Cửu Thiên Liên Sinh

Chương 98: Kế trì hoãn




“Tiểu Cửu, làm sao vậy?” Thấy Lâm Cửu hơi ngẩn người, Hoàng Phủ Thiên Hách thân thiết hỏi.
“Ngươi là nói, hoàng thượng bây giờ muốn hồi, hồi cung sao?” Nếu chẳng may thối hoàng đế kia đụng phải Đại ma đầu thì làm sao bây giờ, tuy rằng Đại ma đầu có võ công cái thế dám chạy vào tẩm cung của thối hoàng đế để lấy đồ, cứ coi như trên đời này không có chuyện gì có thể làm khó được Diệt Thiên, thế nhưng đề phòng vạn nhất, dù sao đó cũng là hoàng cung, dù sao Hoàng Phủ Đế Quốc cũng là quốc gia đã tồn tại được cả ngàn năm.
Lâm Cửu trong lòng lo lắng cho Diệt Thiên, nếu Diệt Thiên chọn lúc Hoàng Phủ Thiên Niên không ở để đi lấy đồ thì nhất định có đạo lý của Đại ma đầu, tuy rằng y tin tưởng trăm phần trăm vào năng lực của Đại ma đầu, cũng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, ngày thường y không giúp được Diệt Thiên việc gì, hôm nay không thể trơ mắt nhìn thối hoàng đế chạy về quấy rầy Diệt Thiên được.
“Đúng vậy, ta sắp phải đi đưa hoàng thượng đi.” Hoàng Phủ Thiên Hách nghi hoặc nhìn Lâm Cửu nói: “Tiểu Cửu ngươi làm sao vậy, có phải trong lòng có chuyện gì hay không?”
“A, không, không có gì, ngươi không phải nói là phải đi đưa hoàng thượng sao, ta cũng đi, hoàng thượng đều đã đến đây rồi, ta không đi ra một chút hình như không được tốt lắm.” Lâm Cửu vừa nói, vừa cố gắng nghĩ xem phải dùng cách gì để giữ tên hoàng đế kề thiên đao Hoàng Phủ Thiên Niên kia lại, ít nhất cũng phải đợi đến lúc đóng cửa cung mới có thể để Hoàng Phủ Thiên Niên trở về.
Lâm Cửu lại không biết hành động này của mình xem trong mắt Hoàng Phủ Thiên Hách liền thành một loại hương vị khác, sắc mặt Hoàng Phủ Thiên Hách lạnh đi vài phần, thở dài: “Tiểu Cửu, ngươi… ngươi không phải là vẫn đối hoàng thượng…”
“Ha ha, vương gia đang nói cái gì vậy, ta tự biết thân phận của mình, trong lòng tất nhiên không có ý tưởng kì quái gì, chúng ta mau mau đi, hoàng thượng không phải vội vã trở về sao? Để hoảng thượng sốt ruột chờ, tội này ta không gánh nổi a.” Cười ha hả nói, Lâm Cửu liền kéo Hoàng Phủ Thiên Hách đi ra ngoài.
Nhìn Lâm Cửu kéo tay mình, trong mắt Hoàng Phủ Thiên Hách lộ ra một tia bất đắc dĩ nhàn nhạt, lời Lâm Cửu nói sao hắn lại không hiểu là thật là giả? Lúc này sốt ruột đi gặp Hoàng Phủ Thiên Niên như thế, Thưởng hà hội lại ngâm một khúc thương hoa, điệu múa mang theo xót xa bi oán, những điều này có ý nghĩa gì, Lâm Cửu, không phải ngươi vẫn không quên được nam tử lãnh huyết bạc tình kia đó chứ?
Hoàng Phủ Thiên Niên, thật sự tốt như vậy sao, khiến ngươi thuỷ chung nhớ thương mãi trong lòng không thể quên được ư?
Vì sao ngươi không quay đầu lại nhìn ta một cái? Hoàng Phủ Thiên Hách ta ở trong lòng của ngươi, phải chăng cái gì cũng không phải?
Tại sao, Hoàng Phủ Thiên Niên cuối cùng luôn đạt được hết thảy những gì hắn muốn, mà ta, lại ngay cả một cái quay đầu nhìn lại của ngươi đều có vẻ xa xỉ như vậy.


Hoàng Phủ Thiên Niên a Hoàng Phủ Thiên Niên, sao ngươi cứ nhất định phải tăng thêm phiền toái cho ta chứ?
Vừa theo Hoàng Phủ Thiên Hách đi ra, Lâm Cửu vừa cố gắng suy nghĩ xem phải làm cách nào để có thể kéo dài thời gian Hoàng Phủ Thiên Niên trở về, có điều hôm nay cũng coi như là vận khí tốt ha, để y biết Hoàng Phủ Thiên Niên đến lúc trở về, mà vị hoàng đế kia cũng vừa vặn chạy đến điếm của y tản bộ.
Liên Sinh Điếm cũng có nhiều tầng, ngoài việc bán đồ ăn cho mùa hè, trong điếm cũng bán những món ăn khác, để phục vụ hộ khách khác nhau, Hoàng Phủ Thiên Hách đã thiết trí nhã gian, đại khái là na ná Cửu Thiên Khách Điếm ở Ân Đô, càng lên trên giá cả càng cao.
Lầu một người đến kẻ đi, đến lầu hai thì người ít hơn một chút, từ tầng ba trở lên đã có vẻ yên tĩnh đi không ít, mà Hoàng Phủ Thiên Niên mặc thường phục đang ở ngay trên lầu cao nhất, ngồi trong nhã gian dùng chiếc thìa bạc tinh xảo nhấm nháp chiêu bài sản phẩm của điếm, uống loại hồng trà pha trộn với sữa mà trước đây hắn chưa từng được nếm qua, hương vị hơi nồng, nhưng cũng không tệ lắm.
Xem ra trang hoàng trong điếm hẳn là công lao của Thiên Hách, ca ca của hắn ngày thường không chỉ thích kết giao với người trong giang hồ, văn nhân nhã khách cũng quen không ít người, nhìn bức tranh chữ treo trên tường, trong đó có không ít bức không tầm thường, xem ra vì cái tiểu điếm này, Thiên Hách cũng là tận tâm hết sức.
Không biết suy nghĩ gì, Hoàng Phủ Thiên Niên nhìn mĩ vị trên bàn mỉm cười lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Lâm Cửu sống lại trở về tính tình như đã thay đổi không ít, tuy rằng bái nhập làm môn hạ Hiền Môn, kết làm sư huynh đệ với Thánh Giả, nhưng bản tính vẫn là tiểu đả tiểu nháo, cả ngày luôn làm ra một ít trò biểu diễn.”
Tiểu thái giám hầu hạ bên cạnh bộ dáng chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, môi hồng răng trắng tựa như một cô nương gia, thanh âm nói chuyện cũng hơi lanh lảnh: “Lâm công tử gần đây chính là điểm nóng trong Hoàng Thành, chỉ riêng chuyện sống lại cũng đã là một đại sự kiện, lúc trước nô tài nghe tiểu nhị trong điếm nói, mới đây Lâm công tử ở hậu viện chế tạo đồ vật gì mới, còn mời đến cả thợ thủ công nổi danh trong Hoàng Thành nữa.”
“Chỉ sợ vẫn là một ít đồ chơi của tiểu hài tử đi.” Nhìn nhìn những món ăn mới mẻ trên bàn, Hoàng Phủ Thiên Niên mỉm cười lắc lắc đầu, nói với tiểu thái giám bên cạnh: “Tiểu Xuân Tử, thời gian cũng không còn sớm, ngươi đi nói một tiếng với Tĩnh Vương, bảo rằng trẫm phải hồi cung, không cần hắn đưa nữa.”
Thời điểm Tiểu Xuân Tử muốn đáp ứng, chợt nghe thấy có tiếng người vẳng đến bên ngoài nhã gian, Hoàng Phủ Thiên Hách đi đến, phía sau còn đi theo một vị mà bọn họ vừa nhắc đến chỉ biết tiểu đả tiểu nháo – Lâm công tử.
“Lâm Cửu tham kiến bệ hạ.” Vừa tiến vào, Lâm Cửu liền cúc cung với Hoàng Phủ Thiên Niên ngồi bên bàn.
“Nơi này không phải trong cung, không cần đa lễ.” Hoàng Phủ Thiên Niên nhìn nhìn Lâm Cửu đột nhiên xuật hiện, không mặn không nhạt nói, “Tĩnh Vương, trẫm nói ngươi vừa đi đâu vậy.”
Sau khi miễn lễ cho Lâm Cửu Hoàng Phủ Thiên Niên không để ý tiếp tới Lâm Cửu nữa, mà bắt chuyện cùng Hoàng Phủ Thiên Hách.
“Hoàng thượng, ngài đây là muốn hồi cung sao?” Hoàng Phủ Thiên Hách nói.
“Ân, trong cung đưa đến tin tức, nói là Lệ phi thân thể khó chịu, trẫm phải trở về nhìn xem, không cần ngươi đưa nữa.” Hai huynh đệ nói chuyện câu được câu chăng, Lâm Cửu đứng một bên sốt ruột lo lắng, trong lòng mắng thối hoàng đế Hoàng Phủ Thiên Niên này đến cả trăm lần, cái gì mà phụ tâm hán*, lãnh huyết nhân tất cả đều nhắc tới.
(*Phụ tân hán: ý chỉ nam tử bạc tình)
Thối hoàng đế quả nhiên là thối hoàng đế, cũng không ngẫm xem lúc trước ai vì ngươi nhảy sông tự vẫn, người đã chết lẽ nào trong lòng ngươi không có tí xíu khổ sở nào sao? Oh, cũng đúng thôi, ngài là hoàng thượng, ngài là thiên tử, chỉ có người của Hoàng Phủ mới là người, còn lại nhà khác đều là nô tài của Hoàng Phủ gia nhà ngươi, sống hay chết có lẽ ngài cũng chẳng thèm để ý tới.
Hanh hanh, thật sự là tên ích kỉ lãnh huyết, thấy người “chết mà sống lại” là ta đây cũng chẳng chút động tĩnh.
Lâm Cửu trong lòng mắng chửi Hoàng Phủ Thiên Niên, vừa ngẩng đầu thấy Hoàng Phủ Thiên Niên đã đứng dậy chuẩn bị rời đi, lập tức cuống cuồng, phải làm sao bây giờ, dù sao cũng không thể nhìn Hoàng Phủ Thiên Niên cứ rời đi như vậy, y phải làm cái gì đây, lại cũng không thể hai quyền đánh ngất Hoàng Phủ Thiên Niên ha?
Nhất thời tình thế cấp bách, Lâm Cửu đột nhiên bước lên, chìa tay kéo lấy tay áo Hoàng Phủ Thiên Niên, hô: “Hoàng… hoàng thượng…”
Diễn biến này lại là trò gì nữa đây? Tiểu Xuân Tử mở to hai mắt nhìn nhìn vị Lâm công tử lớn lên tuấn tú đến kì cục này, lại vừa cẩn cẩn dực dực xem xét sắc mặt của hoàng thượng, Tiểu Xuân Tử hắn tuy là một tên thái giám, nhưng cũng có một khoả tâm thích chuyện bát quái vĩnh viễn bất diệt, ngày thường ở trong cung đã nghe nói vị Lâm công tử này cùng đương kim hoàng thượng đã từng có những ái hận tình cừu gì gì đó.
Lại nghe nói trong Hạ nhật thưởng hà hội hôm qua Lâm công tử còn ngâm một thủ khúc thương hoa, hết sức thương cảm, tựa hồ muốn khiến cho hoàng thượng chú ý, cũng không biết là thật hay giả.
Ngày hôm nay, lá gan Lâm công tử thật đúng là lớn, dám kéo hoàng thượng lại, cũng không biết vị tiểu Lâm công tử này muốn làm gì.
Dù rằng máu bát quái trong lòng đang vô cùng sục sôi, nhưng Tiểu Xuân Tử vẫn phải dựa trên bổn phận của một nô tài, vội vàng tiến lên nhắc nhở: “Ôi, Tiểu Lâm công tử, ngài đây là làm gì?”
“Tiểu Cửu.” Vẫn là Hoàng Phủ Thiên Hách tay mắt lanh lẹ, Tiểu Xuân Tử vừa mới nói xong, nhìn đến bộ dáng muốn nói gì đó nhưng không được mà cứ cầm chặt lấy tay áo Hoàng Phủ Thiên Niên không buông, vội vàng đi lên kéo Lâm Cửu lại.
Hoàng Phủ Thiên Niên là ai? Là đương kim hoàng đế của Hoàng Phủ Đế Quốc, cho dù là người được sủng ái thế nào cũng có một đường ngăn cách, huống chi thân phận của Lâm Cửu hiện giờ còn lúng ta lúng túng.
Lâm Cửu cũng không mong muốn dây dưa với tên thối hoàng đế Hoàng Phủ Thiên Niên này, nếu không phải dưới tình huống cấp bách không còn cách nào mới phải tiến lên giữ chặt lấy người ta, chẳng lẽ bảo y cứ trơ mắt nhìn Hoàng Phủ Thiên Niên hồi cung hay sao?
Da mặt tính cái gì, thể diện tính cái gì, dù sao thanh danh của Lâm Cửu y ở Hoàng Thành này vốn đã chẳng tốt đẹp gì, ở trong lòng Hoàng Phủ Thiên Niên phỏng chừng chỉ là tên soả mạo*(≈ đầu đất), Lâm Cửu cắn răng một cái, ầm thầm hạ quyết định, hôm nay cho dù mặt dày mày dạn cũng nhất quyết không để Hoàng Phủ Thiên Niên trở về bây giờ.
Hoàng Phủ Thiên Niên chỉ khẽ nhìn ống tay áo vừa bị Lâm Cửu kéo qua, kinh ngạc trong mắt chợt loé rồi biến mất, lại lập tức lạnh đi vài phần, đạm mạc nói: “Lâm Cửu, ngươi có chuyện gì thì cứ nói ra, ở trước mặt trẫm không cần tỏ ra xa lạ.”
Hoàng Phủ Thiên Niên chỉ khẽ nhìn ống tay áo vừa bị Lâm Cửu kéo qua, kinh ngạc trong mắt chợt loé rồi biến mất, lại lập tức lạnh đi vài phần, đạm mạc nói: “Lâm Cửu, ngươi có chuyện gì muốn nói với trẫm?”
“Tiểu Cửu, hôm nay hoàng thượng có việc phải về cung, có chuyện gì thì để hôm khác bàn sau.” Hoàng Phủ Thiên Hách kéo Lâm Cửu, thuận tiện âm thầm ném cho Lâm Cửu một ánh mắt ý bảo người nọ đừng làm ra việc gì ngốc nghếch. Hành động lớn mật kia của Lâm Cửu khiến Hoàng Phủ Thiên Hách tin tưởng chắc chắn rằng Lâm Cửu chưa hề quên Hoàng Phủ Thiên Niên.
“Hoàng thượng…” Không để ý Hoàng Phủ Thiên Hách ngăn cản, Lâm Cửu lại hô một tiếng, trong lòng thầm nghĩ không xong, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, kế tiếp phải nói gì đây?
Hoàng thượng, ngài không thể hồi cung nha, tình nhân của yêm còn đang ở trong cung của ngươi lấy đồ vật nha, để ngươi bắt gặp cũng không tốt —— phi, nói thế này không phải là muốn tìm chết sao?
Hoàng thượng, ngươi nhìn nhìn ta, ta là Lâm Cửu a, tình nhân cũ của ngươi a! —— này càng không được, ai thèm làm nhân tình của tên thối hoàng đế này, tốt nhất là ngài nên tránh xa ta ra lăn đi đâu thì lăn.
Khẽ hít một hơi, thử làm cho mình khôi phục bình tĩnh, nhìn hai mắt đạm mạc của Hoàng Phủ Thiên Niên, trên mặt cố gắng nặn ra nụ cười thật tự nhiên, trong lòng mắng thối hoàng đế hàng nghìn lần hàng vạn lần: “Hoàng thượng, ngài…”
Mĩ nhân chung quy vẫn cần anh hùng tới cứu, lúc Lâm Cửu mặt đang cương cứng đại não nóng lên chuẩn bị ôm lấy đùi của Hoàng Phủ Thiên Niên, anh hùng đi ra, tiểu anh hùng xiêu xiêu vẹo vẹo bước tới, vươn ra đôi tay nhỏ bé thịt thịt phấn nộn, miệng thì ê a ê a nói vài tiếng mập mờ không rõ: “Phụ… hoàng… hoàng…”
Hai cái chân ngắn ngủn nhìn qua có vẻ yếu ớt, vậy mà chạy rất nhanh, tiểu anh hùng đeo một đôi hài nhỏ đáng yêu, ỳ à ỳ ạch vọt tiến vào, cái miệng nhỏ nhắn phấn phấn nộn nộn vểnh cao, trong đôi mắt to trong trẻo của hài tử hiện ra dáng người phi dương. Cười khanh khách không ngừng, đi theo phía sau là một lão thái giám.
Lão thái giám cuống cuồng hô: “Tiểu thiếu gia ngài chầm chậm chút nha, chờ lão nô a!” Bộ dáng khom lưng cuống cuồng đuổi theo búp bê sữa kia thật là buồn cười.
“Ai nha! Tiểu thiếu gia!” Lão thái giám đột nhiên nâng cao âm điệu hô một câu, thanh âm đặc biệt lanh lảnh của thái giám đâm thẳng vào tai Lâm Cửu khiến màng tai phát đau, sống lưng một trận khó chịu.
Tiểu nãi oa chạy quá nhanh thân mình trẹo một chút, xem bộ dáng xiêu xiêu vẹo vẹo kia cứ như sẽ lập tức ngã xuống vậy, Lâm Cửu vừa thầm mắng trong lòng vừa lập tức quỳ xuống đỡ được vị hoàng tử chạy loạn lung tung này.
Thối hoàng đế cư nhiên còn có thể có một hài tử đáng yêu như vậy thật sự là không có thiên lý a, thật sự là quá đáng tiếc, nếu đây là oa nhi của y thì tốt biết bao, nhìn khuôn mặt này tươi ngon mọng nước như sắp ứa nước ra này, nhìn ánh mắt ngập nước này, đen lánh tựa như quả bồ đào*(quả nho).
Đáng tiếc a, y không sinh được, Đại ma đầu càng không sinh được. Ai bảo y ái thượng một nam nhân đâu?
“Không ngã chứ?” Hoàng Phủ Thiên Hách khẽ thở phào một hơi, nhìn thấy đứa cháu vui vẻ của mình không khỏi lắc lắc đầu, lúc định đi qua tiếp nhận hài tử, vị tiểu anh hùng kia liền “bẹp” một tiếng hôn một ngụm lên mặt Lâm Cửu, tiếp tục cười khanh khách không ngừng, hai bàn tay đầy thịt gắt gao nắm chặt cổ áo Lâm Cửu không buông.
“Tiểu gia hoả nhà ngươi!” Nhìn nhi tử đáng yêu của mình, trên mặt Hoàng Phủ Thiên Niên dào dạt ý cười. Phất tay ý bảo lão thái giám đang run bần bật tâm hoảng loạn đi ra ngoài canh giữ, tự mình đi qua muốn ôm hoàng tử lại đây, ai ngờ tiểu tử này lại bám chặt Lâm Cửu không buông.
“Tiên… tiên…” Miệng lẩm bẩm vài câu, tiểu hoàng tử trừng lớn mắt nhìn Lâm Cửu, người kia cũng đang nhìn tiểu hoàng tử, Lâm Cửu nhưng thật ra cũng không để tâm chuyện mình bị một tiểu oa nhi khinh bạc, nhưng mà vẫn không khỏi oán thầm vài câu: thằng – cha là tên thối – dâm – trùng ngàn năm, đứa con cũng bị di truyền theo hay sao?
Hoàng Phủ Thiên Niên sửng sốt một chút, có lẽ không nghĩ tới hài tử ngày thường có chút hoạt bính loạn khiêu* cư nhiên lại coi trọng Lâm Cửu, hắn lắc lắc đầu, ý bảo Tiểu Xuân Tử đến ôm tiểu hoàng tử ra.
*Hoạt bính loạn khiêu: bộ dáng đầy sinh lực, vui vẻ, sinh khí bừng bừng.
Tiểu Xuân Tử ngốc ngốc phì phò chạy qua khom người, cười gật gật đầu với Lâm Cửu, người kia liền lộ ra nụ cười khổ với Tiểu Xuân Tử, người sau vội cúi đầu, hai đoá hồng hoa nhẹ nhàng xuất hiện trên đôi gò má tiểu thái giám, Hoàng Phủ Thiên Hách đứng bên cạnh nhìn thấy không biết vì sao lại muốn bật cười.
“Điện hạ, hồi cung.” Tiểu Xuân Tử nhẹ giọng nói, nhưng tay còn chưa chạm đến tiểu hài tử người nọ đã khóc rống lên “ô oa”, con ngươi giống như đòi tiền phi ra bên ngoài, khuôn mặt nhỏ nhắn dúm dó lại thật đáng thương khiến người ta đau lòng, Tiểu Xuân Tử bị doạ lập tức quỳ gối trên mặt đất.
“Đứa nhỏ này!” Hoàng Phủ Thiên Niên bảo Tiểu Xuân Tử tránh sang một bên, tự mình qua bế tiểu hoàng tử ra khỏi người Lâm Cửu, đứa bé khóc càng lợi hại hơn.
“Hoàng thượng, hài tử này là phải dỗ mới được…” Nhìn bộ dáng Hoàng Phủ Thiên Niên có chút tức giận không biết nên làm thế nào, trong lòng Lâm Cửu đã nảy sinh ra một kế.
Nghe xong Lâm Cửu nói, Hoàng Phủ Thiên Niên nhìn nhìn vào mắt nam tử, sau đó lại quay về ngồi xuống chỗ cũ, Tiểu Xuân Tử vội vàng qua châm trà hầu hạ, hoàng đế không dễ hầu hạ, hài tử của hoàng đế lại càng không dễ hầu hạ.
Lâm Cửu từ nhỏ đã lớn lên ở cô nhi viện, sau khi trưởng thành vẫn thường xuyên về cô nhi viện thăm hài tử, chiếu cố tiểu oa nhi, mấy chuyện kiểu như dỗ dành tiểu hài tử thế này y sở trưởng nhất.
Thấy Lâm Cửu hai ba tiếng liền khiến cho tiểu hoàng tử bướng bỉnh thích nháo này ngừng khóc, người bên cạnh thì nhìn mà sửng sốt sửng sốt, đây chính là tiểu hoàng tử a, ngày thường ở trong hoàng cung hỉ nộ vô thưởng lại hoạt bình loạn khiêu, hài tử đáng yêu thường xuyên khiến thái giám cung nữ có ý muốn nhảy lầu tự tử, Lâm Cửu Lâm đại công tử này từ khi nào cũng biết dỗ hài tử? Xem thủ pháp thành thạo kia cứ như là thường xuyên chơi cùng hài tử vậy.
Việc này thật hiếm thấy, chẳng lẽ tên Lâm Cửu này thật sự chết mà sống lại gặp được tiên nhân thoát thai hoán cốt sao, tính cách thay đổi không ít, đến ngay cả hài tử mà cũng có thể dỗ dành.
Nhìn xem, Lâm Cửu này chỉ với vài chiêu công phu đã đùa tiểu hài tử vui vui vẻ vẻ rồi, cười khanh khách không ngừng! Suy cho cùng cũng là sư đệ của Thánh Giả a, nhân vật tựa thần tiên, quả là không giống với đám nô tài chúng ta a —— Tiểu Xuân Tử chỉ ngây ngốc nhìn Lâm Cửu hôn một cái lên mặt tiểu hoàng tử khiến tiểu hoàng tử cười như xuân hoa nở rộ, trong lòng ước ao đố kị, cũng không biết là hâm mộ Lâm Cửu dễ dàng như vậy đã thu phục được tiểu hoàng tử, hay là ghen tị với vị tiểu hoàng tử chưa đến hai tuổi này…
“Tiểu hoàng tử thông minh khả ái, hiếu động hăng hái, trưởng thành nhất định sẽ giống như bệ hạ văn võ song toàn.” Bế tiểu hoàng tử lên, Lâm Cửu đi về phía Hoàng Phủ Thiên Niên, sau đó nói với tiểu hoàng tử: “Điện hạ sau này chúng ta lại tiếp tục cùng chơi được không?”
“Ô… không.” Cái miệng nhỏ nhắn vểnh cao có thể treo được cả du bình*(bình mỡ), tiểu hoàng tử ôm cổ Lâm Cửu, nhìn Hoàng Phủ Thiên Niên với ánh mắt tội nghiệp, ấp úng nói, “Phụ hoàng, con muốn tiên tiên.”
“Điện hạ, ta không phải tiên úc.” Nghe thấy Lâm Cửu nói, tiểu hoàng tử chuyển hướng về phía Lâm Cửu, người nọ mỉm cười nói, “Điện hạ, tên của ta là Lâm Cửu.”
“Lâm… Cửu?” Tiểu Hoàng Tử đọc theo một lần.
Lâm Cửu gật gật đầu, cười nói: “Điện hạ thật thông minh, ta mới nói một lần ngài đã nhớ kĩ.”
Được Lâm Cửu khen, Tiểu Hoàng Tử lại vui vẻ, chìa mặt ra như muốn được thưởng, nãi thanh nãi khí nói: “Muốn hôn hôn.” Lâm Cửu cũng không qua loa hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu hoàng tử, tiểu hoàng tử được hôn nhẹ lại tiếp tục cười khanh khách không ngừng, cứ như được ăn kẹo vậy, lần này đầu lại cúi xuống gặm một cái lên mặt Lâm Cửu, bẹp một tiếng lưu lại giấu nước miếng mờ mờ.
Nhìn một lớn một nhỏ này cứ gặm đến gặm đi, Hoàng Phủ Thiên Niên ngồi một bên bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Đứa nhỏ này, trẫm ngày thường thật sự là quá sủng con, lại đây.”
“Hoàng thượng, thần vừa ở hậu viện hoàn thành một phương tiện mới có thể thay đi bộ, nếu không ghét bỏ, có thể dẫn tiểu hoàng tử cùng xuống coi thử.” Ôm sắc sắc tiểu hoàng tử bám chặt trên người mình như con Kaola, Lâm Cửu thử kéo dài thời gian Hoàng Phủ Thiên Niên hồi cung, nhưng có thể thành công hay không vẫn là khó nói.
“Muốn đi! Muốn đi! Ta muốn đi!” Nghe thấy có đồ chơi vui, tiểu hoàng tử hào hứng phấn chấn vỗ tay hô.
Tuy rằng y có thể lợi dụng sự yêu thích của tiểu hoàng tử đối với mình khiến Hoàng Phủ Thiên Niên lưu lại trong điếm thêm một lúc, nhưng trong cung còn có một phi tử được sủng ái, nhi tử quan trọng hay nữ nhân quan trọng, Lâm Cửu thật sự không dám tin tưởng Hoàng Phủ Thiên Niên, một chút đều không có!
Hoàng Phủ Thiên Niên trong mắt Lâm Cửu chính là —— háo sắc, ích kỉ, nhàm chán, lãnh huyết, phi nhân loại.
Thế nhưng cuối cùng, xem ra vẫn là phân lượng của nhi tử ở trong lòng Hoàng Phủ Thiên Niên lớn hơn một chút.
“Được rồi, vậy đi xem xem, cao hứng đi, ân?” Hoàng Phủ Thiên Niên đứng dậy cười nhìn vào mắt nhi tử của mình.
“Hoàng thượng, vậy trong cung…” Tiểu Xuân Tử cẩn thận hỏi.
“Trong cung cũng không vội trở về, bảo ngự y săn sóc hầu hạ Lệ phi, trẫm muộn một chút sẽ qua đó.” Hoàng thượng phất tay nói.
“Vâng.” Tiểu Xuân Tử cúi đầu đáp.
“Hoàng thượng, bên này thỉnh.” Thấy “gian kế” của mình thực hiện được, Lâm Cửu vội làm người dẫn đường cho Hoàng Phủ Thiên Niên.
Nhìn Hoàng Phủ Thiên Niên cùng Lâm Cửu rời đi, Hoàng Phủ Thiên Hách tự thở dài một tiếng cũng không theo sau, viện một lí do liền rời đi, có lẽ, hắn chính là không muốn nhìn cũng không muốn nghĩ đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.