Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 1

Chương 188: Trường An, ta tới đây!




Ở Tân Phong nghỉ ngơi hai canh giờ, thì sắc trời đã không còn sớm, vì thế Nhiễm Vân Sinh quyết định nghỉ ngơi luôn một đêm, sáng mai lại đi Trường An.


Dùng xong bữa tối, vị nữ chưởng quầy vắt cổ chày ra nước kia rốt cuộc cũng trở về. Người chưa vào cửa, đã nghe tiếng, "Thập Lang tới rồi?" Thanh âm của Dung chưởng quầy rõ ràng lảnh lót, tuy rằng giọng rất lớn, lại không khiến người phiền chán.


Nhiễm Nhan và Nhiễm Vân Sinh đang ở trong phòng uống trà nói chuyện, thì thấy một nữ tử áo vải nhẹ nhàng đang nhanh nhẹn cởi guốc giày ở dưới hành lang, vài bước đã vào trong phòng. Động tác của nàng rất gấp gáp, bộ bộ sinh phong, lại không có chút rối loạn nào.


Chờ Dung chưởng quầy đứng yên trong phòng, Nhiễm Nhan mới nhìn rõ ràng, bộ dáng nữ tử này nhìn qua thế nhưng không đến 30 tuổi, trẻ hơn rất nhiều so với tuổi trung niên trong tưởng tượng, trên người tuy là áo vải thô giặt đến bạc thếch, lại rất sạch sẽ chỉnh tề, mặt hình quả bí đỏ, một đôi mắt thời thời khắc khắc đều mang ba phần ý cười, bộ dáng đoan chính, rất có lực tương tác.


Nhiễm Nhan đoán tuổi của nàng hơn xa so với vẻ ngoài của nàng, chỉ là có một gương mặt baby mà thôi.


"Thập Lang sao giờ mới đến? Lang quân nửa tháng trước đã đến Trường An." thanh âm Dung chưởng quầy lưu loát trong trẻo, dứt lời, ánh mắt lại dừng trên người Nhiễm Nhan, không chút nào che giấu biểu cảm kinh diễm của mình, "Vị này chính là..."


"Là bổn gia Thập Thất muội, đích nữ của đại bá, tên một chữ Nhan." Nhiễm Vân Sinh cười khanh khách giới thiệu, hiển nhiên đã quen với kiểu tùy tính của nàng.


Dung chưởng quầy tức khắc nhiệt tình gấp ba, trực tiếp quỳ ngồi xuống bên tay phải của Nhiễm Nhan, khen: "Nhiễm thị của chúng ta toàn sinh ra mỹ nhân, chậc chậc, nhìn bộ dáng này của Thập Thất Nương, toàn bộ Trường An, sợ là ngoại trừ Thập Lang cũng chưa có ai vượt được."


Lời này đương nhiên là có sự khoa trương, Nhiễm Nhan còn chưa kịp tỏ thái độ, Nhiễm Vân Sinh lại không vui, "Dung di, ta đường đường là một lang quân, không phải mỹ nhân."


"Đúng đúng đúng, Thập lang của chúng ta có trái ớt, Dung di làm chứng." Dung chưởng quầy cười ha hả nói.


Khi Nhiễm Vân Sinh còn nhỏ, mỗi lần đều là Dung chưởng quầy hầu hạ hắn tắm gội, tuy rằng là thời điểm còn chưa hiểu chuyện, nhưng mỗi lần bị Dung chưởng quầy trêu chọc, hắn đều thập phần quẫn bách.


Cả khuôn mặt của Nhiễm Vân Sinh muốn nhỏ máu, dung sắc mỹ lệ có thể so với mây tía mười dặm, quay mặt đi nói: "Trách không được mẫu thân muốn sớm đem ngươi thả ra, để ở trong phủ, ngươi sớm muộn gì cũng sẽ đem toàn bộ nha đầu trong phủ dạy hư."


Nhiễm Nhan mím môi nén cười, lại thấy Nhiễm Vân Sinh cùng Dung chưởng quầy quen thuộc mà tôn kính như thế, liền chào hỏi nàng, "A Nhan gặp qua Dung di."


"Không hổ là Nhiễm thị đích nữ, thật sự hữu lễ, Thập Thất Nương gọi ta Dung Thiến là được." Dung Thiến vội vàng duỗi tay nâng Nhiễm Nhan dậy.


Dung Thiến có chút kỳ quái, nửa tháng trước, Nhiễm Bình Dụ quay về cũng ở Tân Phong nghỉ ngơi một đêm, lúc ấy Nhiễm Thập Bát nương cũng nói nàng ta là Nhiễm thị đích nữ. Dung Thiến chưa bao giờ đi Tô Châu, Nhiễm Bình Dụ là con vợ lẽ, bình thường ở nhà cũng không nhắc tới bổn gia, cho nên Dung Thiến chỉ biết Nhiễm Văn chỉ có một đích nữ, nhưng Dung Thiến nàng 17 tuổi đã xuất phủ làm chưởng quầy quán rượu ở Tân Phong, nhớ không rõ đích nữ là Thập Thất Nương hay là Thập Bát nương.


Trong lòng Dung Thiến nghĩ như vậy, ánh mắt nhìn Nhiễm Nhan không khỏi càng thêm hiền lành, so với Nhiễm Mỹ Ngọc vênh mặt hất hàm sai khiến trước đó, nương tử thoạt nhìn lạnh nhạt này ngược lại càng thảo hỉ, liền uyển chuyển mà dò hỏi: "Ểh? Thập Bát nương đồng hành với lang quân nửa tháng trước khuê danh là gì?"


Mỗi thế gia đại tộc khi đặt tên đều theo một quy luật nhất định, tỷ như tên của Nhiễm thị đích nữ đều chỉ có một chữ độc nhất.


"Kêu Mỹ Ngọc." Nhiễm Vân Sinh đáp.


Dung Thiến hiểu rõ gật gật đầu, liền thân thiện mà kéo Nhiễm Nhan hỏi han ân cần. Lần đầu gặp mặt, nàng đã nhiệt tình giống như bạn cũ mấy chục năm không gặp, lại hoàn toàn không làm người cảm thấy đường đột hoặc có chút không tự nhiên nào. Cho dù Nhiễm Nhan biết sự nhiệt tình này cũng không có khả năng hoàn toàn là thật, nhưng hảo cảm đối với Dung Thiến không giảm.


Đang nói chuyện, bên ngoài có tiểu nhị nói: "Chưởng quầy, lang quân gởi thư"


"Lấy vào đây." Dung Thiến lúc này mới ngậm miệng, xoay người chờ tiểu nhị đem thư tín đưa vào.


Dung thiến tiếp nhận thư, xé mở bao thư, giũ ra trang giấy bên trong, hàng loạt động tác nước chảy mây trôi.


"Lang quân muốn ta hồi phủ, nói là thị tỳ không đủ dùng, muốn ta đi dạy dỗ vài người..." Dung Thiến xoa xoa đầu, hết sức đau đầu nói: "Ta chính mình còn quản không nỗi, sao dạy dỗ được người khác!"


Người có cử chỉ tản mạn tùy hứng này có thể dạy thị tỳ quy củ? Nhiễm Nhan cũng có chút không tin.


Nhiễm Vân Sinh như nhìn ra suy nghĩ của Nhiễm Nhan, cười nói: "Đừng nhìn bộ dáng này của Dung di, bắt đầu dạy dỗ người khác lại cực kỳ mát tay."


"Tiểu tử thúi, ngươi đây là khen ta hay là hại ta?" Dung Thiến đem phong thư vo lại, chuẩn xác mà nện trên đầu hắn.


Nhiễm Vân Sinh thè lưỡi, cười vui vẻ, bộ dáng như một thiếu niên bướng bỉnh, thoạt nhìn thật sự cảnh đẹp ý vui.


Dung Thiến định đi cùng bọn họ về Trường An luôn, liền sai người chuẩn bị tốt phòng tắm, dặn dò bọn họ nghỉ ngơi cho tốt, còn mình thì đi vào viện sắp xếp công việc. Nhưng không đến một lát, trong viện liền gà bay chó sủa, Nhiễm Nhan đi ngang qua hành lang, thì nhìn thấy Dung Thiến đang giơ chổi dí một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi. Thiếu niên chạy vắt giò lên cổ, động tác linh hoạt, nhưng so với Dung Thiến vẫn là kém một chút, không được một lúc đã bị cái chổi quăng gục trên mặt đất.


"Tiểu tử thúi, đừng cho là ta rời đi mấy ngày thì ngươi có thể ở Tân Phong muốn làm gì thì làm, lại còn đi chung với đám ăn chơi trác táng kia, coi chừng ta dắt người bán vào kỹ quán cho đi bán sắc" Dung Thiến lửa giận hừng hực, không có nửa phần ý tứ nói giỡn.


"Cái gì dắt với không dắt? Ta lại không phải lừa." Thiếu niên kia ôm đầu quỳ rạp trên mặt đất, lúc ngẩng đầu tranh luận, thấy Nhiễm Nhan đứng ở trên hành lang, sắc mặt phừng một cái đỏ bừng, ngơ ngác mà nhìn một lúc, mới nhanh nhẹn bò dậy, lôi tay áo Dung Thiến kéo đi nơi khác, nhỏ giọng cầu xin nói: "Dung di, chúng ta đổi chỗ khác để thuyết giáo được không?"


Nhiễm Nhan mỉm cười, đi về hướng phòng tắm.


Sau khi tắm gội, Nhiễm Nhan nằm trên giường, làm ổ trong cái chăn mới, cả người được hương bội lan nhàn nhạt bao bọc, vô cùng thoải mái.


Bội lan, còn có tên khác là Phong lan, Trạch lan, Hương thủy lan..., hương thơm nhẹ nhàng, ngừa mốc meo, tránh dơ bẩn, Nhiễm Nhan dùng nó làm chủ dược, phối một phương thuốc, mỗi lần sau khi nghiệm thi xong thả vào bồn tắm, để loại đi thi khí cùng những thứ dơ bẩn khác.


Trước đó bởi vì vết thương trên người đang khép miệng, chỉ có thể dùng vải ướt lau người, lại thêm đang đi đường, không được tiện, đã thấy khó chịu cực kỳ, giờ được tắm gội, toàn thân tự nhiên thoải mái.


Đêm đen mộng ngọt, một đêm này vậy mà cũng không mơ thấy thi thể...


Sáng sớm hôm sau, Nhiễm Nhan thần thanh khí sảng rửa mặt xong, không lâu sau khi dùng xong đồ ăn sáng, liền cáo biệt Tân Phong tràn ngập sức sống cùng hiệp khí, đi Trường An.


Đường đi giữa Tân Phong và Trường An rộng rãi bằng phẳng, không xóc nảy như muốn tháo rời xương cốt, dọc theo đường đi có Dung Thiến nói nói cười cười, nên cũng không quá gian nan.


Thành Trường An, nơi mà bao đời Đế vương trong lịch sử đã lập đô. Từ thời Chu, Tần, Hán tới nay, Tam châu hoa tựa cẩm, bát thủy nhiễu thành lưu. Tam thập tứ điều hoa liễu hẻm, thất thập nhị tòa quản huyền lâu. Đây là đánh giá của đời sau về thành Trường An.


Nhiễm Nhan từ cửa sổ xe nhìn lên tường thành nguy nga, mang biểu tình hâm mộ, trong thành phường thị san sát, kiến trúc cung điện đang xen, hào môn dinh thự trải dài theo các phố, Hồ cơ đương lư*, các loại văn hóa giao thoa rực rỡ...Nhiễm Nhan bỗng nhiên ứa nước mắt. Tâm tình của nàng không phải đơn thuần là kích động mới lạ như Vãn Lục các nàng, mà là bị thời đại muôn hình vạn trạng, đại khí hào hùng nhất của lịch sử Trung Quốc này làm cho kích động, hơn nữa nàng tin tưởng vững chắc, nơi có bao hàm toàn diện khí phách Đại Đường, cũng nhất định có thể dùng trí tuệ rộng lớn của nó mà bao dung chức nghiệp của nàng.


*chữ 'đương lư' này ko hiểu lắm, hình như có liên quan đến tích Trác Văn Quân bán rượu


Xe ngựa xếp hàng chậm rãi đi vào cổng Duyên Hưng, Nhiễm Nhan nghĩ sau này còn rất nhiều thời gian ở Trường An, nên không có nhìn ngang nhìn ngửa giống như Lưu bà ngoại vào Đại Quan Viên.


Dung Thiến nhìn bộ dạng đạm nhiên của nàng, trong lòng âm thầm gật đầu, chủ động giải thích: "Phủ đệ của chúng ta ở phường An Thiện, rất dễ tìm, đi vào từ Duyên Hưng môn, thẳng đến giao lộ lớn thứ ba giữa phường Tĩnh An và phường Vĩnh Sùng, quẹo vào, qua khỏi phường Tĩnh An, phường An Thiện nằm bên tay phải."


Nhiễm Nhan cười nhẹ, gật gật đầu. Trong lòng biết, đây chỉ mới là mấy con đường lớn, trong phường khẳng định còn có mấy đường nhỏ ngang dọc đan xen.


Dung Thiến tiếp tục nói: "Phường An Thiện cách hoàng thành hơi xa, nhưng vì ở thành đông, nên rất an toàn, thành tây ngư long hỗn tạp, Thập Thất Nương sau này nếu muốn đi chợ phía tây, phải tìm người đi cùng mới được."


Tới phường An Thiện, Dung Thiến đã giảng giải qua đại thể bố cục của Trường Anh cho Nhiễm Nhan một lần. Địa thế của thành đông cao hơn, tránh được thủy tai, bởi vậy nơi đây nhà quyền quý tập trung, hơn nữa có thể nói là tấc đất tấc vàng, đặc biệt là khu vực thành đông gần với hoàng thành, giá nhà cực cao, dù là ở đời sau vào thời đại mà giá nhà hàng ngàn hàng vạn kia cũng vô pháp tưởng tượng.


Xe ngựa chậm rãi dừng lại, Nhiễm Vân Sinh dẫn đầu xuống xe, Dung Thiến nắm tay Nhiễm Nhan bước xuống theo.


Những chỗ lọt vào tầm mắt, đường phố vuông góc nhau, thẳng tắp đoan chính, bên đường có mương nước nhỏ, trồng cây du, vì vào đông đã lâu, cành cây đều trụi lá. Đứng trước cửa Nhiễm phủ, vô luận là nhìn về bên phải hay là bên trái, đều chẳng thấy khác nhau bao nhiêu.


Nhiễm Nhan không khỏi cảm thán, trách không được Tang Thần có thể lạc đường ở Trường An nửa tháng!


Chuyện này, vẫn là tên đại bát quái Lưu Thanh Tùng kia kể cho Nhiễm Nhan nghe, nghe nói năm đó khi Tang Thần khảo trúng Trạng Nguyên lần thứ ba, thân thế của hắn cũng bị công bố ra, lúc mấy quý nữ đang điên cuồng ái mộ hắn, người lại chẳng thấy đâu. Sau này mới nghe nói, té ra không phải vì tránh né nổi bật, mà là đi trên phố bị lạc đường, mà một lần lạc này mất nửa tháng. Cũng may trên người mang theo không ít tiền tài, nếu không hắn sợ là sẽ trở thành Trạng Nguyên đầu tiên bị lạc đường đói chết trên phố trong lịch sử.


Nhiễm Nhan thì cho rằng, Tang Thần tất nhiên là đã thường xuyên bị lạc đường kiểu này, nếu không cũng sẽ không trùng hợp mà chuẩn bị đầy đủ như vậy.


"Thập Lang về nhà." Người gác cổng sau khi thấy rõ người tới, vội vàng hô một tiếng với bên trong.


Ngay sau đó liền nghe thấy thanh âm trong viện hết đợt này đến đợt khác, "Thập Lang về nhà", "Thập Lang về nhà".


Nhiễm Vân Sinh và đám người Nhiễm Nhan sau khi bước lên bậc thềm, liền thấy một lão giả hơn 50 tuổi dẫn mười mấy thị tỳ sai vặt ra đón, tốc độ cực nhanh, hiệu suất cực cao, thật sự làm người líu lưỡi.


"Thập Lang!" lão giả chắp tay chào hỏi.


Nhiễm Vân Sinh vội vàng bước tới đỡ hắn, "Phạm bá ngài làm gì vậy, ta mới rời nhà mấy tháng ngài liền khách sáo như vậy, nếu là ba bốn năm, ngài chẳng phải là không biết ta!"


Phạm bá bị câu này của Nhiễm Vân Sinh chọc cười, chòm râu hoa râm run rẩy cười ha ha, cũng thân thiết tùy tính hơn, "Thập Lang lại trêu ghẹo lão nô."


Nhiễm Nhan thoáng đánh giá Phạm bá vài lần, rồi rũ mắt.


"Vị này chính là Thập Thất Nương đi?" Phạm bá lập tức chú ý tới nàng, vội vàng chắp tay hành lễ.


Nhiễm Nhan bước tới đỡ nhẹ hắn, nói: "Ngài mau đừng đa lễ."


Phạm bá tươi cười càng thân thiết, theo nàng đỡ mà đứng thẳng dậy. Không phải làm bộ làm tịch không muốn hành lễ, về mặt quy củ hắn hẳn là nên hành lễ với Nhiễm Nhan, nhưng hắn dù sao cũng ở trong Nhiễm phủ làm quản gia mười mấy năm, chủ tử cho thể diện, hắn đương nhiên cao hứng.


"Phạm bá, ta một người to như vậy đứng ngay đây, ngài chẳng lẽ cũng chưa nhìn thấy?" Dung Thiến lớn giọng nói.


Phạm bá liếc nàng một cái, nhàn nhạt phất taynói: "Giọng vẫn lớn như vậy, ngươi vừa về liền gà chó không yên, tha cho ta lầnnày, chúng ta già rồi, có một số việc có một vài người cần phải nhắm mắt làmngơ."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.