Đại Bát Hầu

Chương 191: Sức mạnh bắt nguồn từ gian khổ




Dịch: alreii
Biên: †Ares†
Dương Tiễn chậm rãi biến hóa trở về như cũ, lạnh lùng nhìn chằm chằm Khỉ Đá, y nhướng mày.
- Tránh ra ~!
Sóng âm áp bách nhanh chóng khuếch tán, đinh tai nhức óc như tiếng sấm nổ.
Tất cả yêu quái ở thành trì dưới đất đều chấn kinh lùi về sau một bước, những miếng vải bạt treo trước sân tinh luyện kim loại bị nhiệt độ cao hun đến đen xì đang khẽ rung động.
Tất cả yêu quái đều mở to mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm vào Dương Tiễn.
Trong thành trì dưới đất khổng lồ tĩnh lặng không một tiếng động, chỉ có vẻ mặt Khỉ Đá vẫn cười cợt như cũ.
Hắn chống Hành Vân Côn chậm rãi đứng lên, trong sự chú ý của mọi người bước lên trước một bước, trừng mắt nói:
- Nếu không tránh thì sao?
Dương Tiễn vươn tay che trước người Ngọc Đỉnh, một cơn cuồng phong nhấc lên, từng ánh kim quang tụ tập lại xung quanh.
Rơi lên vai, hóa thành giáp vai, trên giáp vai là kim long phun châu.
Rơi lên ngực, hóa thành giáp ngực, trên giáp ngực là kỳ lân tung người.
Rơi lên đỉnh đầu, hóa thành tử ngọc quan, trên ngọc quan là tinh thạch chói mắt.
Rơi vào trong tay, tất nhiên hóa thành thanh Tam Tiên Lưỡng Nhận đao chấn động tam giới, từng luồng linh lực quay vòng quanh trên đao.
Giữa trán, con mắt thứ ba chậm rãi mở ra, lóe sáng chấn nhiếp lòng ngươi.
Bên dưới thần quang, vạn yêu run rẩy.
Chỉ nháy mắt áo choàng đỏ nhấc lên, dáng vẻ văn sĩ trước kia đã biến mất. Giờ đây người đứng trước mặt đã là chiến thần chấn nhiếp tam giới, uy phong lẫm liệt!
Trên khuôn mặt y tựa như được bao phủ một lớp hàn băng vạn năm, khóe miệng khẽ nhếch lên, chậm rãi mở mắt, lạnh nhạt nhìn Khỉ Đá.
- Không nhường, ngươi có thể thử xem sao.
Chỉ một câu, Khỉ Đá thấy rõ quân đoàn đông nghìn nghịt đang rụt người về phía sau.
Dương Tiễn trước mặt vẫn phong độ nhẹ nhàng, nhưng uy thế đã ngập trời. Vẻ mặt y lãnh đạm như thể không dính chút bụi trần tục.
Sự tĩnh lặng ngạt thở lan tràn ra như ôn dịch, tất cả yêu quái bên trong tòa thành dưới đất đều không dám thở mạnh. Trong lòng bọn chúng đều rõ ràng, Nhị Lang Thần trước mắt đây là Nhị Lang Hiển Thánh chân quân, từng phản thiên, là tồn tại Thiên Đình không thể diệt được. Không nghi ngờ gì là võ thần đứng đầu trong tam giới.
Cho dù là Thiên Bồng nguyên soái tay nắm sáu mươi vạn thủy quân trấn áp ngàn vạn chúng yêu, ở trước mắt của y cũng phải quỳ.
Một lát sau, Khỉ Đá bật cười ra tiếng, dần dần tiếng cười đó nhiễm lên sự điên cuồng. Không ngừng quanh quẩn trong tòa thành trì dưới đất khổng lồ, những ngọn lửa lắc lư.
Hắn cười đến mức thở hổn hển, lại không ai dám cười phụ hóa với hắn, còn rước lấy Ngọc Đỉnh khinh miệt một lúc.
Một lúc lâu tiếng cười mới chậm rãi hóa thành tiếng ho khan, Khỉ Đá cúi đầu trừng mắt nhìn Dương Tiễn:
- Ngươi đi thì khá dễ, nhưng sư phụ ngươi thì sao?
Phía sau, xung quanh, tất cả cung huyễn đều khẽ siết chặt, mũi tên sáng loáng chỉnh tề chỉ về phía Ngọc Đỉnh.
Ngọc Đỉnh nhát gan bị dọa, vội lùi trốn ra sau lưng Dương Tiễn.
- Ngươi cảm thấy một Hóa Thần Kim Tiên, còn là tu Ngộ giả đạo, có thể sống sót thoát khỏi được thiên quân vạn mã sao?
Khỉ Đá nện mạnh Hành Vân côn trong tay xuống đất, mặt đất là đá cứng rắn lấy hắn làm trung tâm nhanh chóng nứt ra.
Linh lực khổng lồ hội tụ, lông tơ cả người đều hơi dựng lên tỏa ra ánh sáng vàng kim, tia chớp lập lòe qua lại xung quanh phát ra tiếng vang "lách tách".
Trong khe đá mặt đất rạn nứt từng dòng cát bụi lơ lửng.
Biểu cảm trên mặt hắn dần dần trở nên vặn vẹo.
- Ngươi muốn dùng sư phụ ta làm con tin? Hừ, ngươi chỉ là một con yêu hầu, năm đó ở đầm Tử Vân Bích Ba nên lấy mạng của ngươi rồi.
Dương Tiễn âm thầm cắn răng, trợn to mắt, lạnh lùng quét nhìn cả tòa thành dưới đất, nói:
- Tâm huyết không nhỏ nhỉ, ngươi cho rằng Dương Tiễn ta xuất thủ, yêu quái nơi này có thể sống sót ra ngoài được là bao nhiêu?
Yêu binh đứng ở tuyến đầu nuốt khan một ngụm nước bọt, tay nắm chặt binh khí đang run rẩy.
- Không bằng thế này.
Khỉ Đá nhếch môi gầm nhẹ một tiếng, liếm liếm răng nanh của mình, một tay giơ Hành Vân côn chỉ về phía Dương Tiễn, nghiêng đầu hưng phấn nói:
- Ngươi và ta đơn đấu, ngươi đừng tổn thương yêu chúng của ta, ta cũng sẽ không tổn thương sư phụ của ngươi. Nếu ngươi thắng, ngươi dẫn lão đi, nếu ta thắng, lão ở lại, ngươi đi. Thế nào?
Đoản Chủy đứng trên cao mặc một bộ giáp đen chậm rãi vươn hai tay, vỗ nhẹ.
Quân trận trên đất bước nhỏ triệt về phía sau, nhường ra không gian cho hai người.
- Thế nào? Là đồng ý hay không đồng ý?
Khỉ Đá nhếch môi cười với Dương Tiễn.
- Đại vương vạn tuế! Đại vương vạn tuế!
Từng trận gào thét nháy mắt bạo phát tràn ngập cả tòa thành dưới đất.
Tất cả yêu quái đều trở nên ầm ỹ, các quân sĩ dùng binh khí gõ vào tấm thuẫn, đám công tượng huơ công cụ trong tay, đám khuân vác thì gào khàn cả giọng.
Dương Tiễn lại hừ cười, khinh bỉ liếc nhìn Khỉ Đá:
- Đơn đấu với ta? Tự tìm đường chết!
- Thử mới biết!
Khỉ Đá tung người nhảy lên, hóa thành tia chớp bay về phía Dương Tiễn, một gậy nhắm về phía Dương Tiễn.
Dương Tiễn không chút hoang mang bước lên trước, hai tay nhấc Tam Tiên Lưỡng Nhận đao, dồn hết sức vung một cái!
"Ầm ~!"
Một cơn gió lốc nháy mắt quét qua mỗi một góc của tòa thành, lướt qua khiến tất cả yêu quái đều nheo mắt lại.
Tất cả mọi thứ đều đang run rẩy.
Chính vào giây phút này, Tam Tiên Lưỡng Nhận đao và Hành Vân côn đan xen vào nhau, tia lửa văng bốn phía, chiếu sáng tất cả như ban ngày.
Mặt đá dưới chân Dương Tiễn vỡ vụn, y lùi mạnh về sau một bước, một bước đó lại giẫm thật sâu vào mặt đất.
Thân hình Khỉ Đá bật ngược như sao rơi, Hành Vân côn trong tay hơi nghiêng ra sau, miễn cưỡng giữ thăng bằng, chỗ hai chân lướt qua thì cát đá bắn tung tóe. Rất nhiều gạch đá bị nhấc lên, dưới đất lưu lại hai hàng vết cắt rất sâu.
Thân thể hắn cuối cùng vẫn đập mạnh vào trên bộ khung của chiến thuyền chưa được hoàn thành, thẳng đến khi khiến bộ khung nát vụn.
Cái giá đỡ khổng lồ nghiêng nghiêng, ầm ầm sụp đổ, nhấc lên bụi đất đầy trời. Nhìn từ chỗ cao, như thể một suối nước màu xám đang phun trào.
Cả thế giới đều tĩnh lặng.
Tất cả yêu quái đều trợn to mắt, mắt không chớp nhìn chằm chằm đống cát bụi đang chậm rãi lan tràn ra.
Qua hồi lâu, trong đống cát bụi, thân hình Khỉ Đá chậm rãi hiển hiện.
Hắn đang đứng.
Giáp da trên người đã vỡ vụn, trên người lại không thấy vết thương. Vác Hành Vân côn lắc lắc tay, hắn chậm rãi thở hổn hển, cười:
- Quả nhiên lợi hại, thật là phiền phức rồi đây.
Nhưng vẻ mặt của hắn đang hưng phấn.
Đám yêu quái bạo phát ra tiếng reo hò chấn động. Dương Tiễn không khỏi hơi nhíu mày, ngạc nhiên nhìn chằm chằm con khỉ này.
Ngọc Đỉnh chân nhân cả kinh không ngậm lại miệng được.
Thực lực của Dương Tiễn bao nhiêu, Ngọc Đỉnh chân nhân rõ ràng nhất. Hành Vân côn trong tay Khỉ Đá nặng bao nhiêu, Ngọc Đỉnh cũng biết.
Dùng vũ khí cận chiến như Hành Vân Côn để chống đỡ một kích của Dương Tiễn nhưng vẫn bình yên vô sự, việc này... tu vi của hắn rốt cuộc bao nhiêu?
Ngọc Đỉnh chợt xoa xoa mắt của mình, lại mở mắt, thấy Khỉ Đá đang móc lỗ tai điềm nhiên như không đi về phía bọn họ.
Ủng da giẫm lên đá vụn trên đất, phát ra tiếng vang lách cách.
Đằng sau vô số yêu quái sôi trào, nhảy nhót, gào thét khàn cả giọng.
- Tính sai rồi.
Khỉ Đá bước lên phía trước, cúi đầu móc móng tay của mình, than thở:
- Đánh ở chỗ này, tính thế nào cũng đều là ta thua thiệt.
- Lo cho mạng của mình trước đi!
Dương Tiễn nhảy lên, Tam Tiên Lưỡng Nhận đao đã bay về phía cổ họng của Khỉ Đá.
Khỉ Đá nhíu mày, một cơn cuồng phong lướt qua bên người. Hắn phi thân nhảy lên, huyễn ảnh của Hành Vân côn trong tay che khuất cả bầu trời!
Hai loại binh khí lại đan xen vào cùng nhau, lặp đi lặp lại va chạm nhau, đánh ra sóng xung kích quét sạch mỗi một góc.
Tất cả yêu quái bao gồm cả Ngọc Đỉnh đều nhìn ngây người.
Ở trước mặt của bọn họ, hai người như thể hai tia chớp đan xen với nhau không ngừng va chạm, từng tiếng binh khí va chạm đánh thẳng vào sâu trong lòng.
Bọn họ nhảy nhót đến mỗi một góc của tòa thành trì này, lại khéo léo tránh đi tất cả yêu quái. Từng kích va chạm vào nhau, cả tòa thành dưới đất đều run rẩy như thể động đất.
Tất cả yêu quái đều nín thở không dám phát ra âm thanh.
Chiến thuyền chưa hoàn thành bị phá hủy hoàn toàn, đài cao đã ầm ầm sụp đổ trong trận chiến, lò luyện kim loại bị lật ngược, kim loại nóng chảy tung tóe đầy đất, "xèo xèo" đốt hết tất cả đồ vật nó tiếp xúc!
Trong quang ảnh không ngừng chớp lóe, cát đá trên đỉnh đầu chậm rãi văng xuống, khiến người không khỏi lo lắng có khi nào huyệt động này sẽ sụp đổ, lại không ai dám có hành động tùy tiện.
Bởi vì bọn chúng đâu đâu cũng có!
Chỉ chớp mắt đã qua năm mươi hiệp.
Trong tiếng gầm thét như điên loạn của hai người, bệ đá tròn chính giữa tòa thành dưới đất bộc phát ra tia lửa sáng chói, như thể những tia sét lướt qua, ầm vang.
Tất cả yêu quái đều trợn tròn mắt nhìn thân hình Khỉ Đá như sao rơi đập mạnh xuống đất, nhìn trung tâm tầng dưới đang nhấc lên màn bụi che trời lấp đất, cát đá rơi xuống như thể mưa phùn.
Thân hình của Dương Tiễn lơ lửng ở chính giữa bệ đá tròn, tay cầm Tam Tiên Lưỡng Nhận đao, giáp ngực có chút phập phồng, lạnh lùng nhìn xuống.
Ánh sáng đến từ tầng đáy khắc họa bóng dáng của y lên đỉnh đầu, như một người khổng lồ.
Ngọc Đỉnh trợn to hai mắt, Đoản Chủy nín thở, tất cả yêu quái đều lẳng lặng chờ đợi.
Cát bui tán đi hết, chính giữa võ đài xuất hiện một cái hố sâu xuyên thủng cả ba tầng. Trong đống đá vụn tầng dưới cùng, Khỉ Đá giang rộng tay chân nằm yên bất động, đầy mặt bụi đất, Hành Vân côn trong tay đã gãy thành ba khúc.
Tất cả yêu quái đều sững sờ, Ngọc Đỉnh nhếch môi muốn cười, duy chỉ có Dương Tiễn vẫn là mặt không cảm xúc.
Bỗng nhiên bọn họ nhìn thấy mắt Khỉ Đá hơi run run, bật cười ha hả.
Tiếng cười đạm nhạt đó dần dần khuếch tán.
Tiếng cười đó, khiến khóe mắt Ngọc Đỉnh giật mạnh, trong lòng hoảng hốt.
Đám yêu quái lại reo hò.
Hắn giang rộng chân ngồi dậy, vươn tay vỗ vỗ cát đá trên người.
- Không có một thanh vũ khí tốt, quả là không dễ xử lý lắm.
Khỉ Đá ngẩng đầu, đối mặt với Dương Tiễn. Trong khoảnh khắc đó Dương Tiễn chợt muốn rút lui.
Con khỉ trong "Tây Du Ký" chân chính tu đạo chỉ ba năm đã xuất sư, con khỉ trước mặt thì sao? Hắn đã tu ròng rã không chỉ bảy năm!
Đã nhiều năm như vậy, cắn răng trải qua một đường nhấp nhô, mặc năm tháng để lại vết thương loang lổ trên người hắn, khắc vào trong tim.
Thừa nhận thống khổ không giống bình thường, đổi lấy sức mạnh không giống bình thường.
Mầm móng khổ nạn trồng vào trong tim mà trời cao ban cho, trải qua năm tháng thử thách tẩy rửa, giờ đây đã sinh trưởng thành một cây đại thụ che trời. Hắn kiên cường hơn, cố chấp hơn, hung ác hơn, tàn nhẫn hơn con khỉ nọ, tất nhiên cũng sẽ có sức mạnh cường đại hơn.
Dương Tiễn cúi đầu nhìn Khỉ Đá, lạnh nhạt nói:
- Đầu hàng đi, ngươi đã không còn binh khí nữa, không thể thắng ta được.
- Vậy sao?
Khỉ Đá vươn tay, Hành Vân Côn gãy thành ba khúc lập tức bay lên không trung, rơi vào trong tay hắn.
Khỉ Đá đưa tay vuốt qua, cây Hành Vân côn đứt gãy đó đã khôi phục lại nguyên trạng trước ánh mắt của tất cả mọi người!
- Đây là...
Dù là Dương Tiễn cũng không khỏi cả kinh:
- Đây là, Ngộ giả Đạo...
- Muốn sửa lại y nguyên thì ta vẫn chưa đủ bản lĩnh, nhưng chỉ xử lý để dùng tạm thì không có vấn đề gì. Dù sao đồ của mình mỗi ngày đều dùng mà, vẫn khá hiểu kết cấu. Ngươi nói có đúng không?
Hắn nói xong thì ngửa đầu, nhếch môi, cười đùa giơ Hành Vân Côn chỉ về phía Dương Tiễn:
- Đón lấy!
Dương Tiễn chậm rãi mở to hai mắt, ngơ ngác.
Y siết chặt Tam Tiên Lưỡng Nhận đao trong tay, hơi thở trở nên dồn dập.
Ngọc Đỉnh đứng ở bên cạnh sắc mặt đã tái nhợt:
- Đây là... Ngang tay? Sao có thể được? Sao có thể như vậy được?
Mặc dù Dương Tiễn luôn chiếm lợi thế, nhưng đó là dựa vào ưu thế của vũ khí. Hơn nữa dù là vậy, Dương Tiễn không có khả năng trong thời gian ngắn hoàn toàn đánh bại con khỉ này được.
Đường đường là chiến thần tam giới, lại...
Ngọc Đỉnh như giật mình nghĩ đến gì đó.
- Thì ra là vậy! Thì ra là vậy! Ha ha ha ha, chẳng trách Tu Bồ Đề lại thu tên đồ đệ này, chẳng trách...
Ông ta bất đắc dĩ lắc đầu.
Chính là vào mấy ngày trước, lúc Khỉ Đá đến Côn Lôn Sơn tìm ông ta, tìm ông ta còn lo lắng con Khỉ Đá này chỉ bốc phét. Bây giờ coi bộ hắn không chỉ không khoác lác, thậm chí còn giấu giếm không ít át chủ bài nữa...
Năm đó mình cũng từng muốn thu hắn làm đồ đệ, ha ha ha ha, con khỉ này không phải Dương Tiễn, đồ đệ này Ngọc Đỉnh chân nhân ta thu không nổi.
Lật trời đối với hắn tuyệt đối không chỉ là một câu khẩu hiệu, mà là một kế hoạch khổng lồ đang chậm rãi được thực hiện, vì kế hoạch đó cẩn thận đi từng bước, không hề có bất cứ chỗ trống nào để thỏa hiệp!
Vào lúc trận chiến đang được thành hình, một tiếng quát vang lên, chỉ nháy mắt đã hấp dẫn tất cả ánh mắt.
- Hai người các ngươi đều dừng tay cho ta ~!
Một bóng dáng trắng ngăn ở giữa hai người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.