Dạ Sắc Biên Duyên

Chương 15:




Feldt không chút lưu tình đánh một quyền vào bụng Roger, bức tường một lần nữa bị chấn động, gần như sụp đổ.
Nhất định phải giải quyết trước khi lớn chuyện! Rolin xoay người chạy vào phòng ngủ tìm áo khoác của mình, mà ngay lúc này, Roger cũng đã thoát khỏi sự khống chế của Feldt, muốn bỏ chạy.
Tìm thấy áo khoác, Rolin lấy trong túi ra một khẩu súng tinh xảo, lúc này Shade cũng đã đứng dậy, lảo đảo bước ra phòng khách.
“Roger —- dừng tay lại đi!” Shade hét với người anh song sinh bị Feldt kéo lại ấn xuống nền nhà mà vẫn đang không ngừng giãy dụa.
Khóe miệng Roger câu lên thành một nụ cười âm lãnh, “Dừng tay? Khi bọn anh đều chết — anh tự nhiên sẽ dừng tay!”
Feldt kinh hãi, Roger ra sức giãy dụa làm Feldt bắt buộc phải sử dụng nhiều sức hơn để đè hắn lại, chỉ là sàn nhà lại không cách nào chống đỡ nổi loại áp lực cực đại này, dần dần sụp xuống.
Feldt nhanh tay kéo Roger lên, theo một tiếng “rầm” vang lên, sàn nhà bắt đầu sụp xuống. Shade không kịp chạy thoát cũng bị rơi xuống dưới, Rolin từ phòng ngủ chạy ra, không nghĩ nhiều liền nhảy theo, vươn tay muốn bắt lấy hắn.
Khẩu súng lục kia bị rớt lại.
Vụ sụp đổ làm bụi đất bay mù mịt, cả tòa nhà cũng bị chấn động theo, Shade mở to hai mắt, thở hổn hển như vẫn không tin được là mình còn sống, sau trận chấn động dữ dội đó, hắn an toàn rơi xuống phòng khách phòng bên dưới. Phía đối diện, chiếc Tv LCD như mảnh giấy mỏng bị trần nhà rơi xuống đè bẹp không nhận ra hình dạng. Tấm thảm Thổ Nhĩ Kỳ cũng bị gạch đá bao phủ, mấy thanh thép đỡ trần gãy rủ xuống sát nền nhà. Bà chủ nhà từ nhà bếp chạy tới, ôm đầu gào thét điên loạn.
“Không muốn bị viêm phổi thì đừng ra sức mà thở như thế.” Giọng nói của Rolin vang lên bên tai hắn.
Lúc này Shade mới cảm giác được bàn tay đang đặt trên lưng mình, hắn nghiêng đầu, thấy vẻ mặt cười miễn cưỡng của Rolin, bên vai anh, một dòng chất lỏng đỏ thẫm đang đổ ra. Vừa rồi vì cứu Shade, Rolin bị tảng bê tông rơi trúng làm bị thương.
“Anh sao rồi!” Shade cực kỳ hoảng sợ, muốn xem vết thương của Rolin, mới vừa vén áo lên, không ngờ lại phát hiện vết thương kia đang khép miệng với tốc độ rất nhanh, chỉ còn miếng vải thấm đẫm máu kia là có thể chứng minh rằng Rolin thật sự đã bị thương.
“Này… rốt cuộc là cái gì đây?”
“Bây giờ không phải lúc thảo luận về vấn đề này.” Rolin cau mày, thầm thấy may mắn vì thuốc chưa hết tác dụng, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà trống rỗng, từ góc độ này có thể dễ dàng nhìn thấy bóng đèn treo trên trần phòng khách của Shade đang lắc lư, lúc sáng lúc tối.
Feldt một tay bẻ ngoặt tay Roger ra sau, tay kia bóp chặt gáy hắn.
“Nếu không muốn ta cắt đứt cổ ngươi, ta khuyên ngươi tốt nhất…”
“Tốt nhất cái gì?!” Roger nâng tay còn lại lên, trên ngón tay hắn chính là khẩu súng tinh xảo của Rolin, trong nháy mắt, Feldt liền buông hắn rồi lùi ra xa.
Chỉ trong tíc tắc, Roger đã chạy tới đập tan cửa sổ, họng súng ngắm vào nền nhà sát cạnh Feldt đang đứng đối diện, mà dưới lẫu đã tụ tập một dàn xe cảnh đã đến sau khi nghe tin, một vài cảnh sát đã móc súng lục ra chỉa thẳng lên trên như đang tự hỏi chuyện gì đã xảy ra. Khóe miệng Roger thoáng hiện lên một chút bực bội, tay phải đẩy mạnh, một phần ba bức tường cứ thế mà rơi xuống, đập lên một xe cảnh sát, tiếng nổ hòa lẫn với tiếng còi báo động hỗn tạp, mà mấy vị cảnh sát kia tựa hồ cũng hiểu rõ sự nguy hiểm, nhao nhao lui về dãy phố phía sau.
“Gây ra tiếng động lớn như vậy, cảnh sát không đến mới là lạ!” Rolin buông Shade ra, vòng qua đống gạch đá vỡ vụn tới bên cửa sổ, “Tôi là đặc vụ FBI, Rolin D! Tôi đang cùng cộng sự phá một vụ liên hoàn án! Mong cảnh sát địa phương hỗ trợ di tản người dân quanh đây!”
Đám cảnh sát đối diện cuối cùng cũng “hiểu được” đang diễn ra chuyện gì, cực kỳ tích cực di tản người dân thoát hiểm.
Mà Feldt lại lẳng lặng nhìn chăm chú vào Roger trên bệ cửa sổ, đối phương có chút tự đắc.
“Gặp lại sau! Đặc vụ quỷ hút máu!” Roger bóp cò súng, tiếng đạn bạc bắn ra trong tai Feldt đặc biệt rõ ràng.
Không suy nghĩ nhiều, Feldt nhanh chóng tránh đi. Nhưng thật ngoài ý muốn, viên đạn không bay ra khỏi nòng súng, mà Roger lại cứng đờ, đồng tử lập tức khuếch trương, có vật gì đó từ cánh tay cầm súng của hắn bắn ra, đâm xuyên vào ***g ngực hắn.
Ngón trỏ hắn run rẩy, khẩu súng tuột ra, rơi xuống.
Dưới lầu Rolin ngẩng đầu, khóe miệng dương nhẹ, đưa tay tiếp lấy khẩu súng, xoay nó một vòng quanh ngón giữa, rồi lưu loát nhét vào túi áo.
“Rốt cuộc…. là sao vậy…” Shade tựa hồ đã lấy lại phản ứng, lao ra khỏi căn phòng, chạy theo cầu thang an toàn vào phòng mình, “Roger!”
Roger ôm ngực, máu theo khe hở giữa những ngón tay tràn ra, hắn khó có thể tin được, xuyên qua ngực mình không phải đạn bạc… nhưng ngoại trừ đạn bạc thì còn cái gì có thể ngăn năng lực tự khép lại của mình?
“Là tia tử ngoại.” Rolin nói to với lỗ hổng trên đỉnh đầu, “Cây súng này được thiết kế hai lần chốt, nếu không làm đúng, đạn bạc sẽ không được bắn ra, ngược lại chốt an toàn của tia tử ngoại sẽ tự động khởi động.”
Tia tử ngoại… là vũ khí thúc đẩy nhanh quá trình tro hóa các tế bào của huyết hộc.
“Ngừng lại đi Roger!” Shade vọt tới lối vào phòng khách, nhìn thấy anh trai mình sau đống hỗn độn, gào thét, “Anh rốt cuộc là đang theo đuổi cái gì!”
“Anh đang đuổi theo cái gì ư?” Roger lắc đầu, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, “Bởi vì… anh muốn được như em… Em là một người bình thường, còn anh đã trở thành “Quái vật”…”
“Quái vật”? Shade men theo nền nhà chưa bị sụp tới bên cạnh Roger. “Chỉ cần anh tới trước mặt em, chẳng sợ không có đèn sáng… chẳng sợ nơi cái gì cũng không nhìn thấy, em cũng đều vô cùng hạnh phúc ôm lấy anh!”
“Nói dối! Vậy tại sao khi anh xuất hiện trước mặt em, trong mắt em chỉ tràn ngập nỗi sợ! Em sợ hãi anh! Em chán ghét anh!”
“Đó là vì anh trai Roger của em chưa bao giờ làm tổn thương người khác! Khi chúng ta ở cô nhi viện bị người người bắt nạt, anh chỉ ôm em thật chặt, mặc kệ từng nắm đấm dội trên lưng anh! Mặc dù là vì bảo vệ em, anh cũng chưa từng nghĩ qua muốn tổn thương những đứa trẻ kia! Khi được nhận làm con nuôi, là anh đã nhường cho em gia đình có điều kiện tốt!” Mặt Shade đã ướt đẫm nước mắt, “Từ ngày em biết anh tử vong đến giờ, không lúc nào em không hối hận, nếu như lúc nhỏ em có thể kiên quyết một chút, có thể anh sẽ được sống thoải mái hơn? Nếu em có thể tặng cho anh gia đình tốt, có thể anh sẽ hạnh phúc hơn? Nếu người phải chết là em, anh bây giờ sẽ không như thế này!”
“Trên đời này không có nếu.” Roger cười cười, “Ôm anh một cái đi, Shade.”
Giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, Shade lao qua, mở rộng vòng tay ôm chặt cổ Roger, mà sức lực của Roger rất lớn, xương cốt của Shade cơ hồ bị bóp nát.
Trong đầu Shade có một thanh âm quanh quẩn, “Nếu không có nếu, không bằng chúng ta cùng chết đi, như vậy anh cũng sẽ không tiếp tục ghen tị với em.”
Nhắm mắt lại, khóe miệng Shade giãn ra, “Được.”
Roger ôm Shade, rơi ra khỏi cửa sổ.
Gió đêm không lạnh lẽo như trong tưởng tượng của Shade, tất cả dường như trở lại như trước đây, Roger ôm chặt hắn, ngăn cách hắn với mọi nguy hiểm trên thế gian này… mà hắn vĩnh viễn là đứa trẻ được bảo vệ bằng tình yêu của anh trai hắn.
Nhưng mọi chuyện có lẽ đã chấm dứt, vào cái ngày hắn bị tách khỏi anh trai.
Ngay giây phút khi Shade nhắm mắt, cổ áo hắn bị người túm lấy.
“Shade —- anh muốn làm gì —- “ Rolin không biết lúc nào đã xuất hiện bên cửa sổ, một tay bám lấy mép giường, tay kia giữ hắn lại.
“Rolin…” Tim Shade căn bản đã bình tĩnh lại, bất giác lại đập loạn lên, biểu tình ngưng trọng của Rolin ở trong mắt hắn vốn không chân thật như thế.
“Anh đã nói rồi, anh sẽ giành cho em những gì tốt nhất.” Roger nhẹ giọng thì thầm bên tai em trai, sau đó một tay đẩy Shade về phía Rolin, lực không dư không thiếu, giống như đã tính toán từ trước, Rolin bắt được bả vai Shade, kéo hắn vào.
Phanh —– một tiếng, Shade quay đầu nhìn xuống bên dưới, Roger nằm trên nền đất, dường như đang mỉm cười, nhìn hắn.
Cảnh sát chạy tới, máu lan tràn trên mặt đất.
“Roger…” Shade vốn định hét to, nhưng cuối cùng cũng chỉ nhẹ nhàng thốt ra tên anh trai.
“Hắn không chết dễ dàng vậy đâu.” Rolin kéo Shade lại, quay lại nhìn, Feldt đã rời khỏi chỗ cũ.
Roger trợn tròn mắt, vì không còn chút máu nên cơ thể run lẩy bẩy, người đàn ông tuấn mĩ kia ngồi bên cạnh hắn, sợi tóc vàng kim rủ xuống, trên khóe miệng vẫn là nụ cười bí hiểm như trước.
“Roger, người anh trai như ngươi thật sự không tốt —- đây là sự trả thù cuối cùng của ngươi dành cho Shade sao? Ngã xuống ngay trước mặt hắn? Để hắn lần thứ hai chứng kiến cái chết của ngươi?”
“Ha ha…”
“Thế nhưng, nếu như nói ngươi không quan trọng đối với hắn, hắn cũng sẽ không vì cái chết của ngươi mà đau lòng.” Feldt nhướng nhướng mày,đôi môi lúc này lộ rõ độ cong, như lưỡi dao.
Roger ngẩn người, đuôi chân mày chấn động, có vật gì đó rơi từ trên cao xuống, trúng ngay mắt của hắn, đó là thứ ấm áp nhất hắn chạm vào từ sau khi bị “biến đổi”.
….. Nước mắt của Shade.
“Ngươi có thể đem ta đi.” Roger chậm rãi nhắm mắt lại, trái tim luôn bị đè nặng bởi áp lực nay đã được nhẹ nhõm hơn.
Một tuần sau đó, Rolin đi vào một mộ viên ở ngoại ô thành phố.
Đã là cuối thu, làn sương mù trắng ngà của mùa đông cũng đã lặng yên kéo tới.
Shade mặc áo khoác đen, Rolin cơ hồ liếc mắt một cái đã nhận ra hắn.
Cũng không thể trách Roger lại đi ghen tị với em trai hắn, Shade không cần chải chuốt cũng có khí chất có thể hấp dẫn cả thế giới.
Rolin nhẹ nhàng đi ra sau hắn, nhìn hắn cúi người đặt một bó hoa nhỏ trước bia mộ.
“Trước đây tôi đã đến đây rất nhiều lần, tôi cũng chưa từng nghĩ rằng anh ấy thật ra không nằm ở đây, thậm chí… tôi còn ngây ngốc nói rất nhiều rất nhiều với bia mộ này. Tôi đã nghĩ bất luận sinh tử, tôi cùng Roger vẫn đều rất thân thiết.” Lần đầu tiên trong giọng nói của Shade không có cái gọi là kiêu ngạo, mà giọng điệu hắn nhẹ nhàng khiến người khác đau lòng. Hắn đang nghĩ về anh trai, nhớ về quá khứ biệt li.
Rolin không trả lời hắn.
“Anh rất ghét tôi đúng không? Anh tiếp cận tôi, chỉ vì muốn dụ Roger tới.”
“Không, hiện tại tôi không ghét anh.” Rolin mím môi.
“Ha ha, là “hiện tại”, không phải “vẫn luôn”.” Shade bỗng xoay người lại, khóe miệng không mang nụ cười Trương Dương, ngược lại còn có vài phần trẻ con, “Tôi biết tôi trong lòng anh chỉ là một tiểu vương tử kiêu ngạo, tôi nghĩ muốn nuôi một con hồ ly, nhưng con hồ ly kia nhất định sẽ không chịu buông bỏ tự do của nó. Nó sẽ không đi nịnh nọt bất kì kẻ nào, ngay cả khi… đang lừa gạt tôi, nó cũng chưa từng nói dối một lời… Vì thế tên tiểu vương tử kia, không thể tìm thấy lí do nào để oán hận con hồ ly này.”
“Shade…”
“Anh không cần nói. Tiến sĩ D…” Shade nghiêng người về phía trước, cánh môi chạm vào giữa lông mày Rolin, “Anh không đổi tình yêu của mình để đạt được bất kì thỏa hiệp nào, tôi biết.”
Rolin cho là mình phải tránh nụ hôn của hắn, nhưng có lẽ do ánh nắng chiều tàn làm tư duy của anh trở nên lười nhác, anh chỉ đứng yên đó, đưa mắt nhìn Shade đi qua mộ viên, rồi chậm rãi biến mất trong tầm mắt mình.
Điện thoại trong túi rung lên, thanh âm chân thành của Feldt vang lên.
“Cậu mềm lòng hơn nhiều so với cậu nghĩ.”
“Hừ.” Rolin cười nhạt, “Giữa ban ngày ban mặt anh không ngủ mà còn đi đoán được tôi đang nghĩ gì?”
“Tôi không cần đoán, vì tôi biết Rolin D là người thế nào.”
“Nga? Tôi là người thế nào?” Rolin vừa nói điện thoại, vừa dọc theo bậc thang từng bước đi xuống.
“So với người khác, cậu là người rõ nhất, trên đời này nguy hiểm nhất không phải là bản thân Huyết tộc, mà là tâm địa con người.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.