Cửu Thiên Liên Sinh

Chương 97: Không mời mà đến




Sáng sớm ngày hôm sau, trong cung quả nhiên phái người đến đón Thánh Giả, ngồi trên chiếc mã xa trong cung, Đại ma đầu nghênh ngang tiến cung chuần bị “lấy” đồ.
Buổi sáng luyện qua quyền, ngâm nước nóng, ăn xong điểm tâm, Lâm Cửu gọi theo Tư Tư và Lâm Xung, mấy người ngồi xe ngựa cũng ra khỏi Lâm gia, rẽ phải rẽ trái đi thẳng đến Liên Sinh Điếm. Lâm Cửu tránh ở phía sau điếm xuyên qua cửa sổ nhìn tình hình phát sinh trong điếm, tuần tra một hồi, thấy sinh ý trong điếm không tồi, Lâm Cửu còn chuẩn bị dịch vụ giao hàng, giúp cho Hoàng Thành giải quyết được không ít vấn đề về việc làm, chẳng qua là người giao hàng cứ phải chạy tới chạy lui thực sự hơi quá chậm.
Hoàng Thành lại lớn như vậy, ảnh hưởng thật lớn đến hiệu suất giao hàng.
Người trong Hoàng Thành đại đa số lựa chọn cưỡi ngựa hoặc đi bộ, nhưng không phải nhà ai cũng có thể nuôi được ngựa, cho dù Lâm Cửu có tiền mua ngựa, nhưng như vậy thì giá thành sẽ tăng nhanh như tên lửa mất, huống chi cưỡi ngựa trên đường ở Hoàng Thành cũng không khác gì phóng xe, Lâm Cửu không muốn xảy ra sự cố giao thông gì, mà dùng xe ngựa thì lại không tiện lợi.
Suy đi tính lại, suy nghĩ của Lâm Cửu lại hướng về kiếp trước, ô tô y không làm được, xe đạp hẳn là có thể đi được đi? Tay thiết kế một bản vẽ xe đạp, trong lòng mang theo giấc mộng vĩ đại của người xuyên qua, Lâm Cửu uỷ thác người tìm đến thợ thủ công trong Hoàng Thành, đoàn người bắt đầu ở trong hậu viện của Liên Sinh Điếm chế tạo xe đạp, nếu xe đạp có thể trở nên thông dụng, trong đầu Lâm Cửu đã bắt đầu tính toán xem có thể bỏ túi được bao nhiêu vàng.
Lấy Liên Sinh Điếm làm thí nghiệm, làm quảng cáo, chắc chắn thứ đồ chơi hai bánh này về sau nhất định có thể tạo ra chút hiệu ứng.
Mà hôm nay, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trên Xích Thổ Đại Địa, một chiếc xe đạp thượng đẳng sẽ được ra đời.
“Lắp sợi xích này vào.” Xắn tay áo lên, Lâm Cửu đại thiếu gia tự mình ra trận, vừa trù tính chỉ huy toàn cục, vừa ngồi xổm trên mặt đất bôi dầu cho xe, một đôi tay sạch sẽ trắng thuần nhiễm đầy dầu mỡ.
Thấy chính ca ca của mình chẳng những nghĩ ra được một món đồ mới mẻ thú vị, còn tự mình ra trận bắt tay hỗ trợ, Lâm Xung càng ngày càng cảm thấy lời đồn về “Hoạ thuỷ” của Lâm Cửu khắp chốn phố phường dân gian này đều là c*t chó!
Ca của hắn chính là nam nhân trong nam nhân, thông minh tài giỏi không tự cao tự đại, lại còn trông xinh đẹp như vậy, thật không rõ người ta vì sao lại nói lung tung, Lâm Xung quả thực coi Lâm Cửu như thần tượng của mình.
“Ca, huynh nghỉ ngơi một lát đi.” Lâm Xung nói.
“Không việc gì, đem tấm đệm mềm này đặt lên trên là xong, hiện tại đệ bảo ta nghỉ ngơi ta cũng không làm.” Lâm Cửu cười đầu nghiêng sang bên cạnh, Tư Tư vội lấy khắn lau từng giọt mồ hôi trên trán Lâm Cửu.
“Công tử, trời nóng bức thế này sao người còn mặc tiết khố nha?” Tư Tư khó hiểu hỏi.
Người ngày xưa không mặc nội khố, tập khố liền đảm đương tác dụng của nội khố, mà bình thường vào những hôm nóng nực hầu hết nam nam nữ nữ đều không mặc tiết khố, vì cảm thấy quá nóng, bên ngoài chỉ mặc một bộ trường sam váy dài thì sẽ mát mẻ hơn, chuyện này sau khi Lâm Cửu xuyên qua mới phát giác ra, về phần vì sao phải mặc tiết khố, Lâm Cửu thật sự cảm thấy rằng không mặc tiểu khố khố, chỉ độc một bộ trường sam tuy rằng mát mẻ, nhưng cũng quá cái gì kia rồi…
Khó trách cổ đại người ta nói nam nữ thụ thụ bất thân, y thấy a, chính là bởi vì nam nữ đều không mặc tiểu khố khố, vừa tiếp xúc đã khiến cho củi khô lửa bốc cái gì gì gì kia.
Lâm Cửu cũng không biết phải giải thích với Tư Tư thế nào, trong lòng cân nhắc y có nên bảo người ta làm cho mình mấy cái tiểu khố khố hình tứ giác hay không.
“Được rồi!” Cùng với một tiếng cười hưng phấn, trong viện lại bùng nổ một trận tiếng vang náo nhiệt.
“Oa, thứ này thật có thể cưỡi sao? Dùng chân đạp là nó có thể động?” Tư Tư đi vòng quanh thứ đồ vật kì lạ có hai bánh này, vẻ mặt vừa hiếu kì vừa hưng phấn.
“Đương nhiên có thể!” Rửa sạch tay, Lâm Cửu nói xong liền nhảy lên xe đạp, “Ta đi cho các ngươi xem, cái này gọi là xe đạp, rất thuận tiện, học cái biết ngay.”
Hoàng Phủ Thiên Hách vừa mới vào trong viện đã nhìn thấy một màn: giọt mồ hôi tinh mịn dưới ánh mặt trời sáng lên óng ánh, trên khuôn mặt đổ hồng như được rắc một lớp bột kim cương, hai cánh tay trắng trẻo lộ ra bên ngoài phá lệ chói mắt, vạt áo thật dài được cuốn lên vắt tại bên hông, lộ ra đôi chân thon dài.
Trời nóng bức thế này, Tiểu Cửu sao vẫn còn mặc tiết khố a? Hoàng Phủ Thiên Hách nho nhỏ than thở một câu tiếc nuối trong lòng.
“Tiểu Cửu, đây là xe đạp mà ngươi nói sao?” Hoàng Phủ Thiên Hách bước nhanh vào, Lâm Cửu vẫn đang ngồi trên xe phất phất tay với vương gia, tiếng cười thoải mái phiêu đãng trong gió: “Vương gia, ngươi xem, xe đạp chế tạo của ta tốt lắm, ngươi có muốn thử không?”
“Tham kiến vương gia.” Trong viện trừ bỏ Lâm Cửu ra, những người khác đều quỳ xuống.
Hoàng Phủ Thiên Hách cười phất phất tay miễn lễ, nhìn Lâm Cửu cưỡi xe đi đến trước mặt mình, càng phát hiện người này đẹp hơn so với trước kia, cùng với tính cách cũng sáng sủa hoạt bát không ít, khiến người ta bất tri bất giác mà bị cuốn hút, cho dù trong lòng có chuyện gì không vui, chỉ cần thấy nụ cười sáng lạn của nam tử này, bản thân cũng sẽ cảm thấy cao hứng lên một cách khó hiểu.
“Đến, để ta thử xem.” Hoàng Phủ Thiên Hách nhìn chiếc xe đạp Lâm Cửu chế tạo, tay vỗ vỗ lên chỗ Lâm Cửu vừa ngồi, trong mắt lộ ra ý cười, lập tức ngầng đầu hỏi: “Tiểu Cửu, cưỡi thứ này có cần bí quyết gì hay không?”
“Bí quyết a,” Lâm Cửu khổ não gãi gãi đầu, cười khổ nói: “Ta cũng không rõ lắm, chỉ cần không sợ ngã cứ can đảm lao lên phía trước là được rồi đi.”
“Vương gia, nếu có ngã thì ngươi cũng đừng trách ta a.” Lâm Cửu vội vàng bổ sung thêm một câu.
“Không trách ngươi.” Hoàng Phủ Thiên Hách mỉm cười nói, lập tức ngồi lên chiếc xe Lâm Cửu vừa cưỡi, ngạc nhiên chính là, Hoàng Phủ Thiên Hách vừa đạp lên xe liền cưỡi ra ngoài, nhìn bộ dáng kia thật như là một người lão luyện, càng khỏi nói đến việc bị ngã, người trong viện ai cũng khen ngợi không ngớt lời.
Lượn một vòng trong sân, Hoàng Phủ Thiên Hách đi xe đến trước mặt Lâm Cửu: “Thế nào, bổn vương lợi hại đi?”
“Lợi hại lợi hại, vương gia thật lợi hại.” Lâm Cửu cười trả lời.
Hoàng Phủ Thiên Hách nhìn vị trí phía sau xe đạp, Nghi hoặc hỏi: “ Thứ này còn có thể chở người?”
“Đúng vậy.” Lâm Cửu hưng phấn bắt đầu hăng hái giới thiệu công năng của chiếc xe, “Nơi này còn có thể ngồi thêm một người, cũng có thể để đồ vật, ta còn chuần bị bảo người ta đặt thêm cái rổ ở phía trước, trong rổ cũng có thể để vài thứ, thế nào, vương gia, có phải thực tiện lợi hay không?”
“Không tồi, Tiểu Cửu thực là thông minh.” Hoàng Phủ Thiên Hách nói, “Ngươi lên đi, ta thử chở ngươi xem sao.”
“Vương gia ngươi vừa mới học được lái xe đã chở người, như thế nếu bị ngã thì làm sao.”
“Thế nào, ngươi còn sợ bổn vương làm ngươi bị ngã sao? Mau, lên đi! Ta cho dù làm ngã mình cũng sẽ không để ngươi bị ngã.” Làm trò trước mặt mọi người, Hoàng Phủ Thiên Hách không e dè cho thấy hắn đối với Lâm Cửu rất tốt.
“Thế nhưng, ngài là vương gia a, ngài chở ta sẽ không được tốt lắm.” Trong lòng Lâm Cửu vẫn có chút cố kị.
Hoàng Phủ Thiên Hách bộ mặt hung dữ, giờ vờ tức giận nói: “Tiểu Cửu, ta coi ngươi như bằng hữu, ngươi lại đẩy ta ra xa ngàn dặm, ta đã nói rồi, ở trước mặt ngươi ta chính là Hoàng Phủ Thiên Hách, một con người, đừng coi ta là vương gia, ta cũng không muốn làm vương gia của ngươi, Tiểu Cửu, ngươi đây là bức ta phải trở thành một người dân thường từ bỏ địa vị vương gia sao?”
“Vương gia, ta không hề có ý này!” Lâm Cửu vội nói, nếu cứ tiếp tục để cho Hoàng Phủ Thiên Hách nói tiếp, chỉ sợ y liền thực sự trở thành Lâm hoạ thuỷ mất, cũng không xem xem bên cạnh còn bao người đứng nhìn, Lâm Cửu thầm cười khổ.
Hoàng Phủ Thiên Hách cười nói: “Vậy mau lên đây.”
“Vâng vâng vâng!” Người này cũng thực tuỳ hứng, Lâm Cửu cười bất đắc dĩ, ngồi xuống phía sau xe đạp, Hoàng Phủ Thiên Hách khởi động xe, trong viện tử rộng rãi có hai người ngồi trên xe đạp lướt gió, chuyển động vòng quanh người trong viện, Hoàng Phủ Thiên Hách lại quay đầu xe, xe đạp chạy vào hoa viên ở hậu viện.
Bánh xe lăn trên con đường nhỏ, từng trận hương hoa theo làn gió phất vào mặt, khiến người ta cảm thấy tươi mát gấp bội.
Ngồi phía sau xe, Lâm Cửu khẽ cong khoé miệng nhịn không được nhớ tới những năm tháng học trò xanh tươi, thời điểm đó mặc dù có chút vất vả, nhưng cũng là lúc vô ưu vô lự nhất, gì là âm mưu quỷ kế, gì là quyền lợi đều không dính dáng tới, cưỡi xe đạp chạy băng băng trong khuôn viên sạch sẽ xinh đẹp của trường, cứ mỗi khi đến mùa xuân, hoa anh đào lại nở rộ trên từng cây từng cây.
Trong lúc Lâm Cửu đang ngẩn ngơ mơ màng, Hoàng Phủ Thiên Hách đã ngừng lại, thoáng cái theo quán tính lao về phía trước, Lâm Cửu khó tránh khỏi ôm chầm lấy thắt lưng của nam tử, ổn định thân thể, Lâm Cửu vội vàng buông tay ra nhảy xuống xe.
Hoàng Phủ Thiên Hách chỉ cười cười, từ trên xe đi xuống, nói: “Ta tiện thể ghé qua đây nhìn xem, lúc này có việc phải rời đi rồi.”
“Vương gia đi thong thả.” Tiến lên đỡ lấy xe đạp, Lâm Cửu gật gật đầu.
“Tiểu Cửu…” Hoàng Phủ Thiên Hách giống như có chuyện muốn nói, nhưng cuối cùng lại không nói ra, nhìn khuôn mặt hơi ngẩn ra của Lâm Cửu, hắn nhịn không được bật ra một tiếng cười khẽ, lắc đầu nói: “Kì thật hôm nay ta bồi hoàng thượng xuất cung, hắn có chút tò mò với Liên Sinh Điếm của ngươi, vừa vặn còn đang ở trong điếm xem xét.”
Lâm Cửu giả bộ hơi kinh ngạc, tuy rằng y đã sớm biết hôm nay hoàng đế xuất cung lêu lổng, chẳng qua là không nghĩ tới cư nhiên lại chạy đến điếm của y.
“Hiện tại phải trở về?” Lâm Cửu nhìn sắc trời, lúc này chỉ mới qua chính ngọ, tên hoàng đế kia không có khả năng hồi cung sớm vậy đi.
“Đúng vậy, nghe nói Lệ phi thân thể không thoải mái, hoàng thượng lát nữa liền phải trở về.” Nói đến đây, Hoàng Phủ Thiên Hách lặng lẽ nhìn vào mắt Lâm Cửu, lại phát hiện sắc mặt người kia có chút khác thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.