Đại Bát Hầu

Chương 190: Lẻn vào




Dịch: Hoangtruc
Biên: †Ares†
Trong đêm đen, Dương Tiễn biến thành sói tinh men theo lộ tuyến quỷ dị vọt nhanh trong khu rừng.
Ánh sáng trên người y chợt lưu chuyển, ánh mắt sắc bén như chim ưng, động tác nhanh nhẹn mạnh mẽ như một luồng gió xoáy lướt qua.
Đột nhiên, y khựng lại, ngẩng đầu nhìn lên, chậm rãi nhắm hai mắt lắng nghe có tiếng động trong gió.
Tích tắc sau, y đã xuất hiện trước mặt một con ngựa tinh đang ngồi nghỉ dưới gốc cây cách đó mấy trăm trượng.
Không để con bạch mã thành tinh kia thấy rõ, y đã đưa tay chế trụ mạch môn, một tay chụp lấy yết hầu đối phương.
- Ngươi chỉ có một cơ hội. Nói, có phải Ngao Thốn Tâm và Ngọc Đỉnh chân nhân đang ở trong động Thủy Liêm không?
Con bạch mã tinh run rẩy khẽ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu rõ.
Lúc này Dương Tiễn mới thả lỏng cổ họng của đối phương ra. Thế nhưng tích tắc sau, con bạch mã tinh đã dồn hết sức lực chuẩn bị la lên.
Dương Tiễn nhanh chóng hiểu rõ ý nghĩ của đối phương, y vung tay kéo con ngựa tinh kia đến gần mình, rồi thúc vài cùi chỏ đánh thẳng vào ngực nó. Mấy tiếng rặc rặc vang lên, con ngựa kia còn chưa kịp la lên đã bị đánh ngất đi, rồi ngã gục ra đất.
Y thò tay định lấy mạng đối phương, lại do dự một chút rồi chỉ biến đối phương thành một tảng đá. Kế đó y quay người hóa thành bộ dáng con bạch mã tinh kia, tiếp tục chạy thẳng về hướng động Thủy Liêm.
Trên đường đi, Dương Tiễn lặng lẽ đột phá mạng lưới phòng ngự tầng tầng lớp lớp mà Đoản Chủy thiết lập, lại thêm vài lần đổi thân phận mà không làm kinh động cảnh giới chút nào.
Mãi đến khi đi tới rừng cây phía trước động Thủy Liêm, y đã biến thành một con nhím gai tinh.
Nấp trong bóng râm của nhánh cây, y nhìn chăm chăm vào cô gái mặc áo xanh ngồi ngay ngắn trên tảng đá cứ mãi ngẩng đầu nhìn lên trời. Trên trán y chợt lóe lên ánh sáng nhạt, hai mắt lập tức khẽ nheo lại.
- Tiên thảo hóa hình?
Ánh mắt y chậm rãi quét qua một phía khác.
Xa xa có một đám hơn mười con yêu quái tay cầm theo binh khí đi về phía động Thủy Liêm. Trong đó có con thằn lằn tinh đi cuối hàng, cầm trường mâu, lưỡi phun ra nuốt, tâm thần mơ mơ hồ hồ không tập trung.
Đột nhiên, có một bàn tay từ trong trong bụi cỏ duỗi ra thoắt cái kéo thằn lằn tinh vào trong đám cỏ!
- A...!
- Kẻ nào?
Yêu quái đi phía trước nghe thấy tiếng động bèn nhao nhao quay đầu lại, binh khí được dựng thẳng lên, cảnh giác nhìn chằm chằm vào bụi cỏ đang còn rung rinh nhẹ.
Chỉ thấy con thằn lằn tinh chậm rãi bò ra khỏi bụi cỏ, cười cười hối lỗi:
- Không cẩn thận, ngã vào trong...ha ha ha ha.
- Đi đường mà còn không nên thân, mấy năm nay tu hú hả?
Đám yêu quái đồng loạt thở dài một hơi, nở nụ cười.
Cả đám lại cười toe toét tiếp tục đi về phía động Thủy Liêm. Nơi bụi cỏ phía sau lưng cả bọn, có một điểm sáng nhàn nhạt mờ ảo khó nhìn ra được đang chui vào mi tâm của con thằn lằn thật sự đang bất tỉnh trong đó, biến nó thành một cây cỏ nhỏ.
Dương Tiễn trà trộn trong đám yêu quái, an toàn tránh khỏi ánh mắt cô gái áo xanh đi vào động Thủy Liêm.
Không bao lâu, Đoản Chủy chao cánh từ xa vội vã bay tới, cũng xuyên qua thác nước tiến vào bên trong động.
Nó đi thẳng vào gian phòng của Khỉ Đá, xông thẳng vào mà không thèm cả gõ cửa.
- Xảy ra chuyện rồi!
Khỉ Đá đang tu hành chợt sửng sốt, vội vàng nắm Hành Vân côn đứng lên:
- Chuyện gì?
- Có người đến, không biết là kẻ nào.
Đoản Chủy thở hổn hển dồn dập, chậm rãi nói:
- Đám khỉ nhỏ phát hiện ra đấy. Tụi nó nói không nhìn rõ lắm, tốc độ kẻ đó rất nhanh, tránh được tất cả trạm gác của chúng ta. Kẻ đó đánh bại tất cả lính gác các khu vực, hóa thành bộ dạng của bọn họ rồi tiến vào một khu vực khác. Có điều chỉ là đánh bại, không hạ độc thủ, như thể không muốn gây chuyện quá quyết liệt. Hiện tại có thể kẻ đó đã vào được trong động Thủy Liêm.
Khỉ Đá chợt kinh hãi, vội mang theo Đoản Chủy vọt ra khỏi phòng.
Có thể tránh thoát dò thám linh lực, tự do biến ảo hình thái, tu vi này đã không còn là cảnh giới Hóa Thần bình thường nữa.
Dù là kẻ nào, lỡ như phát hiện ra được bí mật của động Thủy Liêm...
...
Trong một đường hầm nối liền với tầng trên của Động Thủy Liêm, Dương Tiễn biến thành thằn lằn tinh tay cầm trường mâu chạy nhanh như bay.
Một đường tiến đến, y có thể tinh tường cảm giác được động phủ yêu quái này rất quỷ dị.
Bên ngoài động không chỗ nào không có trạm gác, mỗi tên lính gác đều có năng lực cảm giác và năng lực ẩn nấp rất mạnh mẽ. Pháp môn đấy tựa hồ xuất phát từ động Kim Hà. Còn bên trong động Thủy Liêm này lại giăng đầy pháp trận phòng ngự.
Cũng may những loại pháp trận này rõ ràng xuất từ trong tay Dương Thiền ra, Dương Tiễn đương nhiên hiểu rõ pháp trận của Dương Thiền, phá giải rất dễ dàng. Ví thử nếu là người khác dây vào mớ pháp trận được bày bố thế này, dù cho có tu vi ngang ngửa y thì cũng không cách nào nhất thời nửa khắc lặng yên không một tiếng động đi tới đi lui được.
- Phòng ngự nghiêm mật như vậy là để giấu giếm thứ gì?
Y không khỏi nghĩ thầm.
Đi đến một ngã ba, y lạnh lùng nhìn lướt qua. Thừa dịp bốn phía không có yêu quái, y nhoáng người lên, nháy mắt hóa thành mười phân thân tỏa ra đủ phương hướng khác nhau mà đi.
...
Trong thông đạo nhỏ hẹp, Khỉ Đá đang cúi người xem xét pháp trận không dễ dàng phát hiện ra được khắc trên vách tường.
Mắt trận trên đó đã sớm bị xóa đi mà không gây ra chút tiếng động nào.
- Làm sao vậy?
Đoản Chủy hỏi.
- Bị phá rồi.
Khỉ Đá chậm rãi ngồi thẳng lên, mắt trừng lớn đảo quanh:
- Là ai đây? Có thể phá vỡ pháp trận trong thời gian ngắn như vậy mà không bị phát hiện ra?
Tu giả Ngộ giả đạo cảnh giới Hóa Thần bình thường căn bản không phá được pháp trận của Dương Thiền, càng không nói đến Hành giả đạo.
Dựa theo tin tức có được, hành vi kẻ kia giống với Hành giả đạo hơn.
- Là ai đây? Thái Thượng? Tu Bồ Đề? Hay Thiên Đình đã bắt đầu điều tra nơi này?
Khỉ Đá nhanh chóng quay người chạy vào thông đạo dẫn tới thành thị dưới mặt đất.
Nhưng vào lúc này, Dương Tiễn đã đi xuyên qua thông đạo kia, còn rất thuần thục phá hủy bốn năm cái pháp trận có thể phát động còi báo động ven đường.
Đến khi trước mặt mơ hồ có ánh sáng nhạt kèm theo yêu khí kinh khủng kéo tới, y bỗng nhiên kinh hãi, hóa thành một con bươm bướm tiếp tục đáp xuống bên dưới.
Đến khi lướt qua huyệt động, trông thấy thành thị dưới mặt đất có quy mô hùng vĩ, yêu quái khắp nơi, y mới đột nhiên sững cả người.
...
Tất cả những con thằn lằn tinh đang chạy trong các trong đường hầm ở tầng trên nhanh chóng tiêu tán, nguyên thần quy về một chỗ.
...
- Hóa ra đây chính là thứ hắn đang giấu diếm.
Nhìn tràng cảnh trước mắt, Dương Tiễn không khỏi lặng người.
Y biết muội muội vẫn đang ở cùng chỗ với con Khỉ Đá kia, cũng biết bọn họ làm chuyện gì đó ở Hoa Quả Sơn. Nhưng y tuyệt đối không nghĩ tới, không ngờ có thể làm nên tràng diện kinh người thế này....
Trận thế này, so ra không chút thua kém với đại quân ở Quán Giang Khẩu của y năm xưa.
Không, phải mạnh hơn đại quân Quán Giang Khẩu vô số lần. Quân đoàn chỉ thuần túy yêu quái, hệ thống hoàn thiện. Đợi thêm một thời gian nữa, hẳn đây sẽ là một lá cờ phản thiên của yêu quái trên thế gian, đến lúc đó vạn yêu hội tụ...
Đến Dương Tiễn cũng không khỏi rùng mình một cái.
Xem ra bản thân còn đánh giá quá thấp muội muội của mình rồi! Chỉ là lúc nãy ở bên ngoài, y nhìn thấy hai người kia rõ ràng là đạo đồng của Thái Thượng Lão Quân, nói như vậy...
Con bươm bướm này cứ tùy ý thả người từ trên cao xuống, linh lực bị ẩn cũng được tản ra, trong vô hình đã quét qua toàn bộ thành thị dưới mặt đất này một lần.
Xuống đến bên dưới cùng, con bướm vỗ mạnh cánh bay vào một đường hầm trên vách đá.
Y dĩ nhiên đã cảm giác được chỗ của Ngọc Đỉnh chân nhân.
...
Trong thạch thất nhỏ hẹp le lói ánh đèn xanh, Ngọc Đỉnh chân nhân chắp tay đi qua đi lại, đứng ngồi không yên.
- Vậy phải làm sao bây giờ đây?
Ông ta ôm trán thở dài.
Trên vách đá ngoài cửa ra vào là một bó đuốc lớn đỏ bừng ánh lửa, có thêm mấy đại yêu đang trông chừng không rời nửa bước. Còn Đại Giác thì ngồi xổm một bên, ôm cự phủ, có vẻ đang say giấc.
Dương Tiễn hóa thành con bươm bướm từ bên ngoài ngoài thông đạo bay vào, ngay sau đó đã nhanh chóng làm phép ngăn cách nơi này với toàn bộ bên ngoài. Rồi y hóa ra bộ dạng cũ, vững vàng đáp xuống đất.
Ba con yêu quái kia bỗng giật mình, tiếng mắng chửi lao xao vang lên khiến Đại Giác cũng tỉnh táo lại. Nhìn thấy Dương Tiễn mang theo một thân áo bào trắng chậm rãi từ bên ngoài đi vào, gã bèn vội vàng nhấc cự phủ đứng dậy.
Ánh đuốc chập chờn khiến gã không thể nào nhìn rõ được mặt Dương Tiễn.
- Ai đó?
Đại Giác chợt quát lên.
Dương Tiễn không đáp lời, chỉ lạnh lùng nhìn bọn họ, từng bước đi tới.
- Lên!
Đại Giác gầm lên giận dữ, giơ cự phủ lên xông tới trước nhất.
Không để ba con yêu quái cảnh giới Luyện Thần kịp phản ứng, Dương Tiễn hạ thấp người, vọt nhanh tới trước mặt Đại Giác. Hai chân y đạp xuống đất tạo thành thế trung bình tấn, cổ tay lật chuyển thành đòn chặt, đánh thẳng vào giữa cán phủ trong tay Đại Giác.
Trong nháy mắt, trong thông đạo chật hẹp vang lên một tiếng chói tai. Cán phủ kia gãy thành hai đoạn, Đại Giác miệng phun máu tươi bay ra ngoài, đụng vào vách đá sau lưng tạo nên những đường nứt dài.
Cát đá vỡ vụn tung tóe rơi vãi khắp cả thông đạo.
Ba con yêu quái cảnh giới Luyện Thần trợn to mắt nhìn đầy hoảng sợ.
Không để bọn chúng tỉnh hồn lại, Dương Tiễn đã hóa thành vô số ảo ảnh tản ra trước mặt chúng. Tích tắc sau, ba con yêu quái không chút tiếng động, yên lặng ngã xuống đất.
Đại Giác toàn thân đầy máu còn định gắng gượng đứng dậy thì Dương Tiễn đã lạnh lùng liếc mắt nhìn gã, đánh một chưởng cách không, ấn thẳng vào giáp ngực của Đại Giác.
Một tiếng hừ nặng nề vang lên, máu tươi phun ra đầy đất.
Thân thể khổng lồ của gã khẽ lắc lư rồi ầm ầm ngã xuống đất, cát đá bay tung tóe.
Dương Tiễn lạnh lùng liếc mắt nhìn cái thân thể không còn cử động trên mặt đất kia lần cuối, rồi vươn tay khẽ đẩy cánh cửa gỗ mở ra.
- Ai? Là ai?
Trong phòng, Ngọc Đỉnh sợ tới mức ngồi co quắp trên mặt đất, phải một lúc sau ông ta mới tỉnh táo được.
- Là... là Tiễn nhi sao?
- Sư phụ, làm sao người cũng tới nơi này? Đã xảy ra chuyện gì?
Dương Tiễn nhàn nhạt hỏi.
Ngọc Đỉnh vốn bị dọa đến mất hồn, thiếu chút nữa đã bật khóc.
Sau khi nói rõ tình huống của mình, Dương Tiễn bèn hóa thành bộ dáng của Đại Giác đưa Ngọc Đỉnh ra khỏi gian phòng, nhanh chóng đi dọc theo hành lang nhỏ hẹp ra ngoài.
Thế nhưng ngay khi bọn họ vừa mới bước ra ngoài, đã nhìn thấy trước mắt một cảnh tượng kinh hoàng.
Tầng tầng lớp lớp những bộ giáp đen cầm binh khí xếp thành quân trận án ngữ trước mặt bọn họ.
Đã không còn âm thanh của đội ngũ thao luyện, không còn âm thanh ê a đọc sách, không còn tiếng búa chùy gõ đập nữa.
Tất cả gian phòng hình trụ được phân bố tầng tầng lớp lớp trong thành thị dưới mặt đất đều trở nên cực kỳ im ắng.
Tất cả yêu quái đều ngừng tay lại, lẳng lặng nhìn bọn họ.
Dọc theo bốn vách tường được đục mở trên hành làng, có vô số tên nỏ lớn được đẩy ra ngoài, dây cung kéo căng chỉ thẳng hướng bọn họ.
Trống trận vang lên.
Quân trận sừng sững rảo bước, chậm rãi tách ra một lối đi nhỏ. Đầu cuối lối đi đó, Khỉ Đá đang ngồi trên đài cao bắt chéo hai chân, tay cầm Hành Vân côn cười híp mắt nhìn bọn họ.
- Ta tưởng là ai, hóa ra là Nhị Lang Thần sao. Thế nào, hiếm khi có dịp đến đây, sao không vào chào hỏi một tiếng?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.