Dạ Sắc Biên Duyên

Chương 14:




“Ngoài cậu và Jeff ra, không có khả năng Jasmine lại yên phận trong gần một trăm năm qua. Chỉ cần hắn gây chuyện trong vòng một trăm năm trở lại, sẽ nằm trong phạm vi khởi tố của Bộ luật Nhật Quang. Ở tòa án Nhật Quang, các cậu không cần phải kính sợ Master của mình, tất cả những gì các cậu phải làm là nói ra sự thật.”
“Ha ha,” Annabella cười, túm lấy hai má Rolin, “Đúng là đứa trẻ khờ khạo. Giờ tôi đã hiểu vì sao Huyết tộc thuần chủng Felt lại nhìn cậu với ánh mắt như vậy.”
“Giờ không phải lúc thảo luận về Feldt. Cho dù Jasmine bị thiêu chết, cũng không nên chết trong tay những nạn nhân là các cậu. Jasmine đã làm các cậu phải đau khổ trong quãng thời gian dài, không thể để hắn làm ô uế cuộc đời các cậu thêm lần nữa.”
Annabella vén tóc ra sau tai, ánh mắt u buồn, “Tôi hy vọng ngài Feldt sẽ không biến đổi cậu, như thế cậu vĩnh viễn sẽ không bị thời gian bóp méo.”
“Annabella, nói tôi biết những nạn nhân khác! Tôi sẽ tìm và thuyết phục họ ra tòa! Chúng ta sẽ bắt Jasmine…” Ngay lúc ấy, sau tiếng “phốc” vang lên, ngực Annabella bị đâm thủng, máu phun tung tóe lên mặt Rolin, làm anh bàng hoàng thất thần không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Ai nha, thiếu chút nữa là bắt được tim rồi.” Jasmine từ từ xuất hiện sau lưng Annabella. “Cái loại Huyết hệ không biết quy củ này, suýt nữa là hủy diệt khuôn mặt của mình rồi.”
Giây tiếp theo, Rolin xoay người bắt lấy cổ tay Jasmine, lực độ mạnh khiến Jasmine phải nhanh chóng rút tay ra khỏi người Annabella, nhưng chưa kịp phản ứng, Rolin đã bẻ tay hắn ra sau.
Annabella thở dốc bịt chặt miệng vết thương, may mắn trái tim chưa bị móc ra, nếu không cầm chắc cái chết rồi.
Annabella kinh ngạc nhìn Rolin, khó mà tưởng tượng được con người yếu đuối lúc trước lại vừa cứu mình.
“Chạy đi! Đi tìm Feldt!” Rolin vừa dứt lời, Jasmine há miệng, đầu răng nanh nhọn hoắc xẹt qua hai má Rolin, vệt máu chậm rãi ứa ra.
Jasmine cực kỳ thích thú liếm khóe môi, “Hương vị tuyệt vời, làm tôi muốn một ngụm nuốt chửng cậu!” Jasmine lách mình sang bên, tay kia quỷ dị đặt lên vai Rolin, nháy mắt ấn Rolin xuống mặt đất.”
“Đi ngay! Cậu có khả năng chống lại Master của mình sao?!” Rolin hét lớn, miệng vết thương của Annabella còn chưa lành hẳn đã vội vã quay đầu chạy đi.
“Tôi lập tức đi tìm Feldt đại nhân!” Ngay giây phút hắn quay đầu chạy, Jasmine buông Rolin ra, lần nữa đánh mạnh vào lưng Annabella.
“Rầm” một tiếng, Jasmine ngã trên đất, bụi bay tứ tung, Rolin đã túm được chân Jasmine.
Jasmine chật vật đạp về phía sau, đáng tiếc Rolin đã né được.
Jasmine đứng dậy, đầu tóc rối bù, vết thương khi bị tia tử ngoại thiêu cháy đã hủy hoại khuôn mặt thanh tú của hắn, tia ngoan độc trong mắt Jasmine làm Rolin bật cười lạnh.
“Tôi thật ngu ngốc, lần đầu tiên gặp mặt lại cảm thấy cậu thuần khiết động lòng người.” Rolin đè lấy bả vai vừa rồi suýt nữa bị đối phương xé xuống.
“Giờ cũng ngốc thôi.” Jasmine nhìn Rolin, tao nhã sải bước, giống như bộ lễ phục hoa mỹ dính đầy bụi bặm không hề ảnh hưởng đến sự quyến rũ của mình, “Cậu biết không, thật ra Jeff, Annabella, hay ngay cả tên nhóc cậu thấy ở buổi tiệc… chúng đều không phải khẩu vị của tôi.”
“Cậu bắt họ ăn mặc như phụ nữ và bắt họ phục vụ đàn ông. Nguyên nhân chính là cậu đang bắt họ giả trang thành chính cậu.”
Rolin hất cằm, dưới ánh trăng nhìn sắc sảo như lưỡi băng, “Cậu đã muốn kết thúc nhân cách méo mó của mình từ lâu, nhưng lại sợ phải hủy diệt chính mình. Vì vậy cậu tra tấn họ, muốn nhìn họ hủy diệt bản thân như thế nào!”
“Đúng vậy,” Jasmine giơ tay lên, thoải mái thừa nhận, “Nhưng bọn họ làm tôi thât thất vọng. Cứ cho rẳng họ sẽ sáng tạo ra cái gì đó mới mẻ để tôi giải trí, kết quả thì, ngoài trừ đau khổ thì không còn gì khác… thật vô nghĩa.”
“Thật biến thái.” Rolin rút khẩu súng lục bên hông, ba phát đạn bạc bắn ra, Jasmine lại có thể tránh thoát dễ dàng.
Ngay lúc Rolin bóp cò súng lần thứ tư, hơi lạnh bao vây lấy anh. Jasmine ôm Rolin từ phía sau, gối đầu lên cổ Rolin, ngón tay dùng sức, súng lục vô lực rơi trên mặt đất.
“Cậu bóp cò súng quá chậm, có khi nào… thuốc của tiến sĩ D đã hết hiệu lực, đúng không?” Đầu lưỡi Jasmine liếm qua vành tai Rolin, cảm giác ướt át lạnh lẽo buồn nôn. “Quên nói cho cậu biết, tiến sĩ à… Khi gặp cậu ở tiệc cưới, tôi chỉ biết — cậu mới là con mồi của tôi.”
Cứ đùa, Rolin lạnh lùng nhìn Jasmine, “Tôi không phải con mồi của bất cứ ai!”
Tôi chỉ thuộc về chính tôi.
“Tốt, chúng ta thử xem!” Jasmine kéo tóc Rolin, mang anh rời bến cảng.
Rolin bị đem tới trước cửa một khu xưởng bỏ hoang ở ngoại ô thành phố New York.
Mùi gỉ sắt như mùi máu luẩn quẩn trong không khí.
Jasmine đá văng cửa sắt, ném Rolin vào trong.
Đầu đập mạnh vào tường đá, phát ra tiếng vang khi va chạm, Rolin liếc mắt liền thấy gần sát hai bên má trải đầy đình sắt đã bị gỉ. Nguy hiểm, nguy hiểm thật, mém nữa thì bộ óc chỉ số IQ hơn 180 đi tong rồi.
“Rốt cuộc cậu muốn gì?” Rolin giãy dụa đứng lên, hình như mắt cá chân đã bị thương.
“Cậu không muốn biết vì sao Jeff lại hận tôi như vậy sao? Ha ha,” Jasmine cười, ánh mắt điên cuồng không che đậy, “Tôi đều nhớ rõ biểu tình thống khổ của từng người bọn chúng, cả âm thanh run rẩy khi cầu xin tha thứ. Hoan nghênh đến nhà của tôi, tiến sĩ.”
Rolin im lặng nhìn Jasmine, sau đó mặc kệ để hắn tha đi vào sâu trong nhà kho. Tốc độ của Jasmine quá nhanh, Roin bị thương căn bản không thể theo kịp hắn, đi chưa kịp hai bước liền ngã lăn quay ra đất, bị Jasmine kéo, giống như kéo bao bố, xương sống và xương đùi liên tục va vào mớ sắt phế phẩm trên đường, đau đớn liên tiếp kéo tới, khiến Rolin ngay cả cơ hội hét đau cũng không có.
Mẹ nó, cẳng chân khẳng định đã gãy xương, cứ tiếp tục như vậy, xương sống cũng sẽ gãy đoạn, hoàn toàn bị liệt…
Jasmine ném Rolin xuống cầu thang.
Rolin một đường lăn xuống, rồi cuối cùng cũng dừng lại.
Rolin ho khan, nghĩ thầm xương sườn chắc cũng gãy rồi, hy vọng không đâm vào phổi.
Rolin chật vật ngồi dậy, bàn tay chống xuống sàn nhà, đầu ngón tay tiếp xúc với chất lỏng lạnh lẽo dường như đã khô, mùi của máu.
“A, a, quên mất, tiến sĩ D không có ánh sáng thì không thấy gì hết.”
“Xoạch” công tắc đèn bật lên, Rolin lấy tay che ánh sáng bất ngờ rọi đén mắt, sau khi thích ứng với ánh sáng, nhìn quanh bốn phía, đây là một căn phòng màu trắng, vách tường bốn phía được phủ gạch men sứ, rộng khoảng mười lăm mét vuông. Cách Rolin không xa là một chiếc giường giống như giường phẫu thuật. Tìm được chỗ chống đỡ cơ thể, Rolin theo bản năng níu lấy chiếc giường bên cạnh định đứng lên, lại không ngờ chiếc giường bị níu đổ.
Rầm một tiếng, một thiếu niên rớt xuống trước mặt Rolin. Trên người chỉ có duy nhất chiếc áo sơ mi trắng dính bẩn, hai chân đầy dấu vết thâm tím cùng với trọc dịch, toàn thân trên dưới không có chỗ da nào nguyên vẹn. Rolin biết, đứa bé này đã phải chịu mọi tra tấn.
Jasmine lấy mũi chân đá đá vào hai má đã lạnh như băng của cậu bé, giống như đối phương chỉ là một mẩu rác. “Chết rồi sao? Con người chính là như vậy, bị thương chút xíu đã chịu không nổi. Chẳng qua tôi chỉ mới có mười mấy người bạn đến vui đùa một chút…”
“Mười mấy? Cậu điên rồi!”
“Tôi không điên.” Jasmine lật giường lại, ngồi lên, “Cậu có biết Master của tôi đã từng đối xử với tôi như vậy? Hắn chỉ vào một đám khách làng chơi ở đầu phố Luân Đôn và nói với tôi, “Nếu cậu có thể chịu hết thống khổ này, tôi sẽ chăm sóc lo lắng cho cậu suốt đời.”
“Master của cậu…” Rolin nhíu mày…
“Một nam nhân hoàn mỹ lạnh như băng.” Jasmine cười, biểu tình hoài niệm đầy chua sót. “Khi tôi trải qua mọi tra tấn và đến trước mặt hắn, hắn không có biểu tình gì mà chỉ nói, a, cậu thật sự đã đi làm a? Nguyên lai hắn không biết, mỗi một câu hắn nói ra, tôi đều coi là thật. Hơn một ngàn năm qua, hắn chỉ hút máu tôi đúng một lần, chính là lúc biến đổi tôi, đối với hắn đó chỉ là hoàn thành một lời hứa mà thôi. Từ đó trở đi, tôi chưa bao giờ được gặp lại hắn, giống như chúng tôi không có chút quan hệ nào vậy.” Jasmine cúi đầu nhìn Rolin, nheo mắt lại, không khí trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo, “Yên tâm, tôi sẽ không để nhiều người làm cậu đâu. Bởi vì đối với hắn mà nói, cơ thể của cậu căn bản không quan trọng.”
“Đối với… “Hắn”?” cẳng chân bị gãy xương của Rolin đau buốt, mồ hôi lạnh tuôn ra.
“Hắn coi trọng cậu như vậy, nếu vào lúc cậu mất máu hoàn toàn mà không được hắn “biến đổi”…” Jasmine bỗng xuất hiện trước mặt Rolin, ánh mắt sắc như dao, “Đây mới là sự trả thù tàn bạo nhất dành cho hắn.”
“A —” Rolin hét to một tiếng, cảm giác bụng bị đâm thủng làm Rolin ngưng cả hô hấp, run rẩy cúi đầu, thấy con dao giải phẫu Jasmine đang cầm đâm vào cơ thể mình.
“Vậy nên mới nói con người rất yếu đuối… Một dao này đối với huyết tộc chúng tôi mà nói chẳng là gì.” Jasmine chậm rãi rút dao ra, Rolin há miệng, cơ thể bị lưỡi dao xé ra, “Đừng lo, tôi sẽ đâm cậu nhiều dao, nhưng mỗi một dao tôi sẽ tránh những chỗ hiểm, mới đầu cậu sẽ đau lâu thât lâu, rồi dần dần sẽ cảm thấy lạnh, sau đó cho dù tôi có đâm cậu thêm bao nhiêu dao, cậu vẫn sẽ không cảm thấy đau đớn nữa. Bất quá cậu có thể cầu xin tôi, cầu xin tôi biến đổi cậu, tôi rất vui lòng làm Master của cậu nha.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.