Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 1

Chương 189: Ở Trường An, thật không dễ




"Phạm bá càng già càng độc miệng." Dung Thiến hừ hừ.


Nhiễm Nhan nhìn bọn họ tùy tính đối đáp nhau, khóe miệng cũng hơi giương lên, có thể dự kiến, cuộc sống ở Trường An về sau sẽ không buồn tẻ.


So với vài tòa nhà toàn chiếm mấy chục mẫu đến cả trăm mẫu đất, chỗ của Nhiễm Bình Dụ cũng không lớn, tổng cộng bất quá mười một mười hai mẫu đất, khu nhà kích cỡ cũng xem như trên trung đẳng ở phường An Thiện, nhưng bên trong xây dựng rất tinh xảo, thoạt nhìn có vẻ điệu thấp, nhưng nơi chốn đều lộ ra vẻ phú quý.


Cả Bạch Cư Dị cũng từng nói qua, ở Trường An, thật không dễ. Có thể thấy được vật giá nơi đây khẳng định cao đến dọa người, hơn nữa ở loại địa phương như Trường An này, đặc biệt là khu vực thành đông, cũng không phải có tiền là có thể mua được dinh thự, Nhiễm Bình Dụ dùng thân phận thương nhân mà mua được tòa nhà này, đã trả một cái giá không nhỏ.


Không biết là Nhiễm Vân Sinh cố ý chiếu cố, hay là Phạm bá có hảo cảm đối với Nhiễm Nhan, chỗ ở của Nhiễm Nhan được an bài ở Hòa Nhã cư. Vì Nhiễm phủ không lớn, cho nên toàn bộ viện được bố trí theo hình thức lâm viên, mượn cảnh giấu vật, Hòa Nhã các không chỉ được xây dựng khá tinh xảo, mà cả bốn phía đều còn có cây trường thanh bao quanh, thanh u mà tao nhã.


"Nương tử, Phạm bá đối với ngài thật tốt đó, vừa nãy nô tỳ đi ngang qua có nhìn chỗ Thập Bát nương ở, không lịch sự tao nhã như nơi này của chúng ta." Vãn Lục biết được từ trong miệng hạ nhân của Nhiễm phủ, phân chỗ ở là một tay Phạm bá xử lý.


Nhiễm Nhan kéo kéo y phục hơi thùng thình, lười nhác mà dựa vào ghế cong phía trước cửa sổ nhìn phong cảnh tinh xảo bên ngoài, nghe thấy lời Vãn Lục, quay đầu nói: "Chúng ta ở phần chúng ta, so sánh với người khác làm gì!"


Hình Nương vừa mới trải xong giường, đứng dậy, tiếp lời: "Đúng vậy, ngươi nha đầu này cũng tém bớt oán giận lại, bây giờ Thập Bát nương lại không trêu chọc ngươi, không đáng vì nàng ta mà mất đi khí độ."


Vãn Lục cũng không phải người mang lòng dạ hẹp hòi, ngày thường rất tùy tiện, lòng dạ lại rất rộng rãi, chỉ là mỗi lần nghĩ đến nương tử nhà mình chịu khổ từ nhỏ đến lớn, đều có phần của Nhiễm Mỹ Ngọc khi dễ các nàng khi dễ từ nhà đến thôn trang, liền giận sôi máu, lập tức ủy khuất nói: "Nô tỳ không phải cùng người khác so, nô tỳ chỉ là không thể nhìn Thập Bát nương sống tốt."


Nhiễm Nhan cảm giác được oán hận trong lời nàng, quay đầu nhìn thấy một đôi mắt phượng mờ hơi nước, trong lòng cũng thở dài, dù gì bản thân mình cũng không phải là người ăn mệt từ Thập Bát nương, đương nhiên không có cách nào đồng cảm, nhưng cũng không thể trách cứ, nên mới khuyên răn: "Vãn Lục, người thì phải nhìn về phía trước, đừng có luôn nhìn chằm chằm quá khứ. Chúng ta mới tới Trường An, về sau trời đất rộng lớn mà, còn về Thập Bát nương, nàng ta nếu chịu an phận một chút, thì đường ai nấy đi, nhưng nếu nàng ta chọc đến cửa, không cần ngươi nói ta cũng sẽ thu thập nàng ta. Còn nữa, nếu muốn đối phó nàng ta, những việc tranh đua công khai ngoài mặt, cũng không có ích lợi thực tế gì."


Nhiễm Nhan cảm thấy, bi kịch của nguyên chủ có một phần là do bản thân nàng ta quá mức nhu nhược mà ra, nếu nàng ta mạnh mẽ hơn, sau lưng có khối kim tự chiêu bài lóa mắt là Trịnh thị, lại còn có người thông tuệ như Ca Lam bày mưu tính kế, làm một đích nữ Nhiễm thị đường đường chính chính, đã có bản lĩnh lại có quân sư, thì làm thế nào cũng không rơi xuống hoàn cảnh thê thảm kia.


"Aizz...vẫn là nương tử nhìn thông thấu." Hình Nương thở dài. Nàng thuyết giáo Vãn Lục, cũng hoàn toàn là bởi vì thân đi ra từ trong môn phiệt thế gia, coi trọng khí độ và mặt mũi hơn so với người bình thường mà thôi, nàng trong lòng sao có thể không hận Cao thị? Không hận Nhiễm Thập Bát nương?


Thông thấu sao? Trong lòng Nhiễm Nhan tự giễu, nếu thật sự thông thấu, thì cơn ác mộng kia của nàng sẽ không luôn lặp lại tuần hoàn. Có một số việc, đứng ở góc độ người nhìn, có thể nói ra đạo lý rõ ràng, giúp người suy nghĩ sâu xa, nhưng mà, đến lúc bản thân trong lòng có gút mắc, mặc dù minh bạch như vậy là không đúng, nhưng vẫn không thể tự thoát ra được. Phải làm sao mới có thể phá tan cái bóng tối này? Nếu trời cao đã ban cho nàng sinh mệnh mới, vì cái gì không gột rửa luôn hết thảy đi...Nhiễm Nhan còn trầm tư, ngoài cửa đã có thị tỳ đến truyền lời, nói là đang chuẩn bị tiệc đón gió tẩy trần, buổi tối lại đến thỉnh nàng qua bên yến thính.


Đây là thông báo trước, cho nàng thời gian chuẩn bị.


Hình Nương vừa lúc đang xếp quần áo, sau khi nghe được Vãn Lục báo tin này, liền nhìn nhìn trong rương, nhíu mày nói: "Nương tử, mấy y phục này chỉ sợ hơn phân nửa là không thể mặc tiếp được."


"Sao vậy?" Nhiễm Nhan nghi hoặc hỏi.


Hình Nương nhìn hơn phân nửa váy áo đều là màu tím, nói: "Tuy nói trên luật pháp vẫn chưa có quy định màu sắc thường phục của nữ tử, nhưng xuất giá tòng phu, cáo mệnh phu nhân ngũ phẩm trở lên thì mặc địch y màu xanh lá, màu của y phục còn lại đều là theo chức quan của phu quân, người bình thường vì tránh va chạm với họ, cũng sẽ không lựa chọn mặc mấy màu này."


Hơn nữa, dù có mặc màu tím, cũng chỉ có thể mặc ở nhà hoặc trong tình huống bình thường, nếu trong tình huống long trọng một chút, lựa chọn mặc hoa phục màu tím lại không có thân phận tương xứng, tất nhiên sẽ bị người khác hiểu lầm là tâm cao khí ngạo, có tâm trèo cao.


Ở Tô Châu, trời cao hoàng đế xa, muốn mặc cái gì thì mặc cái đó, mà ở nơi như Trường An này quơ một cái cũng có thể đụng phải cả đám vương tôn quý tộc, cần phải chú ý quy củ. Nói cách khác, chức quan của phu quân nếu ở tam phẩm trở lên, nếu bản thân còn có cáo mệnh, mới có thể ngoại trừ màu vàng và đỏ, tùy ý quyết định màu sắc y phục của mình.


"Vậy cất hết đi!" Nhiễm Nhan trong miệng đáp lời, lại nghĩ đến một vấn đề, "Thị Lang không phải tứ phẩm sao? Tiêu Tụng vì sao có thể mặc màu tím?"


Hình Nương đối với những việc này biết được vô cùng kỹ càng tỉ mỉ, nghĩ đến phải ở lại Trường An một thời gian, liền giải thích cẩn thận: "Chức quan của Tiêu Thị lang là tứ phẩm Thị Lang không sai, nhưng mệnh quan triều đình ngoại trừ bản chức, còn được gia phong Văn tán quan và Võ tán quan, chức Văn tán quan của Tiêu Thị lang là Chính nghị đại phu, trên chính tứ phẩm, mặt khác hắn còn chức Võ tán quan, là Vân Huy tướng quân tòng tam phẩm. Hơn nữa, Tống Quốc Công là tước vị nhất phẩm, mặc dù hắn không có chức quan, thường phục màu tím cũng có thể mặc."


Chức quan bản chức, cũng chính là công tác cụ thể của quan viên ở trong triều, tựa như một cái công ty, khẳng định là có phân cấp bậc, mà tán quan, lại đại biểu thân phận cấp bậc cùng với đãi ngộ được hưởng thụ cụ thể hơn, mà không có công tác thực tế. Cho đến thời Minh Thanh, cấp bậc quan viên và đãi ngộ mới chiếu đúng theo phẩm cấp chức quan đang làm, danh hào tán quan khi đó mới hoàn toàn mất đi ý nghĩa và tồn tại.


"Bình thường chức tán quan đều cao hơn so với chức vị chính thức nửa bậc hoặc một bậc. Nhiều hơn cũng có, đều là được Hoàng thượng đặc biệt gia phong." Hình Nương nói.


"Vậy xem ra Tiêu Tụng còn rất được thánh tâm." Nhiễm Nhan bình luận. Nghĩ thầm, ngày thường bồi hoàng đế chơi cờ còn phải vặn óc nghĩ cách thua không để dấu vết, xem ra thật đúng là có chút tác dụng.


Hình Nương cười nói: "Còn không phải sao, Tiêu Thị lang hành sự sấm rền gió cuốn, mà năng lực lại mạnh" vừa nói xong, Hình Nương bỗng nhiên xoay chuyện, "Bất quá đại bộ phận vẫn là nhờ có Tống Quốc Công, vào năm Trinh Quán thứ Chín, Tống Quốc Công ở trên triều đình nổi lên tranh chấp với đồng liêu, đánh nhau tại chỗ, lần thứ tư bị bãi tướng, điều về nhà tư quá, còn bị trục xuất kinh thành. Nhưng bệ hạ đối với Tống Quốc Công vẫn rất yêu quý, năm thứ hai liền gia phong Tiêu Thị lang chức tán quan."


Nhiễm Nhan cười cười, nàng sao không hiểu ý Hình Nương, Tiêu Tụng khắc thê, Hình Nương đây là sợ nàng có hảo cảm với hắn. Gia phong tất nhiên là có một phần nguyên nhân là Tống Quốc Công, nhưng trên Tiêu Tụng còn có hai huynh trưởng, nếu không phải thập phần xuất sắc, chuyện gia phong như thế nào cũng không đến lượt hắn.


Nhiễm Nhan có chút đau đầu mà xoa xoa huyệt tháidương, thật là địa phương lớn, quy củ cũng nhiều. Chuyện này quá phức tạp,không riêng gì chức quan, nhiều quy củ, trong đó nội tình cũng hết sứ rắc rối,buộc người ta phải bát quái, nhưng lại không thể không biết, nàng sau này cònphải thích nghi cuộc sống ở Trường An a! Vạn nhất bởi vì không biết mà đắc tộivới người khác, chẳng phải quá oan uổng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.