Chủ tớ Nhiễm Nhan tụ tập trong phòng hàn huyên nguyên một buổi trưa, thẳng đến khi tiểu ni cô mang cơm tối lại mới ngưng.
Sau khi dùng xong bữa tối, Nhiễm Nhan tống cổ các nàng đi ngủ sớm, Nhiễm Nhan nằm ở trên giường thật lâu không thể đi vào giấc ngủ. Ca Lam là một nữ tử thông tuệ, không xử trí theo cảm tính như Hình Nương, cũng không sơ ý như Vãn Lục, có thể dự kiến, nàng sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện trong thể xác này đã không còn mang linh hồn kia nữa.
Nhiễm Nhan không muốn cùng người trung thành và tận tâm như vậy mà ngờ vực nhau, vì thế tính toán nói ra chân tướng cho Ca Lam, nếu nàng có thể tiếp thu, thì tiếp tục lưu lại, nếu không thể tiếp thu, Nhiễm Nhan sẽ an bài thích đáng cho nàng, trường hợp xấu nhất, cũng bất quá là sự tình bị lộ ra ngoài. Chuyện mang tính đánh bạc như vậy, Nhiễm Nhan không thường làm, nhưng trên con đường nhân sinh luôn có một hai việc không thể lựa chọn như vậy, có đôi khi đều phải nhờ vào đánh cuộc.
Có điều hôm nay xem ra không phải thời cơ tốt. Nhiễm Nhan một thân trung y trắng thuần, xách theo đèn lồng đi đến hành lang, liếc mắt nhìn nhà kề đã tắt đèn một cái, rồi quỳ ngồi thẳng trên hành lang.
Trời đã vào thu, tiết trời ngày mưa vẫn ít muỗi hơn trước nhiều, Nhiễm Nhan lẳng lặng nhìn chằm chằm màn mưa nối liền giữa trời và đất, đáy lòng lại sinh ra một tia phiền muộn, những chuyện kiếp trước giống như mây khói, trở thành một giấc mộng của nàng, mỗi lần nàng bừng tỉnh lại từ trong mộng, đều cảm thấy một mình ở trong thế giới xa lạ này đặc biệt cô độc.
Nhiễm Nhan theo ánh sáng mỏng manh của đèn lồng, nhìn chằm chằm đôi tay nhu nhược không xương của mình đến nhập thần. Đôi tay trước kia đã giải phẫu qua ước chừng một ngàn cổ thi thể, tuyệt không có mười ngón nhỏ dài tựa như bây giờ.
Không biết qua bao lâu, trên hành lang vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, Nhiễm Nhan ngẩng đầu nhìn qua, thấy Ca Lam tay ôm một kiện áo lụa, đang đi về phía nàng.
Ca Lam quỳ ngồi xuống bên cạnh nàng, đem áo lụa bung ra phủ lên cho Nhiễm Nhan, nghi hoặc mà nhìn nàng, phảng phất như đang hỏi: Nương tử sao còn chưa ngủ?
"Ngủ không được, ngươi cũng ngủ không được?" Nhiễm Nhan hỏi.
Ca Lam cười gật gật đầu.
"Tâm sự đi." Nhiễm Nhan nói.
Ca Lam gật đầu, đứng dậy vội vàng đi vào trong phòng, mang ra giấy bút cùng nghiên mực.
Đợi cho nàng ngồi ổn định xong, Nhiễm Nhan nói: "Ngươi nếu muốn hỏi cái gì, liền hỏi đi."
Ca Lam hơi kinh ngạc, trong đôi mắt đen có cảm xúc nào đó lặng lẽ lưu động, nàng lẳng lặng nhìn Nhiễm Nhan trong chốc lát, rồi rũ mắt trải tốt trang giấy, cầm bút viết lên: Nô tỳ cảm thấy nương tử vừa quen thuộc vừa xa lạ, nương tử mấy năm nay có phải chịu không ít khổ?
Nhiễm Nhan nhìn thoáng qua nội dung trên giấy, biết Ca Lam hiện tại chỉ là nghi hoặc, Nhiễm Nhan suy đoán, nàng cùng nguyên chủ trước kia quan hệ chặt chẽ khăng khít, nếu trải qua một đoạn thời gian ở chung nữa, những nghi hoặc này tất nhiên sẽ càng sâu.
"Là chịu không ít khổ, lại còn vào tháng sáu năm nay bị bệnh đến không dậy nổi." Nhiễm Nhan chậm rãi nói, đôi mắt trầm tĩnh đối diện với nàng, "Ngươi có tin người có linh hồn không?"
Biểu tình của Ca Lam cứng đờ, gương mặt vốn đã tái nhợt trong một thoáng đã xám như tro tàn, không thể tin tưởng mà nhìn chằm chằm Nhiễm Nhan, phảng phất như muốn nhìn xuyên qua đôi con ngươi bình tĩnh không gợn sóng kia mà nhìn đến linh hồn của nàng.
Mất một lúc lâu, tay Ca Lam run rẩy vội vàng mở trang giấy ra, ở mặt trên viết: Nàng mất rồi?
Nhiễm Nhan nhìn Ca Lam run rẩy mà viết xuống ba chữ này, trong lòng thầm than, chỉ dựa vào hai câu nói ba phải muốn hiểu sao cũng được, liền đoán được sự thật chân tướng, Ca Lam thông minh còn vượt xa tưởng tượng của nàng, lần này công bằng nói chuyện, đánh cuộc của Nhiễm Nhan hiển nhiên chính xác một nửa.
"Đúng, nàng mất vào đầu tháng sáu, mà ta sống lại trong thân thể này." Thời điểm Nhiễm Nhan nói ra những lời này, bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm một hơi, có lẽ là bởi vì đã chết quá một lần, cho nên chỉ cầu tâm an, đối với kết quả ngược lại không quá để ý.
Bàn tay cầm bút của Ca Lam cứng ở giữa không trung, một giọt mực nước ngưng tụ từ ngòi bút 'xoạch' một tiếng rơi trên mặt giấy, nở lan ra thành một đóa hoa màu đen. Ngay sau đó là một giọt rồi hai giọt nước rơi xuống giấy, thanh âm mất tiếng của Ca Lam vang lên, trong đêm mưa yên tĩnh có vẻ đặc biệt chói tai.
Nhiễm Nhan nhìn thân mình gầy yếu của nàng cuộn tròn lại, mặt chôn ở trên đùi, hai vai không ngừng run rẩy, có vẻ thương tâm muốn chết.
Có thể hiểu, ngoại trừ tình cảm thâm hậu, nàng hy sinh tánh mạng mình để đổi cho Nhiễm Nhan kia được sống, thế nhưng khi nàng may mắn còn sống, đến lúc có thể gặp lại nương tử ngày xưa, lại phát hiện nàng chịu tội hai năm, đều là vô ích, người kia đã sớm chết
Niềm vui to lớn lập tức biến thành nỗi đau, sao có thể không khóc. Nhiễm Nhan cảm thấy mình quá vô tình, nhưng dao sắc chặt đay rối, đau dài không bằng đau ngắn, sớm nói rõ chuyện này đối với Ca Lam không biết là tốt là xấu, cũng đối với bản thân nàng là được hay là không được, đây chỉ là phong cách làm việc nhất quán của nàng mà thôi.
Ca Lam khóc hồi lâu, thẳng đến khi thanh âm mất tiếng cũng phát không ra, mới lau khô nước mắt, quỳ thẳng người lên mà trịnh trọng làm một cái đại lễ với Nhiễm Nhan.
"Ta đem việc này thẳng thắn thành khẩn nói ra, đi hay ở đều do chính ngươi quyết định, nếu là ngươi muốn đi tố giác ta thì đi, nhưng ta muốn nói, ta không phải nương tử khiếp nhược kia của ngươi, ta tuyệt sẽ không nhẫn nhục chịu đựng." Nhiễm Nhan nhìn nàng, nói từng câu từng chữ.
Ca Lam gắt gao mím môi, rũ mắt một lần nữa trải ra một trang giấy, suy nghĩ một chút, viết: Nếu trời để ngài thay nương tử nhà ta tiếp tục sống, nô tỳ cũng không oán ngài, cũng tuyệt đối sẽ không gây bất lợi cho ngài, chỉ là nô tỳ thỉnh cầu lưu lại bên người ngài.
Bút của Nàng dừng một chút, lại tiếp tục viết: để báo thù cho nương tử nhà ta.
Nương tử nhà nàng là bệnh chết như thế nào, Ca Lam không cần nghĩ kỹ cũng biết, Cao thị kia, vẫn luôn dùng mọi thủ đoạn bức tử nương tử nhà nàng, nàng tính hết mọi đường, rốt cuộc vẫn để Cao thị thực hiện được
Ca Lam từ khi bị đưa vào Nhiễm phủ, vận mệnh liền gắt gao mà cùng Nhiễm thị đích nữ buộc ở bên nhau, lúc đầu phải bảo hộ Nhiễm Nhan, cũng là bị tình thế bắt buộc, Cao thị làm người cẩn thận, không dễ dàng tin tưởng người khác, hơn nữa bản thân cũng là nữ nhân có đầu óc, nếu phải quy phục Cao thị, Ca Lam phải giấu hết mũi nhọn, ở bên người Cao thị chỉ có thể vĩnh viễn làm một thị tỳ đê tiện, nếu không giấu diếm đi, lấy tâm tính của Cao thị, ngay khi đoạt được vị trí chính phu nhân tất nhiên sẽ không tha cho nàng.
Mà Nhiễm Nhan là Nhiễm thị đích nữ, thân mẫu lại xuất thân từ Huỳnh Dương Trịnh thị, nâng đỡ được một nương tử có xuất thân cao quý như vậy, so với khuất phục Cao thị thì có tiền đồ hơn, cũng dễ làm hơn.
Những điều này là nói sau này, mấu chốt nhất chính là, thời điểm Ca Lam bắt đầu suy xét đến tương lai, đã đi theo Nhiễm Nhan ba năm có thừa, Nhiễm Nhan tuy rằng khiếp nhược, đối với mấy thị tỳ các nàng lại không có một chút kiêu ngạo của thế gia quý nữ, tính tình cực tốt, cũng rất tin tưởng nàng, ỷ lại vào nàng. Vô luận là từ phương diện nào tới nói, Ca Lam đều không có lý do phản bội.
Nhưng sống nương tựa lẫn nhau mười mấy năm, cho tới hôm nay, Ca Lam đã không phải vì lợi ích của mình mới bảo hộ Nhiễm Nhan như trước kia, các nàng trên danh nghĩa là chủ tớ, trên thực tế lại giống như tỷ muội.
Ca Lam lại lần nữa hành đại lễ với Nhiễm Nhan, thỉnh cầu lưu lại.
"Được." Nhiễm Nhan ánh mắt chuyển vào đêm mưa đen kịt, thanh âm lạnh lẽo, "Ngươi đối phó với Cao thị như thế nào, ta không ngại, thời điểm tất yếu cũng sẽ trợ giúp, đây là hồi báo ta nên đưa ra vì đã mượn thân thể của nàng, nhưng cũng thỉnh ngươi nhớ kỹ, cái chết của nương tử các ngươi với ta nửa điểm quan hệ cũng không có, nếu có một ngày nào đó ta phát hiện ngươi gây bất lợi cho ta, đừng trách ta hạ thủ không lưu tình! Con người của ta, chưa bao giờ đi gây sự với người khác, nhưng nếu có người ta muốn giết, người đó cũng tuyệt không có khả năng sống."
Ca Lam yên lặng nhìn bóng dáng Nhiễm Nhan, trong mắt hiện lên thần sắc phức tạp, người trước mặt này rõ ràng là nương tử, rồi lại không phải, nương tử nàng biết, quả quyết sẽ không nói được những lời tự tin mà chắc chắn như vậy.
Lặng im một lát, Ca Lam trên giấy viết xuống hai câu cho Nhiễm Nhan, đưa tới tay nàng, cung cung kính kính mà hành lễ, đứng dậy đem giấy bút nghiên mực trả về chỗ cũ, rồi sau đó phóng nhẹ bước chân vào trong nhà kề.
Nhiễm Nhan mở tờ giấy kia ra, bên trên câu đầu tiên là: Ngài là người đáng giá để nô tỳ kính ngưỡng. Câu thứ hai là: Nương tử nghỉ ngơi sớm một chút.
Không phải kính ngưỡng, mà là kính sợ đi. Đối với người như Ca Lam, nếu không thể làm nàng nguyện ý trung thành, lại không đến mức phải diệt khẩu, thì đành phải gắt gao ngăn chặn, thẳng cho đến khi thu phục được. Nhiễm Nhan hơi gợi lên khóe môi, đem giấy xoắn lại thành sợi, đưa vào trong đèn lồng một chút rồi lấy ra. Ánh sáng sáng ngời, Nhiễm Nhan nheo mắt nhìn, ngọn lửa bùng lên bên trong con ngươi đen kịt.
Gió núi cuốn tàn tro phiêu tán vào mưa đêm.
Lẳng lặng ngồi trong chốc lát, Nhiễm Nhan kéo chặt áo lụa trên người, nhấc đèn lồng lên trở về phòng ngủ.
Nhiễm Nhan một chân vừa mới bước vào nội thất, nàng lập tức mẫn cảm mà nhận ra một mùi tanh ngọt quen thuộc.
Là máu!
Nàng nhanh chóng đem chân thu trở về, lui nhanh ra cửa, mới lui được hai ba bước, phòng trong truyền ra một thanh âm lạnh lẽo mà suy yếu, "Không phải sợ, là ta."
Nhiễm Nhan hơi thở phào nhẹ nhõm một hơi, quay trở vào, vừa tiến lại vào nội thất, mùi máu tươi kia càng thêm nồng nặc, gần như tràn ngập cả gian phòng, Nhiễm Nhan hơi nhíu mày, nàng đối với cơ thể người hiểu rất rõ, có thể tạo nên mùi máu nồng như vậy, tất nhiên là chảy rất nhiều máu.
"Ngươi như thế nào lại bị thương nữa?" Nhiễm Nhan ngữ khí nhàn nhạt, đem đèn bên giường thắp sáng. Tuy rằng đã sớm đoán trước, nhưng vừa quay lại nhìn vẫn là bị những gì nhìn thấy làm cho hoảng sợ.
Tô Phục một bộ hắc y chống kiếm ngồi dựa bên dưới cửa sổ, toàn thân che kín vết thương bị đao kiếm chém, máu tươi tẩm ướt toàn thân, quần áo dán sát lên thân thể cường tráng, phác hoạ hình dáng từng khối cơ bắp, dưới thân đã đọng một vũng máu. Gương mặt tuấn mỹ không tì vết lại không có vết thương nào lớn, nhưng tái nhợt đến dọa người, đôi mắt phiếm u lam cũng mất đi ánh sáng.
Nhiễm Nhan ngồi xổm bên cạnh hắn kiểm tra thương tích trên người hắn.
Tô Phục bỗng nhiên nở nụ cười, tiếng cười khàn khàn, lại vô cùng vui vẻ, phảng phất như được giải thoát, Nhiễm Nhan kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, đập vào mắt là nụ cười tuyệt mỹ có một không hai trên gương mặt tái nhợt, như bóng tối và ánh sáng hòa lẫn vào nhau, làm người hoa mắt say mê.
Nhiễm Nhan lại nhíu mày, "Ai đã làm ngươi bị thương thành như vậy?"
Nhiễm Nhan thực không thể chịu nổi, một thân thể hoàn mỹ không tì vết, nàng còn chưa tận mắt nhìn thấy liền bị người khác biến thành dáng vẻ như vậy, người hủy hoại vẻ đẹp này, quả thực là mang tội đáng chết vạn lần.
"Ta tự do!" Tô Phục cười đến cuồng loạn, khiến cho mấy vết thương đã ngưng chảy máu trên người lại chảy máu ra lại.
Nhiễm Nhan đi ra ngoài lấy một chậu nước, từ góc phòng mang đến một cái rương đựng thảo dược, nhanh chóng cởi bỏ y phục của Tô Phục, dùng khăn vải trắng nhúng nước, chà lau máu trên người hắn, vừa lau vừa đổ rượu lên miệng vết thương, rất nhanh nửa người trên đã được rửa sạch, miệng vết thương lớn thì dùng rượu tiêu độc, rồi sau đó lấy kim chỉ khâu lại, lau sạch xong bôi thuốc trị thương lên, dùng vải trắng sạch cắt thành dây băng bó lại.
Ngay sau đó, Nhiễm Nhan nghĩ cũng không thèm nghĩ mà bắt đầu cởi quần Tô Phục, đai lưng vừa tuột ra, cổ tay Nhiễm Nhan lại bị một bàn tay to giữ chặt.