là mình đầy thương tích, sau lưng thảm không nỡ nhìn, trên cánh tay nơi nơi đều là vết bầm do hung khí đập vào mà ra, mười ngón nát bấy, máu tươi trộn với bùn đất và cỏ cây nhét đầy bên trong móng tay, mà trước ngực cũng không tốt hơn chút nào, bất quá có vẻ chỉ có một vết bầm trước ngực là do người tạo ra, những vết khác có nhiều vết lấm tấm, có thể là lúc bò lên trên núi bị đá hay khóm cỏ cấn vào tạo ra.
"Hửm?" khi Nhiễm Nhan đang kiểm tra đến nửa người dưới của thi thể, khóe môi giấu dưới khẩu trang hơi nhếch lên, nhanh chóng lật quần người chết ở bên cạnh ra nhìn, ở bên trên tìm được chút vật bám vào một cách bất quy tắc, hơn nữa ở gần lưng quần cũng tìm được thứ màu xám trắng dạng hồ nhão.
"Phát hiện tinh dịch." Nhiễm Nhan sai nha dịch bỏ cái quần vào trong túi vật chứng, sau đó lấy cái nhíp, lật xem chỗ riêng tư của thi thể, "Theo...phán đoán của ta."
Nhiễm Nhan vốn định nói "Theo kinh nghiệm của ta", nhưng lời này vừa đến bên miệng lại sửa lại, tiếp tục nói: "Tuy rằng người sau khi chết, bởi vì nội tạng cứng đờ rồi lỏng lẻo, sẽ làm cho thân thể sinh ra vật bài tiết, nhưng theo ta thấy, nam tử này trước khi chết nhất định đã phát sinh quan hệ giới tính, hơn nữa đạt tới cực kho'i, bởi vì gần eo hắn cũng bị dính một ít, trên bụng cũng có, bình thường bài tiết sau khi chết, sẽ không dính vào những nơi đó."
Tất cả mọi người tại hiện trường bị mấy câu này của Nhiễm Nhan chấn trụ, trần trụi như vậy a! Không có một chút che lấp cùng hàm súc gì, ngay cả nam ngỗ tác khi kiểm nghiệm, cũng sẽ không gọn gàng dứt khoát như vậy.
Sau khi biểu tình của Lưu Phẩm Nhượng cứng đờ trong nháy mắt, chợt hỏi: "Nói cách khác, hắn trước khi chết đang làm...khụ khụ...chuyện phòng the, rồi sau đó vội vàng kéo quần lên, không cẩn thận làm...ặc...thứ kia dính lên trên y phục. Nói như vậy, hắn trước khi chết là cùng một nữ tử ở bên nhau."
Nhiễm Nhan hơi nhướng mày nói: "Cũng không nhất định là có nữ tử ở bên cạnh, cũng không nhất định bên cạnh hắn là một nữ tử."
Mọi người giật mình, lời này là có ý tứ gì?