Cửu Thiên Liên Sinh

Chương 182: Khói lửa




Hiện tại Lâm Cửu sống rất tốt, ngày ngày thoải mái, cuộc sống mãn nguyện như giấc mơ khiến y sa vào trong đó chẳng muốn rời đi chút nào.
Lục Châu chỗ y và Diệt Thiên ở y gần như đã đi xem hết, tuy rằng Lục Châu rất lớn, nhưng nếu như cưỡi trên Hắc Long của Diệt Thiên thì chỉ mất một thời gian ngắn là có thể đi hết một vòng. Lâm Cửu rất muốn cưỡi Cửu Thiên Phượng Hoàng của mình cùng sóng vai bay lượn trên bầu trời với Diệt Thiên, thế nhưng Cửu Thiên Phượng Hoàng giống như là đang bị bệnh gọi thế nào cũng không ra.
Diệt Thiên chỉ nói, Cửu Thiên Phượng Hoàng ngủ say quá lâu trong hoả sơn ở Băng Nguyên Cực Bắc nên bây giờ cần có thời gian để từ từ khôi phục lại.
Lâm Cửu liền tin, cũng chẳng bao giờ nghĩ xem Cửu Thiên Phượng Hoàng có thật là đang ở trong giai đoạn mệt mỏi, hay là bị ma đầu mạnh mẽ trấn áp.
Nếu như muốn nói đến việc khiến Lâm Cửu cảm thấy hài lòng, thì có lẽ chính là mỗi buổi sáng sớm y đều có thể thức dậy dưới ánh dương quang ấm áp, mà khi mở mắt ra người đầu tiên nhìn thấy chính là nam nhân mà y yêu nhất — Diệt Thiên, còn điều gì có thể hạnh phúc hơn được nữa cơ chứ?
Lâm Cửu thực sự nghĩ không ra.
Tia nắng ban mai ấm áp như một tầng sa mỏng nhẹ nhàng cọ vào người nam tử đang ngủ say, lười biếng khẽ xê dịch trong chăn, Lâm Cửu ngả vào cái ôm của ma đầu, nhẹ nhàng cọ cọ lên cánh tay, say sưa giấc nồng, phảng phất như không muốn từ trong giấc mộng ngọt ngào này tỉnh lại nữa.
Tóc đen xoã ra quấn lấy nhau, tình ý miên man. Ma đầu sớm đã tỉnh lại nhưng vẫn nguyện ý nằm lại trên giường, bầu bạn bên người nam tử tiếp tục hưởng thụ nắng mai xán lạn. Diệt Thiên chỉ thản nhiên nhìn Lâm Cửu đang như con mèo con dựa vào lòng hắn, trong mắt thỉnh thoảng sẽ hiện lên một chút buồn ngủ.
Ngày hôm nay, tựa như quay trở lại một nghìn năm về trước.
Còn nhớ lúc đó Chí Thiện luôn thích sáng sớm ấm áp, mỗi buổi sớm việc đầu tiên làm sau khi tỉnh dậy chính là ngồi trong sân hưởng thụ ánh nắng chiếu lên người, mà thời gian đó mặc dù hắn không thích ánh dương quang, nhưng cũng vẫn phải mang áo choàng ngồi bên cạnh Chí Thiện, mỗi lúc như thế, Chí Thiện sẽ lại vui đùa nói chuyện phiếm với hắn.
Mà đến đêm, Chí Thiện thường ngày thoạt nhìn cẩn thận tỷ mỉ, nghiêm túc đoan trang sẽ tựa vào lòng hắn, cùng hắn ngắm trăng, dựa sát vào nhau giữa trời đêm lạnh giá.
Hồi ức đó thật đẹp biết bao a….
Vươn tay nhẹ nhàng vén sợi tóc rủ trên gương mặt Lâm Cửu, Diệt Thiên cúi đầu hôn lên mặt nam nhân, cứ sống trong thế giới hư ảo do hắn chế tạo thế này đi, chỉ có hắn và y, không còn có người khác, không có Hoàng Phủ Thiên Niên, không có Hoa Tư, không có Tây Sa Thương Hải, cũng không có bá tánh thiên hạ.
Trước khi Lâm Cửu khôi phục lại kí ức thuộc về Chí Thiện, Diệt Thiên sẽ không để Lâm Cửu li khai khỏi chỗ này.
“Ưm…” Nam nhân từ trong giấc mộng dần dần tỉnh táo lại, ánh nắng xiên qua khung cửa sổ khiến Lâm Cửu không nhìn rõ mọi thứ trước mắt, y liền cúi đầu rúc cả người vào trong lòng Diệt Thiên, gương mặt chôn trong mái tóc ma đầu, khẽ hít lấy mùi hương thuộc về Diệt Thiên, một hương sen là lạ, khiến Lâm Cửu vô cùng yêu thích.
“Sớm a…” Khuôn mặt vẫn còn mang theo sự ngái ngủ, nam nhân biếng nhác tay chân như con bạch tuộc quấn lên người ma đầu, khẽ chu khoé miệng lên khiến người ta có loại xúc động muốn hôn xuống.
Mà Diệt Thiên cũng thực sự hôn lên môi Lâm Cửu, nếu muốn nói sau khi chuyển thế Chí Thiện có gì bất đồng so với trước kia, vậy thì đó chính là Lâm Cửu hiện tại luôn thích chu miệng hướng về phía hắn tìm một nụ hôn chào buổi sáng, từ đây suy ra, buổi tối cũng như vậy, chỉ là có đôi khi vừa hôn xuống, lại chính là một đêm triền miên.
Bờ vai và cánh tay thò ra ngoài chăn dưới ánh nắng rạng ngời như phủ lên một tầng sáng bóng lộng lẫy, mà thỉnh thoàng theo động tác có thể thấy trên làn da tuyết trắng lộ ra mấy điểm đỏ mờ ám, lại càng khiến người ta mơ màng.
Hai cực trắng và đen dây dưa cùng một chỗ, liền trở thành sợi tơ hồng vĩnh viễn không gì thay đổi được, mặc cho gió táp mưa sa, đao chém lửa thiêu cũng không cách nào cắt được mối duyên muôn đời này.
Sau một hồi môi lưỡi triền miên, Lâm Cửu đột nhiên xoay người bò lên trên người Diệt Thiên, cặp mắt còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh cười nhìn Diệt Thiên, đáng tiếc còn chưa kịp chờ y có thêm động tác gì đã bị Diệt Thiên trở mình một cái đặt xuống dưới thân, lúc này lại đến phiên Diệt Thiên dành cho Lâm Cửu một nụ cười thắng lợi.
Nam nhân không cam lòng lại một lần nữa trở mình, hai nam nhân giống như hài tử bướng bỉnh không hiểu chuyện chơi trò chơi lật qua lật lại ấu trĩ trên chiếc giường rộng lớn, nếu như để người khác thấy Diệt Thiên vậy mà lại cũng có một mặt như vậy, chỉ sợ người trên đời này không ai dám tin tưởng.
“A…ta không chơi nữa, chịu thua chịu thua.” Nửa thân thể vắt trên giường nửa còn lại sắp chạm đến đất, Lâm Cửu tước vũ khí đầu hàng, giơ cờ trắng về phía Diệt Thiên.
Diệt Thiên vươn tay kéo nửa người vắt bên giường của Lâm Cửu lại, trong mắt lộ ra một tia tà mị, khe khẽ nói nhỏ bên tai Lâm Cửu: “Thua sẽ phải chịu trừng phạt…”
Về phần trừng phạt là gì, ngoại nhân làm sao có thể biết được chứ. Ánh dương quang rực rỡ, từng hạt từng hạt như mang theo cảm xúc rải rác rơi lên mặt hồ trong xanh, vỡ ra tia sáng lấp lóe tựa vàng kim.
Hai nam nhân vừa mới tỉnh dậy, sau một hồi hỗn loạn lại quay trở về giường tiếp tục nghỉ ngơi, mà lần này Lâm Cửu tỉnh lại trước, đợi Diệt Thiên mở mắt ra thì đã thấy Lâm Cửu mặc xong y phục ngồi ở bên cạnh không biết đang hí hoáy cái gì, mái tóc đen dài chỉ dùng một chiếc dây đơn giản tuỳ tiện buộc ở sau đầu, thỉnh thoảng theo cơn gió nhẹ thổi mà phất phơ.
“Tiểu Cửu, đang làm gì vậy?” Diệt Thiên từ trên giường ngồi dậy, nhưng cũng không mặc quần áo bước xuống, có phần biếng nhác tựa ở đầu giường nhìn Lâm Cửu.
Có lẽ do ở địa ngục quá lâu, hắn có chút nhớ nhung cuộc sống biếng nhác này, ở đây hắn luôn cảm thấy vô cùng an tâm, không phải là vì đây là địa hạt hắn có thể nắm trong tay, cũng không phải bởi vì dạo một vòng ở địa ngục công lực của hắn đã tăng lên nhiều, mà là vì ở đây có một nam nhân, là Chí Thiện Bạch Liên, nhưng không phải Chí Thiện Bạch Liên với ý thức trách nhiệm cắm rễ sâu vào nội tâm.
“Nhàn rỗi buồn chán, vẽ vẽ vài thứ giải buồn mà thôi.” Nghe thấy tiếng của Diệt Thiên, Lâm Cửu quay đầu lại cười, cầm bức tranh lên đưa cho ma đầu đang biếng nhác tựa trên giường.
Diệt Thiên thường ngày bình thản, băng lãnh, thậm chí nghiêm túc khiến người ta không dám tới gần, mà lúc này lại lộ ra vẻ lười biếng cùng ấm áp, trên người phảng phất như có khí tức con người khiến người ta muốn được tiếp cận, mà khi thiếu đi vẻ băng lãnh, thì vẻ quyến rũ thuộc về ma đầu lại càng thêm mê người hơn.
Mái tóc đen dài buông xuống trước ngực, thân thể dưới mái tóc khiến Lâm Cửu mặt đỏ đến mang tai, không chỉ một lần, y ở dưới thân nam nhân này chiếm được sự sung sướng chưa bao giờ có, cả sự an toàn ấm áp chưa từng được cảm nhận.
Diệt Thiên cầm lấy bức tranh, trên đó vẽ rất nhiều thứ linh tinh, rất nhiều rất nhiều thứ Diệt Thiên xem không hiểu, mặc dù Diệt Thiên biết trong đầu Lâm Cửu có rất nhiều ý tưởng mới mẻ không thuộc về thế giới này, nhưng sau khi nhìn thấy những thứ Lâm Cửu vẽ lúc buồn chán, hắn vẫn cảm thấy rất hứng thú.
“Những thứ này là gì, nói cho ta nghe một chút đi.” Vỗ vỗ bên giường, Diệt Thiên ý bảo Lâm Cửu ngồi xuống.
Lâm Cửu đương nhiên đồng ý, lúc trước Lâm Cửu từng lo lắng Diệt Thiên sẽ đi báo thù bọn Hoàng Phủ Thiên Niên và Hoa Tư, cũng lo lắng Hoàng Phủ Thiên Niên, Hoa Tư và Tây Sa Thương Hải sẽ không bỏ qua cho hai người họ, thế nhưng đã qua một thời gian, Diệt Thiên hầu như ngày ngày đều ở bên người y, cũng không hề nhắc tới chuyện ở Băng Nguyên Cực Bắc.
Lâm Cửu đương nhiên cứ như vậy mà cho rằng chuyện này đã qua, y cùng với Diệt Thiên có thể trải qua một cuộc sống bình an.
Ngồi xuống bên cạnh Diệt Thiên, Lâm Cửu ước gì có thể nói ra toàn bộ những gì y biết cho đại ma đầu: “Cái này là đại pháo, khi chiến tranh sẽ dùng cái này, cũng có thể gọi là hoả pháo.” Lâm Cửu trước kia rất thích xem mấy chương trình về quân sự chỉ chỉ vào bức hoạ nói: “Cái này là thân pháo, đuôi pháo, then pháo và nòng pháo chế tạo đẩy khí, trước kia lúc ta xem mấy chương trình quân sự thường nghĩ liệu ta có thể tạo ra được một khẩu pháo để chơi thử xem sao không.”
Lâm Cửu cười nhớ lại: “Chẳng qua khi đó không có năng lực, chỉ có thể tự mình vẽ ra trên giấy mô hình kết cấu, lại nói hồi trước ta muốn kiếm tiền ăn chơi còn muốn làm cả đại pháo, nhưng mà không phải để gây chiến, mà là để phóng pháo hoa, ha ha….”
Thế nhưng muốn chế tạo pháo ở thời đại này quá mức khó khăn, nên Lâm Cửu cũng chỉ định vẽ ra xem chơi mà thôi.
Diệt Thiên híp híp mắt, nhìn cấu tạo khẩu pháo Lâm Cửu vẽ ra trên giấy rồi quay sang nói với Lâm Cửu: “Không phải ngươi cả ngày nhàn rỗi không có chuyện gì làm, cảm thấy buồn chán sao? Như vậy đi, ta sẽ tìm giúp ngươi tìm một vài người đến hỗ trợ ngươi hoàn thành giấc mộng chế tạo đại pháo, sau khi làm xong, chúng ta sẽ dùng pháo phóng pháo hoa, thế nào?”
“Được lắm, mấy ngày nay ta quả thật nhàn đến phát sợ, phóng pháo hoa không tệ, hoả pháo có thể bắn pháo hoa lên cao, xem vào buổi tối nhất định sẽ rất đẹp.” Được Diệt Thiên đề nghị, Lâm Cửu có chút vội vã muốn được thử nghiệm.
Nói tạo đại pháo liền tạo đại pháo, ngày hôm sau, Diệt Thiên quả nhiên dẫn theo mấy người giỏi tay nghề giúp đỡ Lâm Cửu, còn chuẩn bị vài công cụ và nơi để chế tạo đại pháo, những trang bị Lâm Cửu vốn tưởng rằng khó có thể làm ra dưới sự trợ giúp của Diệt Thiên miễn cưỡng coi như đủ, vạn sự đã xong xuôi chỉ thiếu bắt đầu mà thôi.
Với sự giúp đỡ của mọi người, Lâm Cửu nhàn rỗi không có việc gì bắt đầu công cuộc chế tạo đại pháo oanh oanh liệt liệt, mà khi Lâm Cửu đang toàn tâm toàn ý dùng pháo để phóng pháo hoa, lại chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày đại pháo y chế tạo ra ngoại trừ có thể phóng pháo hoa lên bầu trời đêm, còn có thể dùng trên chiến trường để oanh phá cổng thành, thiêu cháy một mảnh sinh linh trên thế gian này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.