Cửu Thiên Liên Sinh

Chương 183: Ám sát chi ước




Chiếc chuông gió đong đưa giữa khói lửa chiến tranh chập chờn tựa như một khúc an hồn bi thương, đất bụi mịt mù, bão cát dai dẳng, thanh đao cắm xiên trên mặt đất không biết do người nào lưu lại, giờ đây đã ngưng kết thành ấn kí khô cạn mà bất cứ ai cũng không xoá đi được.
Xích Thổ Đại Địa, mảnh đất này không biết là nơi yên nghỉ của bao nhiêu linh hồn oan uổng, mặc cho tiếng linh hồn gào thét trong gió, vẫn không thể cản nổi đồ đao chém xuống, máu tươi vẩy ra, biến mất trong cuộc sống không chỉ là một sinh mệnh đang sống, mà còn có cả sự đau thương của người thân.
Trên đất đai của Tội Ác Quốc Gia bao trùm tầng tầng sa mạc dày đặc, cuồng sa một lớp lại một lớp không ngăn trở được ý chí của con người, đội quân giống như ma quỷ tràn ra từ sâu trong sa mạc, trên cơ thể đã không còn máu thịt mà chỉ còn lại bộ bạch cốt trắng phau, trên tay giơ lên đồ đao tiến về hướng bọn họ.
Chọn đầu hàng, hay diệt vong.
Sứ giả của địa ngục xuất hiện trên thế gian này là muốn tới hủy diệt bọn họ sao? Người người khủng hoảng bất an nhao nhao cầu xin ông trời thương xót, qua một đêm lại đến một đêm, vầng thái dương tượng trưng cho ánh sáng chẳng biết đã đi nơi nào rồi. Tội Ác Quốc Gia chỉ còn màn đêm, như rơi vào địa ngục, bi khúc tràn ngập khắp nơi.
Tội Ác Quốc Gia là một nơi hỗn loạn, ở đây đầy rẫy các loại sát thủ, đạo tặc, tội phạm đi đày đến từ bốn phương tám hướng, cũng là đại bản doanh của mấy tổ chức ám sát trên Xích Thổ Đại Địa, ngầm kiểm soát Tội Ác Quốc Gia vốn là một nước không có quốc vương, thế nhưng từ trước tới nay trong nội bộ Tội Ác Quốc Gia cũng chưa từng xảy ra rối loạn gì quá lớn.
Người dân ở Tội Ác Quốc Gia ngược lại cũng trải qua một cuộc sống yên ả, mặc dù trong bọn họ có sát thủ, đạo tặc và con bạc, nhưng trừ những tình huống đặc biệt ra từ trước đến giờ bọn họ đều không ra tay với người trong nhà. Tổ chức ám sát Xà Kiếm Môn từng hạ độc thủ với Lâm Cửu chính vì phạm vào quy củ của bốn tổ chức ám sát lớn nhất thiên hạ mới bị ba môn phái khác liên thủ tiêu diệt.
Nhưng hôm nay lại có người định phá vỡ luật lệ tồn tại đã lâu trong Tội Ác Quốc Gia, mưu toan thôn tính toàn bộ Tội Ác Quốc Gia thành một bang thống nhất, mấy tổ chức ám sát nắm trong tay trật tự Tội Ác Quốc Gia kia sao có thể mặc kệ ngồi xem?
Tại một trong những thành thị lớn nhất của Tội Ác Quốc Gia, Sa Thành.
Ngoài thành cát vàng đầy trời, phảng phất như chỉ cần một cơn gió thổi qua, biển cát vô biên này sẽ hoá thành một con mãng xà há mồm là có thể nuốt trọn cả Sa Thành vào bụng xé rách ra. Tường thành cao lớn cho dù đã bị bão cát ăn mòn bao năm nhưng vẫn ngạo nghễ đứng thẳng, ngăn bão cát bên ngoài, bảo hộ cho những người dân đang sinh sống trong thành.
Tội Ác Quốc Gia là một quốc gia sa mạc, bên trong vành sa mạc cũng có ốc đảo, thế nhưng ốc đảo cũng không phải là nơi quá thích hợp để xây dựng thành thị, vì vậy các thành thị lớn trong Tội Ác Quốc Gia đa phần đều xây ngay sát ốc đảo, cũng thuận tiện cho mọi người lấy nước và đồ ăn. Ở đây nhiều bão cát, nên người sống trong Sa Thành đều ưa mặc một chiếc áo choàng rộng thùng thình để chắn cát bụi.
Trong công trình kiến trúc đồ sộ xa hoa nhất của Sa Thành, đám người khoác áo choàng ẩn núp trong bóng tối mang theo khí tức túc sát đứng ở đại sảnh, bốn tổ chcs ám sát lớn nhất thiên hạ hôm nay chỉ còn lại ba, ba thủ lĩnh phải tập họp nhau chứng tỏ trong thiên hạ đã xảy ra chuyện khiến bọn họ không thể không can thiệp.
Lần trước ba người bọn họ tập hợp là bởi vì Xà Kiếm Môn làm trái với luật lệ quy định có quan hệ giao dịch với quốc gia bên ngoài.
Tổ chức ám sát ngoại trừ tiếp nhận nhiệm vụ ám sát từ khắp nơi ra, còn lại chủ yếu là định cư ở Tội Ác Quốc Gia, bọn họ có thể tiếp nhận bất kì nhiệm vụ ám sát nào, nhưng không được qua lại với bất luận kẻ nào bên ngoài Tội Ác Quốc Gia, cho dù quốc gia đó có quan hệ lợi ích đặc biệt thế nào, vậy mà Xà Kiếm Môn hết lần này đến lần khác lại thông đồng với trưởng công chúa của Hoàng Phủ Đế Quốc.
Thiết luật như nhân, lòng tham nhất thời của Xà Kiếm Môn đổi lấy chính là án treo cổ của ba phái khác, chỉ trong vòng một đêm, hôi phi yên diệt.
Mà hôm nay, lại có một đại sự khiến ba tổ chức ám sát tụ họp.
“Tin đồn về đội quân xương khô, có ai chứng thực hay không?” Một lão giả tóc bạc khẽ nheo mắt, khuôn mặt nhìn qua rất hiền từ, nhưng ai có thể ngờ lão thân là thủ lĩnh tổ chức ám sát, hồi trẻ đã nhiễm máu tươi của bao nhiêu người.
“Ta đã từng phái người đi điều tra,” Một nam nhân trung niên khôi ngô dừng một chút, nhíu mày nói: “Chỉ là những người đã phái đi không còn ai sống sót trở về.”
Lão giả tóc bạc lại nhìn về phía nam tử thon gầy ngồi bên cạnh nam nhân trung niên, nam tử thon gầy núp dưới bộ áo choàng màu tro không thấy rõ khuôn mặt, toàn thân đều lộ ra một cỗ khí tức như bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất, sát thủ chân chính luôn luôn giỏi việc che giấu vết tích, mà có vài người ngay cả bình thường cũng vô tình tự ẩn đi khí tức của mình.
“Nơi đó của Khôi môn chủ có tin tức gì không?” Lão giả tóc bạc là một người có kinh nghiệm nhất trong số mọi người, nhưng lão cũng sẽ không ngốc đến mức cậy già lên mặt, hành nghiệp trong giới ám sát, kinh nghiệm có thể quan trọng, nhưng năng lực còn quan trọng hơn, lão giả tóc bạc sẽ không ngốc nghếch đến mức xem thường người trẻ tuổi mới chỉ trong nửa năm ngắn ngủi liền trở thành một trong những thủ lĩnh của ba tổ chức ám sát lớn nhất .
Một người thanh niên lai lịch bất minh mà lại có năng lực phi phàm như vậy, tiền đồ quả thực khiến người ta không dám tưởng tượng, lão giả tóc bạc thậm chí có thể đoán trước nếu như người thanh niên này muốn, chỉ sợ y có thể dễ dàng thống nhất được cả ba tổ chức ám sát.
Hôi bào thanh niên thanh âm trầm thấp nói: “Ta từng gặp qua quân đoàn xương khô, bọn họ đều là thực.”
Hôi bào thanh niên vừa nói đã khiến mặt những người ngồi đây hơi hơi sửng sốt, bọn họ quả thực không ngờ tin đồn về quân đoàn xương khô là thật, mà hôi bào thanh niên này lại còn từng gặp qua quân đội ma quỷ gặp người giết người, ngộ phật giết phật trong truyền thuyết, bọn họ không phải là chưa từng âm thầm phái người đi thăm dò thực hư, thế nhưng những người phái đi chưa một người sống sót trở về.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, thấy bầu không khí có chút quái dị, nam tử trung niên vội vàng ổn định quân tâm: “Yêu ma quỷ quái trong thiên hạ này chúng ta không phải chưa từng thấy qua, lần này e rằng lại là nhân yêu thú gì đó cả gan làm loạn muốn ngầm chiếm Tội Ác Quốc Gia, thực là nực cười, mọi người không cần thiết phải quá lo lắng, chỉ cần mấy người chúng ta hợp lực, chẳng lẽ còn sợ hắn sao?”
Lão giả tóc bạc tiếp lời: “Không sai, dựa vào lực lượng của mấy người chúng ta, thì dù có là ma quỷ tới từ địa ngục chúng ta cũng không sợ, thế gian này chỉ có quỷ sợ chúng ta, nào có ma khiến chúng ta e ngại.”
Hôi bào thanh niên cúi đầu không nói thêm một câu nào.
Sau khi tan họp, thủ lĩnh tam đại tổ chức lưu lại riêng, vừa rồi nói mấy lời như vậy cũng chỉ để cổ vũ thuộc hạ, với kinh nghiệm sa trường bọn họ sao lại không biết tính nghiêm trọng của sự việc lần này, yêu ma có thể dùng mây đen phủ kín bầu trời che đậy ánh dương quang sao có thể là yêu ma bình thường được cơ chứ.
Bọn họ dù là cướp, là trộm, là kẻ ác, là ma quỷ, nhưng cũng là một người có máu có thịt.
Mặc kệ trước kia bọn họ đến từ đâu, lại vì nguyên nhân gì mà lưu lại Tội Ác Quốc Gia, nhưng hôm nay bọn họ đã sớm coi mảnh đất trải rộng cát vàng này trở thành cố quốc của mình, cố hương của mình, đồng thời cũng là máu thịt trên người không thể nào dứt bỏ.
Hiện tại nhìn thấy cố hương của mình bị người khác ngầm chiếm đoạt, sao bọn họ có thể thờ ơ bỏ mặc, sao có thể xoay người rời đi giống như chó nhà có tang để kẻ khác chế nhạo.
Dù có phải chết trận sa trường, cũng muốn chết trên cố quốc gia hương.
“Tính nghiêm trọng của sự việc, hẳn các vị đã biết, mặc kệ địch nhân mà chúng ta phải đối mặt là ai, đều phải dốc hết toàn lực bảo vệ những thành bang còn lại của Tội Ác Quốc Gia.” Lão giả tóc bạc vẻ mặt nghiêm trọng than thở, “Đợi ta trở lại sẽ truyền lời để tất cả người ở bên ngoài bản môn quay trở về.”
Nam nhân trung niên gật đầu, nói: “Ta nghe nói ngoại trừ quân đoàn xương khô giết không chết kia ra, gần đây mấy người đó chế tạo ra một vài thứ kì quái, rất nhiều nơi đã bị thứ đó đánh nổ nát vụn, thủ hạ của chúng ta cũng có không ít người chết dưới thứ đó.”
“Ai, thứ này ta chưa từng nghe nói qua, thực sự là nan giải.” Lão giả tóc bạc nói: “Không biết Khôi môn chủ có tin tức gì tốt không?”
Hôi bào thanh niên lắc đầu, nói: “Khi ta từ bên kia trở về còn chưa thấy qua hoả pháo như lời của các ngươi.”
“Ta sẽ an bài người phối hợp với hành động của các ngươi.” Hôi bào thanh niên nhìn phía xa xa, thản nhiên nói: “Về phần ta, ta sẽ thử lẻn vào trong đại bản doanh của người thần bí đó.” Cũng nhân tiện muốn đi tìm một người.
Đi tìm một cố nhân…
Tiếu Thiên sư huynh, rốt cuộc ngươi ở nơi nào, tất cả những chuyện phát sinh trong Tội Ác Quốc Gia…có phải đều liên quan đến ngươi không? Trong lòng Trần Khôi thầm than một câu.
Cho dù thế nào, y đều phải đi tìm Diệt Thiên, đi tìm Tiếu Thiên.
Mặc kệ nam nhân kia là Tiếu thiên hay Diệt Thiên, thì vẫn đều là sư huynh của y, y…nhất định phải nhìn thấy sư huynh của mình, nhất định phải từ chỗ Diệt Thiên biết rõ chuyện gì đang xảy ra, Trần Khôi không tin, không tin sư huynh của y sẽ vô duyên vô cớ làm ra chuyện đáng sợ thế này.
Tuy rằng trực giác nói với y, chuyện xảy ra ở Tội Ác Quốc Gia lúc này có thể có liên quan chặt chẽ với Diệt Thiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.