Cứu Vớt Nam Phụ Đáng Thương

Chương 26: Tiếu Giang Thăm Dò





- Nhào về phía anh Tiếu Giang -
Chạy tới bệnh viện, Tiếu Giang quen thuộc nhắn cho Trương Thiến Thiến một đoạn tin nhắn, nhận được tin chuẩn xác, anh bước vững vàng đi về hướng phòng bệnh.
Hứa Hiện nằm trên giường bệnh không thể sống cũng không thể nói, Lý Như Nguyệt ra tay quá độc ác, nếu như không phải có bác sĩ Trương ngăn lại e rằng cô có thể sẽ bị đánh đến mức cuộc sống thường ngày cũng không thể tự lo liệu được.
"Giường bệnh số 3, bác sĩ Trương tìm.
"
Lý Như Nguyệt đứng dậy, ánh mắt tức giận cảnh cáo Hứa Hiện: "Con nằm yên ở đây cho mẹ, không được lộn xộn! Vệt đỏ tiêu đi tan xuống thì phải làm sao đây!"
Hứa Hiện yếu ớt nằm trên giường bệnh màu trắng không dám động đậy, mẹ cô nói cái gì thì chính là cái đó, chỉ cần bàn tay ấy đừng chào hỏi lên người cô là được.
Hứa Hiện tủi thân quay đầu, im lặng nằm trên giường chờ mẹ rời đi.
Phòng bệnh vang lên tiếng đóng cửa, rốt cuộc thì Hứa Hiện cũng thở phào nhẹ nhõm, dám trắng trợn chà lên bộ phận bị thương để giảm cơn đau.
"Két.
"
Tiếng cửa phòng bệnh lại lần nữa vang lên, Hứa Hiện kinh sợ lập tức rút tay trở về, không phải là Lý Như Nguyệt quên cầm theo đồ gì đi đấy chứ.
Trong mắt Tiếu Giang nhìn thấy rõ động tác sợ hãi của Hứa Hiện, đôi mắt hẹp dài hơi híp lại, trên khuôn mặt tuấn tú để lộ ra ý cười dịu dàng, giọng nói lịch sự tao nhã vô cùng, ôn hòa chậm rãi vang lên: "Sao lại thành ra thế này? Sao lại sợ anh Tiếu Giang rồi? Sợ đến mức phải trốn đi rồi ư?"
Thấy Tiếu Giang, ủy khuất trong lòng Hứa Hiện lập tức nổi dậy, cô đưa cao cánh tay bị đánh, lộ ra làn da sưng đỏ bị Lý Như Nguyệt đánh, vô cùng bi thảm đưa cho Tiếu Giang nhìn: "Anh Tiếu Giang! Mẹ em quá độc ác, đánh em đến nỗi da tay cũng sắp rớt cả ra rồi.
"

Tiếu Giang cười đến thoải mái, anh chầm chậm đi tới trước người Hứa Hiện, nhận lấy cánh tay được nâng lên cao kia, ngón tay lành lạnh chạm nhẹ lên cánh tay ửng đỏ của cô: "Đau lắm hả?"
Tất nhiên là đau, Lý Như Nguyệt chuyên chọn phần dễ đau nhất để đánh, thiếu chút nữa cô đã bị Lý Như Nguyệt đánh cho tàn phế ở trên xe cứu thương, Hứa Hiện từ trên giường bệnh hơi ngồi dậy, phía sau lưng tựa vào vách tường để nói chuyện cùng Tiếu Giang.
"Dạ, lúc đó vô cùng đau, nếu không có bác sĩ Trương ngăn lại, chắc chắn anh sẽ không được gặp lại em bé khả ái, đáng yêu như em nữa đâu.
"
Tiếu Giang đưa tay khẽ bóp lên kéo nhẹ khuôn mặt của Hứa Hiện, trêu chọc nói: "Bác sĩ Trương lợi hại quá nhỉ, vậy anh Tiếu Giang phải báo đáp bác sĩ Trương mới được, lấy thân báo đáp có được không?"
Hứa Hiện Hứa Hiện có chút khó chịu, tuy rằng bác sĩ Trương là người tốt, xứng đáng có một người chồng thật tốt ở trên đời này nhưng người đàn ông này nếu đổi thành Tiếu Giang vậy thì cô cảm thấy rằng bác sĩ Trương đúng là một con heo mua được bắp cải trắng làm bằng thạch anh ngàn năm hiếm có.
Hứa Hiện tự khuyên nhủ chính mình không cần phải chiếm Tiếu Giang thành của riêng mình nhưng trong ý thức của cô, Tiếu Giang đã trở thành một phần trong giai đoạn trưởng thành của mình, để cô có thể tùy tiện đẩy Tiếu Giang đi cũng giống như có một chút khó khăn.
Miệng hết lần này đến lần khác định mở ra nhưng lời đến bên miệng Hứa Hiện vẫn không thể trái lương tâm nói ra được, cô không muốn để Tiếu Giang biết được mình đang để ý tới anh, do dự hồi lâu Hứa Hiện chỉ đành né tránh câu hỏi của Tiếu Giang, ậm ờ đáp lại: "Bác sĩ Trương làm việc vô cùng bận rộn, cần có người sẵn sàng ở nhà chăm lo chăm sóc, đối với yêu cầu này anh không phù hợp đâu.
"
Khóe miệng của Tiếu Giang hàm chứa ý cười, ánh mắt dịu dàng tập trung nhìn lên cánh tay của Hứa Hiện, phát hiện trên khuỷu tay của cô có một vết thương dài tầm sáu tấc, ánh mắt bình tĩnh của anh có một chút dao động.
Vừa ngẩng đầu lên, chút dao động trong mắt Tiếu Giang trong nháy mắt đã biến mất, tràn đầy ý cười, anh nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay sưng đỏ của Hứa Hiện, cười hỏi: "Vậy anh Tiếu Giang phù hợp với ai?"
"Em sao?"
"Em!"
Hai âm thanh hoàn toàn trái ngược âm sắc đồng thời vang lên, Hứa Hiện lờ mờ ngẩng đầu nhìn về phía Tiếu Giang, chống lại ánh mắt tràn ngập ý cười của anh, trong nháy mắt tai Hứa Hiện lập tức ửng đỏ, trên mặt lại bắt đầu nóng lên.
Ban đầu vốn chỉ là muốn nói đùa với Tiếu Giang, không nghĩ tới anh cũng sẽ nhắc tới cô khiến cho cô cảm thấy rằng Tiếu Giang thực sự có ý với mình.

Hứa Hiện âm thầm cúi đầu nhìn về phía cơ thể còn chưa dậy thì của mình, cái này dường như không có quá nhiều khả năng có thể thành hiện thực.
Mỗi một hành động của Hứa Hiện đều bị anh thu vào trong tầm mắt, yên lặng xem kỹ cử chỉ của cô, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Hiện hơi nhíu lại, anh buồn cười mà xoa xoa lỗ tai đang ửng đỏ của cô, âm thanh nho nhã lười biếng mà trêu ghẹo Hứa Hiện: "Không nghĩ tới Tiểu Hiện lại thích anh như vậy, cũng không ngại muốn giữ anh bên người.
"
Khuôn mặt tuấn lãng hơi say bỗng cúi gần sát Hứa Hiện, ngũ quan xinh đẹp ngay lập tức được phóng đại ở trước mắt cô, mái tóc mềm mại tùy ý rơi tán loạn trên trán, đôi mắt mê người như vầng trăng khuyết bạc hơi cong lên: "Tiểu Hiện muốn gả cho anh Tiếu Giang hử?"
Khuôn mặt trắng nõn của Hứa Hiện bị dung mạo thịnh thế của Tiếu Giang mê hoặc tới thần hồn điên đảo, đắm chìm vào bên trong dù dãy dụa cũng không thể thoát ra được, thân thể nhỏ xinh bất giác ngả về phía trước dựa sát vào trong lòng Tiếu Giang, muốn rút đi sự ấm áp của anh, dỡ xuống phòng bị.
Khoảnh khắc ngón tay trắng nõn chạm lên chiếc chiếc áo len màu đen, âm thanh tao nhã liền đánh gãy tưởng tượng của Hứa Hiện: "Tiểu Hiện bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?"
Hứa Hiện lờ mờ ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn chằm chằm đôi mắt tràn đầy ý cười của Tiếu Giang.
Suy nghĩ dần rõ ràng, xuyên thấu qua đôi mắt đang cười của anh, cô thấy rõ sự tĩnh mịch được giấu kỹ ở nơi sâu nhất, trong nháy mắt, Hứa Hiện lập tức tránh khỏi sự mê hoặc, bàn tay nhỏ xinh quyết đoán đẩy khuôn mặt ngập tràn những ý cười trong vắt của Tiếu Giang ra, âm thanh lanh lảnh nói: "Em vẫn còn là bông hoa của Tổ quốc, còn có chua cay đắng chát của thời kỳ yêu đương trưởng thành cần em đi nếm thử, anh đừng hòng ngăn cản em có kỷ niệm với ánh trăng sáng! Em sẽ không gả cho anh đâu!"
Nếu người nói với cô những lời này không phải Tiếu Giang thì nhất định cô cũng sẽ không buông lỏng phòng bị như vậy, nếu như là Tiếu Giang, vậy cô sẽ còn phải đoán xem liệu Tiếu Giang có ý đồ xấu gì hay không, huống chi ý cười trên mặt Tiếu Giang cũng không tới đáy mắt.
Cô đoán Tiếu Giang đang muốn thăm dò thân phận của mình cho nên mới bất ngờ hỏi tuổi của cô, muốn nhân lúc cô không đề phòng sẽ nói ra tuổi thật của mình.
Tiếu Giang cười lùi cả người lại, khuôn mặt trắng nõn làm ra dáng vẻ như buồn rầu, nũng nịu với Hứa Hiện: "A~ Thì ra ngay từ đầu Tiểu Hiện đã không thích anh Tiếu Giang, anh còn tưởng rằng Tiểu Hiện đã yêu anh rồi đấy chứ.
"
Phía sau lưng Hứa Hiện dần dâng lên ý lạnh, Tiếu Giang giống như đã biết cái gì rồi, đối với cô sự phòng bị ngày càng nặng, bất kỳ lúc nào cũng tìm cơ hội thử thăm dò cô.
Nhưng rõ ràng cô đã từng nói với anh, nếu anh muốn biết chuyện tương lai, có thể hỏi cô bằng những tờ giấy gói kẹo, vì sao anh còn muốn tìm mọi cách thử thăm dò cô?
Hứa Hiện giống như một đứa trẻ nở nụ cười ngọt ngào nhào vào trong lòng ôm lấy Tiếu Giang, thân thiết ôm lấy cái cổ trắng nõn của anh, cao hứng nói: "Đương nhiên là em thích anh rồi, còn muốn anh Tiếu Giang luôn ở bên cạnh em!"
Trong lòng Tiếu Giang khẽ bị đụng một cái, anh nhẹ nhàng ôm lấy Hứa Hiện, tránh để cô bị trượt xuống, đôi mắt hơi nhìn xuống dưới, tâm tư Tiếu Giang kín đáo đáp: "Vậy thì vĩnh viễn ở lại bên cạnh anh nhé.
"
Hứa Hiện tựa đầu trên vai Tiếu Giang, quay đầu nhìn anh, khuôn mặt tươi cười trở nên thập phần khổ não: "Nhưng em còn phải lập gia đình nữa, anh Tiếu Giang sẽ đi theo em gả tới đó chứ?"
Tiếu Giang tránh vết thương của Hứa Hiện, cảm nhận được Hứa Hiện đang sưởi ấm trên người mình, anh thản nhiên đáp: "Ừ, miễn là Tiểu Hiện có thể gả đi.
"
Trong lời nói sâu kín, Hứa Hiện vừa nghe được tóc gáy đã dựng thẳng đứng, sao đột nhiên dục vọng muốn khống chế của Tiếu Giang đối với cô lại mạnh đến như vậy, ngày trước cô và anh hay nói giỡn cũng đều có chừng mực, bây giờ cô lại cảm thấy Tiếu Giang giống như có một chút vượt ranh giới.
Trong túi áo rung lên vang cả tiếng, Tiếu Giang buông Hứa Hiện ra dặn dò cô phải chú ý vết thương, không được chạm vào nó nữa, anh đứng dậy đưa lưng về phía Hứa Hiện nói: "Người của anh Phú bị đánh.
"
Hứa Hiện ù ù cạc cạc có chút không hiểu, sao đột nhiên Tiếu Giang lại nói với cô chuyện này, huống chi cô cũng chẳng biết người của anh Phú.
"Vốn dĩ người bị đánh phải là anh.
"
Trong lời nói bình thường lại kích thích hàng nghìn cơn sóng trong lòng Hứa Hiện.
Bàn tay nhỏ siết chặt chăn bông bên người, mắt hạnh sạch sẽ trợn tròn, bên trong lồng ngực mỏng manh là trái tim đang nhảy lên đập mạnh, Tiếu Giang tin lời của cô, vậy anh có dựa vào tờ giấy gói kẹo để hỏi cô những chuyện liên quan đến tương lai không? Hứa Hiện khó chịu muốn nói chuyện nhưng cổ họng như bị người ta bóp chặt muốn nói cũng không nói nên lời.
Im lặng vài giây, khi Tiếu Giang nhấc chân tời đi thì cuối cùng Hứa Hiện cũng giãy giụa thoát khỏi xiềng xích, âm thanh nhè nhẹ hỏi: "Anh muốn biết cái gì?"
Trầm tĩnh, sự trầm tĩnh của cả căn phòng.
Quả bóng màu trắng ma sát với mặt đất sạch sẽ phát ra tiếng kêu chói tai, bước chân vững vàng nửa xoay người, thân hình mảnh khảnh hơi nghiêng sang một bên, mái tóc buông xõa chậm rãi đung đưa theo động tác của Tiếu Giang, môi mỏng khẽ nhếch lên đang muốn mở miệng nói chuyện thì ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng ồn ào đánh vỡ sự yên lặng trong phòng bệnh.
"Mẹ không dùng nhiều sức tay! Rõ ràng chính là do con nhỏ đó tự mình ngã! Mặc kệ chuyện này! Con dâu, các con nhất định phải giúp mẹ trút giận! Tiền này chúng ta cũng không thể bồi thường!"

Cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, cảnh tượng huyên náo tiếng động ồn ào trong nháy mắt đã lấp đầy phòng bệnh, Hứa Hiện và Tiếu Giang không hẹn mà cùng nhìn về phía cửa.
Ỷ vào có người chống lưng, bà Trần trưng ra bộ mặt hung ác đi tới, không chút khách khí mắng chửi: "Đấy nhìn mà xem, cái con nhỏ không biết xấu hổ kia sắc mặt vẫn còn rất hồng hào đang ngồi kia kìa! Rõ ràng là nó giả bộ!"
Con dâu và con trai của bà Trần đều không muốn trả số tiền này, huống hồ ông ngoại của Hứa Hiện cũng đánh con của bọn họ, bọn họ còn chưa tìm nó để tính sổ đâu, nó dựa vào cái gì mà tìm bọn họ đòi bồi thường tiền.
"Đứa trẻ này tuổi cũng không nhỏ, tâm tư thật nhiều nha, cùng kẻ khác làm chuyện lăng loàn một lúc câu dẫn ba bốn người sinh ra loại con hoang không nói, vẫn còn học người ta lừa bịp đòi tiền! Ông ngoại mày đánh con tao, tao còn chưa tính sổ đâu đấy!"
"Làm chuyện lăng loàn câu dẫn ba bốn người? Sinh ra loại con hoang?"
Khóe môi nhếch lên thêm nụ cười mơ hồ mang theo nhiều ý tứ hàm xúc đều biểu lộ ra cơn giận dữ của Tiếu Giang.
"Con ông đâu?"
Trần Chí Hào hung hăng nhìn về phía Tiếu Giang, nghi hoặc hỏi: "Mày là ai? Liên quan gì đến mày? Chỗ này không cần mày chen mồm vào!"
Tiếu Giang ngoài cười nhưng trong không cười duy trì không nói lời nào.
Trần Chí Hào bỏ qua Tiếu Giang, trong cơn giận dữ tiến về phía Hứa Hiện, khi đi ngang qua Tiếu Giang, anh lợi dụng điểm mù của giường, im lặng đưa chân ra khiến Trần Chí Hào trượt chân ngã trên mặt đất, đập vào giường bệnh.
Sự rung lắc mạnh dọa sợ Hứa Hiện, đồng tử vì kinh sợ mà lay động bắt lấy mép giường nhìn về phía Tiếu Giang.
Tiếu Giang nhận thấy Hứa Hiện sợ hãi, anh bước nhanh tới ôm lấy cô, cụp mắt xuống đầy thương cảm nói: "Ông dọa sợ tới Tiểu Hiện nhà tôi rồi.
"
Bà Trần và con dâu vội chạy tới đỡ Trần Chí Hào dậy, Trần Chí Hào che đầu, mắt nhìn chằm chằm, cơn giận ngút trời dữ tợn phun nước bọt hướng về phía Tiếu Giang mắng chửi: "Tao dọa sợ đến con đ ĩ kia? Rõ ràng là mày ngáng chân khiến tao vấp ngã, muốn trút giận cho con khốn kia! Mày không muốn sống nữa đúng không!"
"Ông nói xem miệng của người sao lại không tự quản được như vậy chứ?"
Mắt Tiếu Giang mang theo ý lạnh quét về phía đám người Trần Chí Hào, lạnh lùng nói: "Bằng không cứ trực tiếp xé nát nó đi.
"
Trần Chí Hào cảm thấy có một áp lực mãnh liệt vô hình đè ép hướng về phía ông ta, khiến cho ông ta không dám đối đầu với anh, Trần Chí Hào trừng lớn con mắt không dám tin mà nhìn về phía Tiếu Giang, rốt cuộc thì anh ta là ai!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.