Cứu Vớt Nam Phụ Đáng Thương

Chương 27: Hạ Độc Đứa Con Gái Bất Hiếu





- Bị Lý Như Nguyệt bắt gặp hai người gặp nhau -
Trong lòng Trần Chí Hào rụt rè nhưng thấy Tiếu Giang tuổi còn chưa trưởng thành, ông ta đành cố lấy dũng khí mắng: "Thằng nhóc con chưa lớn còn ở chỗ này lớn miệng! Cái này! "
Rõ ràng muốn nói năng lỗ mãng, ánh mắt không có mấy phần tốt của Tiếu Giang quét qua, Trần Chí Hào vẫn cứ là nuốt mấy lời th ô tục bẩn thỉu trở lại trong bụng, phát ra âm thanh chậm chạp khó chịu nói: "Mẹ tao chẳng qua chỉ là đẩy nó một cái, nó không thể bị thương nặng như vậy, đầu con tao cũng bị đánh đỏ cả lên, chúng mày cũng không thể không nói lý như vậy được.
"
Sao lại thành cô không biết nói lý rồi? Nếu như chỉ là bà Trần đẩy cô, vậy cô quả thực không cần phải làm ra loại tình trạng này, nhưng bà Trần không chỉ đẩy cô mà còn tung ra mấy lời đồn nhảm, chỉ đường cho cháu trai nhục mạ chửi bới cô, tiến hành công kích người khác, có ý đồ khóc lóc om sòm vu cáo ông bà ngoại của cô, vậy cô giả bộ bị thương vào bệnh viện cũng không sai, lý này thuộc về cô.
Hứa Hiện ngồi ở trên giường bệnh rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa, cô tức giận tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ bừng lên, lời nói như đại bác dồn dập mà mắng: "Là bọn tôi không nói lý? Ông cũng không hỏi mẹ ông một chút xem xem bà ấy nói tôi thế nào nào? Sao bà ta biết rõ tôi câu dẫn đàn ông rồi mang thai con hoang, không học theo gương tốt lại đi theo đám học sinh nam kia có bầu rồi lại sinh non thiếu tháng? Mỗi ngày bà ta đều đi theo phía sau tôi sao? Biết như rõ ràng lắm vậy? Hay là gắn camera giám sát trên người tôi? Mẹ ông tốt không dạy con trai ông, ngược lại mấy lời đồn bát quái này đúng là được dạy rất tốt, cũng không biết con ông về sau có thể trở thành bà tám như mẹ ông hay không!"
Lời nói phía trước Trần Chí Hào nghe được còn cảm thấy có chút dao động, nghe được Hứa Hiện mắng mẹ và con trai mình, ông ta lập tức không ngừng được mắng lại: "Bà tám so với cái loại không biết xấu hổ đòi bồi thường tiền như mày còn tốt hơn!"
Lời nói vang dội vang vọng trong phòng bệnh, Tiếu Giang tao nhã cười bước tới đứng trước mặt Hứa Hiện vì cô mà ngăn trở đám người như sói hổ này: "Nghe nói con trai ông tới nhà bạn học, theo anh trai của bạn đi trộm tiền, ông có biết không?"
Trần Chí Hào và đám người bà Trần khiếp sợ đánh mắt nhìn về phía Tiếu Giang, giận tím mặt mắng: "Không thể nào, con tao không thể làm ra loại chuyện đó được!"
Tiếu Giang chậm chạp nói: "Đều là người ở trong cùng một đại viện nhiều năm như vậy, cho dù bình thường thì cũng biết mặt nhau, anh trai của bạn cùng lớp với con trai ông học tính ra cũng học cùng lớp với chúng tôi lại còn khá nổi tiếng, chuyện này ai cũng biết, ông còn cho rằng việc này là giả?"
Đám người Trần Chí Hào vẫn không tin, con trai của bọn họ mới không làm ra loại chuyện này: "Chắc chắn là vu oan giá họa, bảo bối nhà chúng tao mới không làm ra cái loại chuyện này!"
Tiếu Giang không nói lại ngay, anh xoay người nhìn về phía Hứa Hiện, giúp cô gạt những sợi tóc rơi tán loạn về phía sau tai, dịu dàng hỏi: "Muốn đổi sang phòng khác không? Chỗ này bẩn rồi.
"
Hứa Hiện chán ghét nhìn về phía một đội ba người không mấy tử tế kia, chủ động nhào vào ôm lấy Tiếu Giang, vòng tay ôm lấy cổ anh, chôn đầu ở trên vai Tiếu Giang, ủy khuất mà kéo dài âm thanh: "Muốn.
"
Tiếu Giang đang định ôm lấy Hứa Hiện mềm mại đứng dậy, bà Trần đứng ở bên cạnh nhịn không được sự hoảng hốt, chất vấn hỏi: "Có phải vì trả thù nên mới đổ oan cho cháu trai của tao đúng không! Cháu trai của tao mới không làm ra loại chuyện không ra người như thế! Mỗi ngày bọn tao đều cho thằng bé rất nhiều tiền tiêu vặt, nó cũng không cần phải đi làm việc này!"
Tiếu Giang cũng không vì mấy lời nói của bà Trần mà ngừng lại: "Nếu cảm thấy không có khả năng xảy ra vậy sao bà còn muốn chất vấn tôi?"
Hứa Hiện ngờ vực liếc mắt nhìn về phía Tiếu Giang, thấy trên khuôn mặt dịu dàng của anh chậm rãi dâng lên ý lạnh, Hứa Hiện biết Tiếu Giang giận rồi, là giận thật sự, đám người một nhà này có thể sẽ không có kết cục tốt đẹp ở đây, cho dù hôm nay bọn họ có thể bình yên tiêu sái bước ra khỏi cửa nhưng ngày mai hoặc ngày kia nói không chừng cũng không biết đã xảy ra chuyện gì rồi.
Tiếu Giang chưa bao giờ dễ chung sống với mọi người.

Ở chung với nhau tốt rồi, lại giống như bây giờ vui vẻ bảo vệ, cô biết Tiếu Giang vì sao lại thích Chu Thụy Hi như vậy, không chỉ bởi vì do tác giả sắp đặt mà cũng là vì tính cách của Tiếu Giang ở chỗ này chỉ cần cho rằng là người trong vòng tròn thuộc bức tranh của anh, anh sẽ rất khó cắt đứt, cho dù biết rằng bị thương thì cũng sẽ ưu tiên bảo vệ người quan trọng.
Ở phương diện tình cảm Tiếu Giang thâm tình tới đáng sợ.
Điện thoại lại lần nữa rung lên, Tiếu Giang không thể kéo dài thêm thời gian được nữa, anh ôm lấy Hứa Hiện đứng dậy, ánh mắt sắc bén quét về phía bà Trần đang mang theo khuôn mặt tức giận đến tái nhợt, dứt khoát giải quyết: "Vừa rồi bà cũng dao động rồi, lời tôi nói rõ ràng là dối trá, là người thân của đứa trẻ cũng biết dao động, vậy những người khác thì sao? Tôi không muốn nghe thêm bất cứ lời bịa đặt nào về Hứa Hiện nữa, cũng mời bà làm sáng tỏ những lời bịa đặt này, nếu như để tôi lại nghe được nữa, bà hẳn phải hiểu rõ, tôi biết không ít mấy nơi đẻ ra tin đồn nhảm đâu.
"
Đây là uy hiếp, uy hiếp một cách trần trụi, nếu như bà Trần không làm theo lời của Tiếu Giang, vậy cháu trai của bà sẽ bị chụp lên cái mũ mang danh tên tội phạm lừa bịp trộm cắp, cho dù bà ta có thể giải thích nhưng khi một vạn người nói đây là thật thì chuyện này cũng sẽ biến thành thật, bà ta có mười cái miệng cũng không nói rõ được.
Bà Trần đứng ở bên cạnh thở mạnh cũng không dám, Trần Chí Hào thấy bà Trần ngừng miệng cũng biết mọi chuyện là do bà Trần gây ra.
Ông ta cũng không muốn con của mình sẽ bị hủy hoại như thế, dáng vẻ kiêu ngạo của Trần Chí Hào biến mất thay vào đó khúm núm khép nép nói với vẻ ân hận: "Chuyện này tôi sẽ để mẹ tôi giải quyết cho sáng tỏ, xin cậu đừng làm bậy.
"
Trên mặt Tiếu Giang duy trì nụ cười không đổi, đôi mắt híp lại càng thêm thâm thúy sâu xa, hai tay rắn chắc khỏe khoắn ôm lấy vật nhỏ dính người trong lòng, vững vàng bước ra khỏi phòng bệnh.
Mãi đến khi cửa phòng bệnh bị mở ra, thanh âm nho nhã ở trên đỉnh đầu Hứa Hiện mới lười biếng vang lên: "Nhớ thanh toán tiền thuốc.
"
Trần Chí Hào chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, kiên trì đáp: "Được.
"
Vòng tay của Hứa Hiện thầm dùng sức ôm chặt hơn, trong lòng không nhịn nổi cười, ngay cả loại chuyện này mà Tiếu Giang cũng có thể cân được, lợi hại!
Cảm giác được bước chân của Tiếu Giang khẽ di chuyển, Hứa Hiện còn đang đoán xem Tiếu Giang muốn dẫn cô đi vào trong đó, giây tiếp theo, bước chân của anh chợt dừng lại, Hứa Hiện đợi một lát vẫn không cảm thấy Tiếu Giang có ý định đi tiếp, cô nghi hoặc ngẩng đầu nhìn về phía anh, thấy ánh mắt bình tĩnh của anh nhìn về phía ngoài cửa, cô nhìn theo.

"Mẹ!"
Hứa Hiện sợ hãi bật ra tiếng, ngọ nguậy lo lắng muốn trượt từ trên người Tiếu Giang xuống.
Lý Như Nguyệt như biết rõ Tiếu Giang lén lút đến thăm cô, ấn tượng trong lòng đối với Tiếu Giang chắc chắn sẽ càng thêm kém, cô không muốn Tiếu Giang vì mình mà lại bị Lý Như Nguyệt phân biệt đối xử.
Hai tay ôm lấy Hứa Hiện vô cùng vững vàng, cũng không để Hứa Hiện giãy thoát ra, cô giãy không ra lại càng gấp gáp, cơ thể ngọ nguậy cũng càng dữ dội, dần dần Tiếu Giang không thể giữ vững nữa.
"Tiểu Hiện.
"
Âm thanh trầm thấp giữ Hứa Hiện lại, cơ thể kích động chậm rãi ngừng lại ngoan ngoãn nằm ở trong lòng Tiếu Giang, đôi mắt sạch sẽ của Hứa Hiện trong veo như quả nho pha lê nhiễm sương buổi sớm, ánh nên ánh nước, cô tủi thân mà đưa mắt nhìn về phía Tiếu Giang, đè thấp âm thanh thấp giọng nói: "Mẹ em.
"
"Ừ.
"
Sau khi trông thấy Lý Như Nguyệt âm thanh mềm mại không hề thay đổi: "Tiểu Hiện lớn rồi, anh Tiếu Giang không ôm được, đừng động đậy nữa được không?"
Dịu dàng không hề che giấu, bình tĩnh tự nhiên gần gũi, Tiếu Giang giống như không hề phát sinh ra chuyện gì, trầm ổn mà đi lên phía trước.
Hứa Hiện chột dạ, Lý Như Nguyệt cấm cô không được gặp Tiếu Giang, cô vẫn lén trốn bà thường xuyên gặp anh, bây giờ còn bị bắt tại hiện trường, cô sợ Lý Như Nguyệt sẽ lại đối xử với anh không tốt.
Tai Hứa Hiện ửng đỏ, trân mặt trắng nõn cũng nhiễm lên một tầng hồng nhạt, mắt linh động lập tức nhìn về phía Tiếu Giang ôn nhu nói: "Anh Tiếu Giang, anh cứ để em xuống trước đi đã, được không?"
Khuôn mặt dịu dàng khẽ lay động: "Em đi chân trần, sẽ lạnh.
"
"Giao con bé cho dì đi.
"
Lý Như Nguyệt nhìn Tiếu Giang bằng ánh mắt đầy ý thù địch, cũng không đợi Tiếu Giang đồng ý, rất nhanh bà đã bước tới trước người anh muốn nhận lấy Hứa Hiện.
Bàn tay chịu khó làm lụng vừa mới chạm vào cơ thể mềm mại của Hứa Hiện, khuôn mặt dịu dàng của Tiếu Giang liền trở nên nặng nề: "Đổi phòng cho em ấy đi ạ, cháu ôm em ấy qua.
"
Lý Như Nguyệt là người thông minh, bà xuyên qua Tiếu Giang nhìn về phía người trong phòng bệnh liền biết vì sao Tiếu Giang muốn đổi phòng cho Hứa Hiện.
Lý Như Nguyệt nhường bước, cảnh giác nói: "Chỉ lúc này thôi đấy, không cho cháu lại tới gần Hứa Hiện.
"
"Mẹ!"
Hứa Hiện nằm ở trong lòng Tiếu Giang lo lắng gọi: "Là anh Tiếu Giang giúp con mà!"
Tiếu Giang khẽ cười một tiếng, đối với lời nói của Lý Như Nguyệt liền ngoảnh mặt làm ngơ, con người hạ thấp an ủi Hứa Hiện: "Tiểu Hiện, không sao đâu.
"
Nụ cười dịu dàng khiến Hứa Hiện không thể phân biệt được niềm vui của Tiếu Giang, chỉ đành thành thành thật thật làm rùa đen rúc đầu ở trong lòng Tiếu Giang, vậy mà Tiếu Giang cũng có thể giải quyết, cô cũng không đổ thêm dầu vào lửa nữa.
Lý Như Nguyệt thấy hai người đi với nhau càng lúc càng không vừa mắt, muốn cướp lấy Hứa Hiện ngay lập tức, chuyện gì xảy ra thế này? Sao bà lại cảm thấy rằng Tiếu Giang mới là người thân của Hứa Hiện còn bà lại là người dưng vậy?
Sao bà lại cảm thấy chua xót vậy cơ chứ? Hứa Hiện vì thằng nhóc kia mà không quan tâm tới bà nhưng trái lại lại rất lo lắng cho Tiếu Giang à nha! Nói trong nói ngoài cũng đều là bảo vệ Tiếu Giang.
Trong lòng Lý Như Nguyệt sinh ra cảm giác không tốt, bà loáng thoáng cảm thấy rằng Tiếu Giang sẽ lắc lư trước mắt mình cả đời.
Đi được một đoạn liền trông thấy bác sĩ Trương, Lý Như Nguyệt vội vàng gọi bác sĩ Trương lại đây để nhờ cô sắp xếp cho một phòng bệnh khác, không quan tâm đến ý nguyện của Tiếu Giang muốn ôm Hứa Hiện qua.

Thấy Tiếu Giang không muốn, Lý Như Nguyệt chỉ sợ Tiếu Giang cướp mất Hứa Hiện đi, bà cẩn thận bảo vệ ôm chặt lấy Hứa Hiện, mười phần lo lắng mà công khai rõ chủ quyền: "Dì là mẹ của nó!"
Tiếu Giang bật cười, cao giọng nói: "Dạ.
"
Đôi mắt hàm chưa ý cười bắt gặp ánh mắt lưu luyến của Hứa Hiện, anh trấn an tỏ ý với cô, nói lời mà chỉ có hai người mới nghe hiểu được: "Giấy gói kẹo kia anh sẽ giữ thật cẩn thận, em cứ yên tâm nghỉ ngơi đi.
"
Trái tim của Hứa Hiện đập loạn bị Tiếu Giang túm lên trời rồi lại kéo xuống đất, Tiếu Giang có ý gì? Ám chỉ rằng anh biết cô biết rõ tương lai sao? Vậy anh nói cô yên tâm nghỉ ngơi dưỡng thương? Cô có tài năng ở trên giường bệnh lúc nào cũng nghĩ tới chuyện này được ư!
Hứa Hiện cảm thấy Tiếu Giang thật là xấu!
Nhìn thấy khóe miệng Tiếu Giang mỉm cười, lễ phép chào tạm biệt với Lý Như Nguyệt rồi rời đi, cô muốn đuổi theo rồi cho anh một gậy, bắt anh phải nói cho thật rõ ràng, rốt cuộc thì anh muốn biết cái gì, cô sẽ nói hết những chuyện mình biết cho anh, một thân mình có thể thoải mái rồi, chuyện gì cũng không cần quản tới, khiến Tiếu Giang phối hợp với cô giúp cô thử trở về thế giới ban đầu.
Lý Như Nguyệt thấy Hứa Hiện ngẩng đầu nhìn chằm chằm bóng dáng Tiếu Giang đang xa dần một hồi, bà hơi nhíu mày, cầm lấy tay Hứa Hiện, không chút do dự đánh cô một cái phát ra âm thanh trầm đục.
"Người đi rồi mà vẫn còn muốn nhìn! Có muốn mẹ đưa con đến tận nhà Tiếu Giang không?"
Dáng vẻ của Lý Như Nguyệt không khác là mấy, đánh vào tay Hứa Hiện cũng không dùng mấy phần lực, chỉ là phát ra một tiếng.
Trái lại Hứa Hiện vẫn rất muốn đi tới nhà Tiếu Giang, Lý Như Nguyệt thường đánh cô, Tiếu Giang lúc nào cũng che chở cho cô, nói không chừng ở nhà Tiếu Giang rồi còn rất an nhàn dễ chịu.
Hứa Hiện trầm mặc một hồi, để cho Lý Như Nguyệt hiểu được suy nghĩ của cô, Lý Như Nguyệt ôm Hứa Hiện đi tới phòng bệnh mới, lưu loát sạch sẽ ném Hứa Hiện lên giường bệnh, châm biếm nói: "Con muốn cũng vô dụng, trên người con chảy dòng máu của mẹ, đời này đều là người nhà của mẹ!"
Hứa Hiện im lặng ba giây, lời nói ra lại làm người khác càng kinh ngạc: "Con có thể gả cho anh ấy.
"
Lý Như Nguyệt cười lạnh hai tiếng, chuyển dời con mắt nhìn về phía Trương Thiến Thiến vừa nghe được đang kinh hồn bạt vía đứng ở bên cạnh, dò hỏi: "Bác sĩ Trương, có thể cho tôi hai ống trichloropropidyl phosphine oxide không? Tôi phải hạ độc chết đứa con gái bất hiếu này!"
Thấy lửa đốt lên trên người mình, Trương Thiến Thiên kinh hãi, ánh mắt chớp chớp, vội vàng lấy điện thoại ra, giả vờ câm điếc mà cầm theo di động đi ra khỏi phòng bệnh: "Ừ? Sao vậy? Phòng 2023 có vấn đề gì sao? Được, tôi sẽ qua đó ngay!"
Hổ mẹ này có chút tàn nhẫn, cô không thể chịu đựng được nữa, chỉ có thể vì Hứa Hiện mà im lặng thầm cầu nguyện trong lòng chúc cô bé không tai họa, không gian nan, cả người bình an xuất viện.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.