"Không cần đâu." Tô Phục lạnh lùng nói.
Vết thương trí mạng trên người hắn đều tập trung ở nửa người trên, ở nửa dưới vết thương tuy cũng nhiều, nhưng đều là bị thương ngoài da, mặc dù không được xử lý, qua mấy ngày cũng có thể khép lại.
Có lẽ là cảm thấy khẩu khí của mình quá đông cứng, Tô Phục lại bổ sung một câu, "Cảm ơn."
"Bộ dáng da tróc thịt bong, ta cũng không có tâm tình thưởng thức, không cần thì thôi." Nhiễm Nhan dùng khăn vải ướt lau lau máu trên tay, quỳ ngồi trên chiếu ở cạnh kỷ.
"Ta...có thể ở nhờ nơi này của ngươi một đêm được không? Chỉ dựa vào đây là được rồi." Tô Phục nói xong liền rũ mắt, phảng phất như cảm thấy đây là khinh nhờn một nương tử chưa lập gia đình, hơn nữa Nhiễm Nhan cũng không nhất định sẽ đáp ứng.
"Cũng không phải là không thể, bất quá ngươi phải cho ta một cái lý do." Nhiễm Nhan cầm ấm trà lên rót hai ly, đưa một ly cho Tô Phục.
Tô Phục tiếp nhận trà, nói một tiếng 'tạ' rồi ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, nói tiếp: "Ta vì lấy về khối hài cốt này, mới bán mạng làm sát thủ cho người đó, hắn lúc trước đáp ứng ta sau 5 năm sẽ giao trả hài cốt, hôm nay là kỳ hạn ước định, nhưng vì trong tay ta nắm quá nhiều nhược điểm của hắn, cho nên hắn mai phục vây sát ta, chỗ ta trụ cũng rất có khả năng đã bị bại lộ, cho nên..."
Tô Phục vỗ về một cái tay nải bên người, trên mặt phảng phất lộ ra một tia ôn nhu, làm khuôn mặt lập thể tuấn mỹ kia càng thêm rung động lòng người.
Nhiễm Nhan nhìn lướt qua cái tay nải hắn hộ đến kín mít kia, nói: "Ngươi tự rửa ráy băng bó sạch sẽ xong rồi lên giường ngủ đi."
Tô Phục chinh lăng một chút, Nhiễm Nhan đã cầm một khối vải sạch ném cho hắn, bưng chậu đi ra ngoài thay nước lần nữa.
Đợi cho Nhiễm Nhan mang nước trở vào, hắn vẫn mang bộ dáng ngơ ngẩn. Biểu tình như vậy xuất hiện trên người một tên nam nhân như băng sơn, thật sự làm người ta buồn cười, Nhiễm Nhan cười nhẹ, đặt chậu nước xuống, xoay người đi ra gian ngoài, tùy tay rút một quyển y thư từ trên bàn ra đọc.
Yên lặng một lát, Nhiễm Nhan nghe thấy bên trong vang lên tiếng nước.
Sau khi lật xem được hơn mười trang, Nhiễm Nhan nghe thấy bên trong đã an tĩnh lại, liền khụ một tiếng, đợi trong chốc lát, thấy không có động tĩnh, liền vén mành lên đi vào. Vừa ngước mắt lên lại nhìn thấy Tô Phục cả người trần trụi, xác thực mà nói, chỉ có nửa người trên được băng bó, hắn hơi hơi nghiêng người, ánh sáng màu da cam chiếu lên mặt, dưới mắt chiếu ra một cái bóng lớn nhàn nhạt, hai bên tóc mai không biết là bị nước mưa làm ướt hay là do mồ hôi tẩm ướt, vài sợi tóc đen dán trên gò má tái nhợt, hàm dưới có vài vết thương nhỏ, miệng vết thương dài chừng hai tất rỉ máu đỏ rực, trang điểm cho gương mặt kia đến quyến rũ mị hoặc.
Tô Phục đang cong chân lên băng bó dưới h'ng, vội vàng che lại bộ phận trọng điểm. Bất quá, eo mông rắn chắc cùng với đôi chân cơ bắp cân xứng của hắn, thật đúng là không làm người ta thất vọng, từ sườn mặt đến bả vai rắn chắc, cánh tay hữu lực, lại đến lồng ngực vạm vỡ, eo nhỏ mà không yếu ớt, cùng với đôi chân thon dài, đường cong từ trên xuống dưới không một chỗ nào không hoàn mỹ, không một chỗ nào không tinh xảo.
Ánh mắt Nhiễm Nhan dừng ở phần đùi đang gập lên của hắn, bởi vì nguyên nhân ánh sáng, một vùng bóng tối dừng ở giữa hai chân hắn, mặt Nhiễm Nhan bỗng nhiên có chút cứng đờ, sắc mặt không khỏi đỏ lên.
Nàng gặp qua không ít cơ thể nam nhân, nhưng đại đa số khi nhìn thấy đều là một khối thi thể thẳng tắp, cho dù là kiểm tra người sống để lấy bằng chứng, những người đó cũng đoan đoan chính chính mà ngồi để nàng xem xét, làm gì có tư thế mị hoặc như vậy!
Tô Phục lúc đó trên người bị thương khắp nơi, đang vô cùng đau đớn, hắn tuy rằng nghe thấy được tiếng bước chân từ bên ngoài của Nhiễm Nhan, nhưng không ngờ tới nàng thế nhưng cả hỏi cũng không hỏi một câu liền đẩy ra màn che mà tiến vào. Hắn vốn định làm bộ không biết, chờ Nhiễm Nhan tự lui ra ngoài, nhưng nàng không chỉ không lui ra, còn đứng nhìn đến say sưa, hắn thật sự không thể xem nhẹ được nữa.
Tô Phục chậm rãi quay mặt qua, biểu tình bất khuất mà nhìn chằm chằm Nhiễm Nhan.
Trong phòng một mảnh yên tĩnh, hai bên nhìn nhau thật lâu.
Khi Tô Phục phát hiện chỗ Nhiễm Nhan đang nhìn, trên gò má tái nhợt nháy mắt đỏ bừng, ra vẻ trấn định mà kéo y phục đẫm máu bên cạnh qua che lại chỗ nên che, tận lực làm cho thanh âm của mình vững vàng mà lạnh băng, "Ngươi sao có thể không dò hỏi một tiếng liền tiến vào?"
"Ta có dò hỏi a?" Nhiễm Nhan mới vừa rồi có ho khan một tiếng, đó là muốn nói cho hắn, nàng muốn vào trong.
Nhưng mà Tô Phục không có nghe hiểu, chỉ tưởng là ho khan bình thường, nên cũng chưa lên tiếng ngăn cản, mới dẫn đến cục diện lúng túng lúc này.
Hai người trừng mắt nhìn nhau, Nhiễm Nhan trong lòng có chút hụt hẫng, Tô Phục đã từng nói qua, nhìn thấy thân thể hắn thì hoặc là làm phu nhân hắn, hoặc là chết, nhưng Nhiễm Nhan không muốn chọn cái nào hết, liền thử nói: "Ngươi...ta hảo tâm thu lưu ngươi, chỉ là vô ý nhìn một chút, huống hồ cũng không có nhìn đến đồ gì quan trọng, coi như là ngươi báo đáp ta, như thế nào?"
Tô Phục thật lâu không nói gì, quanh thân sát khí phát ra, Nhiễm Nhan cả người đề phòng, thậm chí móc ra mê dược giấu ở tay áo gắt gao nắm chặt trong lòng bàn tay. Nhưng mà sát khí của Tô Phục lại dần dần dịu xuống, nhàn nhạt mà 'ừ' một tiếng, tiếp tục băng bó.
Vốn dĩ, Tô Phục muốn nói hắn sẽ cưới nàng làm vợ, chỉ là thời điểm lời nói đến bên miệng, lại nghĩ đến thân phận của nữ tử trước mắt này, nàng là Nhiễm thị đích nữ, Dược Vương Tô gia bọn hắn tuy rằng không kém, nhưng so ra lại kém Nhiễm thị, huống chi, ở Tô gia hắn chỉ là một đứa con vợ lẽ có hay không cũng được, muốn cưới Nhiễm thị đích nữ, không khác gì mơ mộng hão huyền.
Nếu như đi Nhiễm thị cầu thân, hắn chỉ sợ lập tức liền trở thành trò cười cho toàn thành Tô Châu.
Hắn là một người nam nhân, cũng không thể bởi vì nương tử người ta vô ý nhìn thấy thân thể hắn, biết rõ khoảng cách thân phận, mà còn cưỡng cầu nàng làm phu nhân của mình. Tóm lại đêm nay cũng do chính hắn vì tránh nạn mà trốn tới chỗ này, cái này mệt, cũng chỉ có thể ăn mà không được trả tiền.
Những suy nghĩ của Tô Phục, Nhiễm Nhan đương nhiên không biết, chỉ thấy hắn đồng ý, liền yên tâm không ít, yên lặng mà đi ra lại gian ngoài.
Ánh mắt sâu thẳm của Tô Phục nhìn màn che đong đưa, rũ mắt tiếp tục băng bó.
Nhiễm Nhan xấu hổ mà đứng ở gian ngoài, thân thể nam nhân nàng nhìn qua đếm không hết, tuy rằng đều là tử thi, nhưng cấu tạo không phải đều là giống nhau sao? Sao lúc này lại có cảm giác như đang chiếm tiện nghi của người ta?
"Xong rồi." Trong nội thất, thanh âm Tô Phục còn lạnh hơn ngày thường vài phần.
Nhiễm Nhan ho khan một tiếng, dừng một chút mới đi vào, cũng không nhìn Tô Phục, chỉ đem giường thu thập cho gọn, "Ngươi ngủ trên giường đi, ta ngủ trên mặt đất."
"Ta ở chỗ này là được rồi, ngươi có y phục nam tử không?" Tô Phục biết rất nhiều nương tử thích mặc Hồ phục nam trang, cho nên hỏi như vậy cũng không tính là quá đường đột.
Nhiễm Nhan liếc Tô Phục một cái, thấy y phục của hắn thật sự là rách đến không còn có thể rách hơn được nữa, còn nhuộm đầy máu tươi, liền tới rương lục lọi một chút, xách ra một bộ viên lãnh Hồ phục màu nâu nhạt, "Cái này ta chưa bao giờ mặc qua, ngươi tạm chấp nhận một chút đi."
Tô Phục nhanh chóng tròng lên, quả nhiên chỉ có thể tạm chấp nhận, y phục này là dựa theo vóc người Nhiễm Nhan mà làm, cố tròng lên thân hình cao lớn của Tô Phục, bó rất chặt, có thể tinh tường thấy đường cong trên thân thể hắn, phảng phất như động tác hơi mạnh một chút liền bị xé ra.
Hai người yên lặng mà ngồi đối diện trong chốc lát, mới chậm rãi bắt đầu dọn dẹp tàn cục trong phòng.
Đêm càng lúc càng khuya, Nhiễm Nhan lại lần nữa thúc giục Tô Phục lên giường nằm, đối với Nhiễm Nhan mà nói, cái giường kia cũng chỉ là cái thềm cao hơn mặt đất một chút mà thôi, căn bản không tính là giường, ngủ trên sàn nhà hay là ngủ trên giường đều không có gì khác nhau, nhưng Tô Phục lại kiên trì muốn ngủ trên mặt đất.
Trải đệm chăn thường ngày đều là Hình Nương làm, Nhiễm Nhan cũng không biết đệm chăn đặt ở đâu, tìm kiếm trong chốc lát, chỉ tìm được một cái chăn. Nhiễm Nhan liền rút từ trên giường ra một cái chiếu trải xuống cho Tô Phục, nàng ngủ trên giường, hắn ngủ trên mặt đất.
Lăn lộn một hồi, hai người lúc này mới nằm an ổn.
Lời editor: happy now? Mùa này ho khan là nguy hiểm lắm nha, một là bị đem chôn hai là bị mù mắt (sau đó cũng có khả năng bị đem chôn), làm cái chương này mà tay run, ko biết già cả quá hay gì?!