[Cửu Giới Hệ Liệt] - U Linh Cảnh

Chương 14: Cởi áo (trung)




Không thể nào ngờ tới…
Hình như… Từng có người cũng nhìn mình như vậy…
Nhưng người đó…
Từ khi nào đã biến mất.
Asmodeus đột nhiên cảm thấy mắt nóng lên, não bắt đầu đau đớn vô cùng, nhưng có kinh nghiệm từ những lần trước, y bình tĩnh đặt hào sống xuống, dùng tay đỡ lấy đầu đang nặng chịch và đợi cơn đau qua đi… Lần này cơn đau kết thúc rất nhanh.
Cảm giác khó chịu biến mất hình như cũng mang đi một lớp sương mù bao phủ thế giới của y. Mọi vật chợt trở nên rõ nét hơn nhiều, ngay cả sự lo lắng trong mắt Tony, à không, là thiên sứ kia cũng bị phóng đại lên gấp nhiều lần.
Lon bia trong tay vị thiên sứ chung nhà đã bị bóp dẹp, bia trào ra nhỏ tí tách xuống đất.
Chàng nén giận hỏi: “Địa ngục gần đây bắt em làm việc nhiều lắm phải không?”
Asmodeus: “…”
Là chuyện gì tạo nên ảo giác khiến thiên sứ cảm thấy đọa thiên sứ còn lao lực hơn mình?
Đặt tay lên ngực tự hỏi, từ lúc sa ngã đến giờ, nhiệm vụ mình nhận được hình như chỉ đếm được trên đầu ngón tay, chẳng qua gần đây số lần bắt đầu nhiều lên: Hai. Một là tham gia vào cuộc liên quân của thiên đường và địa ngục đến giới thứ mười đối phó phân thân của Thần, còn lại là lần này.
So với lượng công việc trên thiên đường…
Mình tuyệt đối có thể tự xưng là đang làm nghề tự do.
Vì vậy y trả lời rất súc tích: “Chia trung bình ra thì rất ít.”
Thiên sứ chung nhà nhạy bén chỉ ra tình trạng sức khỏe bất ổn của y, “Nhưng em bị đau đầu.”
Đúng là căn bệnh này gần đây mới xuất hiện, nhưng y cho rằng không liên quan gì đến lượng công việc cả, “Tình cờ thôi mà.”
Thiên sứ hỏi tận gốc rễ: “Bắt đầu từ lúc nào?”
Asmodeus ngoan ngoãn trả lời: “Gần đây, cách đây không lâu lắm, có lẽ cũng sắp khỏi rồi.”
Đáp án này qua loa quá rồi.
Nhưng thiên sứ không hề cảm thấy bất mãn với Asmodeus. Trong lòng chàng ân oán phân chia rất rõ, kẻ đúng đương nhiên là Asmodeus bản chất lương thiện, kẻ gây nên tội lỗi khẳng định là đám đọa thiên sứ nham hiểm, miệng nam mô bụng bồ dao găm, khẩu Phật tâm xà, mặt người dạ thú chuyên đi lừa gạt y!
Chàng âm thầm lên kế hoạch xuống địa ngục tìm Beelzebub tính sổ… Về phần Lucifer, vẫn cứ giao cho Michael đối phó là hơn.
Thiên sứ vừa nói vừa dùng ngón tay chọt chọt vỏ hào.
Asmodeus bèn đem món hào sống đẩy đến trước mặt chàng, “Mau ăn đi, lạnh rồi.”
…Đây là lần đầu tiên As mời mình ăn sau khi sa đọa. Trước đây chàng luôn thấy hào sống rất xấu xí, nhưng giờ đây mới phát hiện, đó là thành kiến!
Thiên sứ thấy ngọt ngào trong lòng, trước mắt dường như có vô số tim hồng bay phấp phới.
Hào sống xinh đẹp biết nhường nào!
Vỏ hào lồi lõm chính là phong cách phóng khoáng bộc trực!
Lớp bên trong của vỏ trắng nõn trơn láng chẳng khác nào ngọc không tỳ vết!
Còn thịt của nó mát lạnh mềm mại, lúc đưa vào miệng, mùi hải sản tươi sống bùng lên rồi đọng lại giữa răng và môi, ngon miệng đến mức khó lòng tả nổi! Đến khi vị tươi mát ban đầu tan đi, vị hậu ngòn ngọt từ từ lan tỏa khắp lưỡi, quả thật khiến người ta nhớ mãi không thôi.
Ôi! Hào sống!
Món ăn khuya diệu kỳ xiết bao!
Asmodeus thấy chàng cứ dùng nĩa ghim vào hào sống cả buổi trời không động đậy, cứ tưởng chàng không thích ăn lại ngại chẳng thể từ chối, y bèn tinh ý gắp hào đi cho miệng mình.
“Ơ?” Con hào sống thiếu chút đã được treo lên làm quà lưu niệm đột nhiên biến mất, thiên sứ chung nhà chợt thấy tim đập dồn dập, nhưng đến khi phát hiện là Asmodeus ăn mất, sắc mặt chàng lập tức dịu lại, tiếp tục ngây ngẩn ngắm nhìn quai hàm đang cử động nhịp nhàng và đôi môi nhẵn bóng của đối phương.
Asmodeus vốn đang vô tư ăn khuya, nhưng bắt gặp ánh mắt quá sức nóng bỏng của thiên sứ chung nhà, y nhai một lúc chợt thấy mặt dần đỏ lên, đành phải mời thêm lần nữa, “Người thật sự không ăn thêm chút gì ư?”
Thiên sứ chung nhà hoàn hồn, nhanh chóng thay đổi sắc mặt để trở về thành Tony nhiệt tình hiếu khách. Chàng vừa khích lệ vừa tích cực gặp thêm thức ăn cho Asmodeus.
Thấy đối phương chẳng còn nhìn mình không chớp mắt nữa, Asmodeus lén thở phào nhẹ nhõm. Y ăn thêm vài miếng mới sực nhớ mình còn chưa hỏi tên đối phương, vậy nên bèn lễ phép hỏi: “Tôi nên xưng hô thế nào với người?”
Thiên sứ chung nhà kéo tay áo xuống che khuất thần chú trên cổ tay, cười khẽ đáp: “Tôi tên Leahpar. Tôi có thể gọi em là As không?”
Asmodeus tỏ vẻ ngờ vực.
Cả thiên đường lẫn địa ngục rất ít kẻ gọi y là As, tính đi tính lại hình như chỉ có sáu, bảy, tám… Thôi được, nhưng trong số đó tuyệt đối không có thiên sứ nào tên Leahpar. Trong số bạn bè thân thiết không có người này, trong số người chẳng thân lắm cũng không.
Hình như bị Đổng Hoằng Vũ ảnh hưởng, y bèn hỏi thêm một câu: “Viết thế nào?”
Khóe miệng Leahpar nhỏe lên, trong mắt hiện lên chút gì đó như là mong đợi, “Không thành vấn đề. L-E-A-H-P-A-R, Leahpar.”
Trong đầu đột nhiên bị thứ gì đó tông vào thật mạnh, liều mạng muốn phá kén mà ra… Đây đã không phải lần đầu rồi! Asmodeus cố nhịn đau, đè mạnh vào trán cho suy nghĩ ấy được phóng thích, nhưng bất thình lại bị tiếng chuông điện thoại gián đoạn.
Thấy y lại bị đau đầu, Leahpar nhịn không được muốn vuốt trán y an ủi nhưng Asmodeus bất ngờ đứng lên nhận điện thoại, bàn tay đang vươn ra của chàng chốc lát không biết đặt ở đâu, cuối cùng đành phải hạ xuống bàn, cầm một con cua lên dùng sức giải phẫu nó.
Cuộc điện thoại này do Ứng Long Sơn gọi đến, giọng nói rõ đang yêu đời, “Nghe đồn Đổng Lập Quốc bị bắt rồi? Là ngài làm à? Hiệu suất quá cao! Làm đẹp lắm!”
Asmodeus khiêm tốn đáp: “Không, tôi chỉ khiến ông ta thua hai triệu thôi.”
Ứng Long Sơn lập tức đổi giọng, “Thế hiệu suất của ngài hơi bị thấp đó, lâu vậy rồi mà mới mất hai triệu thì tới chừng nào mới làm cho hắn ta phá sản được? Đâu thể nào đợi đến khi hắn về hưu rồi để nhà nước tới xử lý tàn cuộc.”
Asmodeus hỏi: “Lần này ông ta sẽ phải ngồi tù đúng không?”
Ứng Long Sơn đáp: “Tin tức nội bộ tôi thu được chẳng nhiều nên khó nói lắm. Tuy bảo sẽ bị nghiêm trị nhưng hắn lăn lộn trên thương trường bao năm, nhất định sẽ có nhiều mối quan hệ. Hơn nữa Tập đoàn Phổ Lập là một trong những sản nghiệp bề nổi, đánh gãy xương luôn dẫn đến tổn thương gân cốt, nếu thật sự sụp đổ thì sẽ có không ít kẻ bị ảnh hưởng.”
Asmodeus đáp: “Phải để ông ta gánh chịu quả báo vì tội lỗi của mình.”
Ứng Long Sơn hỏi: “…Đây chẳng phải là phạm vi quản hạt của ngài sao?” Cứ có cảm giác vị sứ giả của địa ngục này bèo bọt quá nhỉ? Vừa nghĩ đến nước, bàng quang của ông ta lại hơi đau. Lần trước đánh mạt chược tuy không bị ướt quần nhưng nỗi khổ phải nhịn đến run người, ông ta chẳng muốn nhớ lại chút nào. Ây da, tự nhiên mình nhiều chuyện đi gọi điện làm gì?
Asmodeus nói: “Tôi phải tôn trọng quy tắc của nhân giới.”
Ha ha. Quy tắc nhân giới có dạy ngài đây không cho người khác đi tiểu à. Ứng Long Sơn ngẫm nghĩ rồi nói: “Được rồi, để tôi tìm giới truyền thông phanh phui chuyện này. Mặc kệ hắn ta có ngầm làm gì hay không, nhưng dưới sức ép của dư luận, nhất định vẫn phải cúi đầu đôi chút. Có tin gì mới tôi sẽ gọi cho ngài…” Ông ta đột nhiên đắc ý hỏi: “Ngài biết vì sao tôi lại biết số của ngài không?”
Asmodeus thờ ơ đáp: “Không.”
Ứng Long Sơn cười bảo: “Những người đến từ địa ngục như ngài tuy rất có tài năng, rất lợi hại nhưng nhân loại chúng tôi lại sở hữu nền khoa học công nghệ tiên tiến nhất! Mấy hôm trước, ngài cùng con trai của Đổng Lập Quốc từng đi dạo phố với nhau đúng không? Hai người không sống chung nhưng số điện thoại của ngài được đăng ký dưới tên thằng nhóc đó. Không phải ngạc nhiên, tôi còn biết mới đây Đổng Lập Quốc vừa sang tên mấy căn nhà cho con mình. Thế nào? Đâu thể xem thường con người đúng không? Con người chúng tôi có một câu, khoa học kỹ thuật chính là động cơ thúc đẩy xã hội phát triển, sẽ có một ngày, chúng tôi sẽ khiến các người phải tròn mắt thán phục!”
Đợi Ứng Long Sơn khoe khoang đã đời rồi gác điện thoại, bữa khuya của Asmodeus đại khái cũng dọn dẹp được rồi.
Leahpar tuy bộc lộ thân phận thiên sứ nhưng không quay về với dáng vẻ vốn có của mình, vẫn mang bộ mặt của Tony đi tới đi lui trong nhà. Asmodeus hình như cũng quên mất chuyện này hoặc có lẽ căn bản không để ý lắm nên chẳng hỏi xem mặt mũi thật của đối phương ra sao.
Hai người tiếp tục yên ổn sống qua ngày.
Ngày hôm sau, tin tức Đổng Lập Quốc mở sòng bạc đã lên đầy các mặt báo lớn, hot search cũng giành được một vé, tuy xếp hạng không cao nhưng rất có tiềm năng, số lượng bình luận mắng nhiếc rất nhiều.
Chuyện trên mạng là do Leahpar kể với Asmodeus.
Asmodeus đọc xong cảm thấy rất thú vị, “Nhân loại mắng người hay ghê.”
Thấy y thích thú, Leahpar quyết định lần sau xuống địa ngục tìm Beelzebub tính sổ, chàng nhất định sẽ dẫn y theo.
Đến gần trưa, Đổng Hoằng Vũ đột nhiên gọi đến, hoảng hốt hỏi: “Thầy cô bảo có ký giả đến trường tìm em, em phải làm sao đây?” Đừng thấy lúc đòi chia gia tài cậu ta oai phong hùng hổ, suy cho cùng vẫn chỉ là cậu bé mới mười sáu tuổi. Đối đầu với Đổng Lập Quốc là một chuyện, đột nhiên bị đẩy vào xã hội lại là chuyện khác.
Asmodeus đương nhiên không rõ tâm lý chim non sợ hãi của cậu, “Em muốn thế nào?”
“Em, em không biết. Em muốn kể hết những chuyện mình bị ông ta và mẹ kế ngược đãi bao năm nay, nhưng lại sợ nói ra rồi sẽ bị người khác chỉ trỏ… Anh thấy sao?”
“Tùy em thôi.”
Đổng Hoằng Vũ im lặng thật lâu mới nhỏ giọng nói: “Cơm dưới căn tin trường em ngon lắm, anh có muốn ghé ăn thử không?”
Leahpar đang xử lý nguyên liệu, nghe đến đó thì vểnh tai lên, bưng thịt sườn mới mua hồi sáng lên và mỉm cười nhìn Asmodeus, “Em thích ăn sườn nấu kiểu gì? Xào chua ngọt hay nướng muối ớt?” Chàng cố ý lớn tiếng để Đổng Hoằng Vũ nghe thật rõ ràng.
Đổng Hoằng Vũ lập tức nói: “Em đi tìm thầy cô xin nghỉ! Trưa em ghé nhà anh ăn chung!”
Leahpar: “…”
Asmodeus không thể không đồng ý. Vừa đặt điện thoại xuống, y chợt nhìn thấy Leahpar đem sườn bỏ vào ngăn đá, lý do là: “Hôm nay là ngày kỷ niệm quốc tế chấm dứt buôn bán nô lệ da đen, mình ăn chay đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.