[Cửu Giới Hệ Liệt] - U Linh Cảnh

Chương 13: Cởi áo (thượng)




Không thể nào ngờ tới…
Dù trên bàn đánh bài có phách lối đến đâu, sau khi bị bắt tên nào tên nấy đều hiền như chim cút, không cần chỉ huy đã ngoan ngoãn xếp hàng lần lượt ra ngoài. Số người lần này bị bắt hơi đông, không đủ xe cảnh sát để chở, có vài người trong bọn của Đổng Lập Quốc còn giành cơ hội lập công bằng cách tự giao xe mình ra.
Asmodeus thấy họ ầm ĩ ồn ào nên không đi theo.
Đằng nào y cũng từng ghé qua đồn cảnh sát, lấy khẩu cung hay ăn cơm đều thử rồi, chẳng có gì đặc biệt, thôi cứ về nhà chờ kết quả.
Vả lại mọi chuyện có chuyển biến đáng kể, y cần phải nhanh chóng cập nhật cho người ủy thác – Asmodeus đến trường cấp ba của Đổng Hoằng Vũ để tìm cậu.
Vì là trường mới, ký túc xá mới, bạn cùng phòng mới, Đổng Hoằng Vũ cùng mấy người bạn nhỏ vẫn đang hào hứng, tranh thủ lúc chưa đến giờ tắt đèn, cả đám mặc đồ ngủ ngồi trên băng ghế quây thành một vòng ăn quà vặt.
Vừa mới nhập học, chưa quen mặt hết giáo viên nên đương nhiên chẳng có gì để nói xấu thầy cô, chỉ đành phải buôn dưa lê chuyện của nhau.
Đổng Hoằng Vũ ăn mặc thời trang, đồ dùng được chế tạo khéo léo, vừa nhìn là biết hoàn cảnh gia đình không tệ, vì vậy danh đự được đám bạn tặng cho biệt danh “phú hộ đời thứ hai”.
Đổng Hoằng Vũ khiêm tốn từ chối: “Không được không được, mình không nhận nổi danh hiệu này đâu. Nói thật mình chẳng còn là ‘đời thứ hai’ được mấy ngày nữa đâu.”
Tổ trưởng mới được nhân dân bổ nhiệm trong phòng nghe thấy lập tức tỏ ra vô cùng quan tâm mà hỏi: “Là sao? Có phải gia đình gặp khó khăn gì không, cậu nói ra đi, về mặt vật chất thì chúng mình không giải quyết được chứ về mặt tinh thần vẫn giúp cậu phân tích được đôi chút.”
“Rất có thể…” Đổng Hoằng Vũ thở dài, “Mình sắp trở thành phú hộ đời đầu rồi.”
Giả sử ông già mất nết phá sản, cậu chính là người giàu nhất nhà à nha!

Vì sao thằng trẻ trâu này lại là bạn cùng phòng với họ!
Đám bạn cùng phòng chưa hết điên tiết đã phát hiện ra lời của cậu đầy ẩn ý, từng câu chữ như đang ám chỉ điều gì đó. Họ tự thấy khả năng thấu hiểu của mình có hạn, không thể giải nghĩa hoàn toàn lời của Đổng Hoằng Vũ.
Dưới ánh mắt khích lệ của nhân dân, tổ trưởng lắp bắp hỏi: “Mình phân tích thế này, cậu nghe xem có đúng không nhé. Đừng giận nha. Cậu, và ba cậu, có phải… Sắp trở thành anh em?” Nói xong, cậu bịt chặt miệng lại! Đừng nói mình sắp được chứng kiến vở kịch “Lôi vũ” bản hiện thực hóa nha?
Tưởng tượng đến cảnh mình gọi Đổng Lập Quốc là đại ca, Đổng Hoằng Vũ toát mồ hôi lạnh, vội vàng cắt đứt trí tưởng tượng vô bờ của bạn mình, “Đừng nói linh tinh! Ý mình là mình chuẩn bị tự gầy dựng sự nghiệp.”
Ồ…
Bạn cùng phòng mất hứng tiếp tục vùi đầu vào ăn uống.
Một cậu bạn khác chuyền cho cậu thanh sô cô la rồi hỏi: “Thế cậu có nhận mối làm bài thay không?”
Đổng Hoằng Vũ lạnh lùng đáp: “Không, mình hành nghề thu tiền thưởng. Tố cáo một đứa bạn cùng phòng copy bài để lấy hoa hồng từ thầy cô.”
Tình hữu nghị trong phòng 307 năm 2019 tan tành chỉ sau một ngày thành lập.
Cậu học sinh “thích mách lẻo” đã bị cả phòng cho ra rìa, không được phép tham gia hoạt động đánh răng rửa mặt buổi sáng tập thể nên chỉ đành lủi thủi ôm chậu rửa mặt đến nhà vệ sinh để đánh răng.
Asmodeus đợi sẵn ở đó.
Vì có những người khác nên y không hiện hình, chỉ dùng nước viết lên mặt gương trước mặt Đổng Hoằng Vũ bốn chữ “gặp ở sân thượng”.
Đổng Hoằng Vũ súc miệng xong đang chuẩn bị nhổ ra, nhìn thấy mấy chữ nọ thì giật mình nuốt xuống luôn.
Nghe thấy tiếng nuốt nước thật vang, bạn học phòng bên cả kinh hỏi: “Sao bạn nuốt chứ?”
Đổng Hoằng Vũ hắt nước lên gương, đợi chữ bị xóa đi mới nói: “Cổ họng bị sưng, uống chút nước thấm giọng.”
Cậu không biết rằng bạn học phòng bên gần đây cũng bị đau họng, nghe cậu nói thế bèn dùng kem đánh răng thử cả buổi trời, quả nhiên có chút hiệu quả, từ đó về sau, Đổng Hoằng Vũ nhận được tiếng tốt là “thầy lang nông thôn”… Đương nhiên dù có biết, cậu cũng chẳng thể thay đổi lịch sử.
Đổng Hoằng Vũ mang dép kẹp leo lên sân thượng.
Đây là khu phơi quần áo của học sinh, hiện tại đang treo không ít quần áo, Asmodeus im lặng đứng trong góc, không nhìn kỹ sẽ khó lòng nhận ra.
“Hành động hôm nay thế nào?” Đổng Hoằng Vũ hớn hở chạy đến.
“Xảy ra tình hình ngoài ý muốn.” Asmodeus tóm tắt bằng một câu đơn giản rồi hỏi ngược lại cậu, dưới tình huống thế nào cảnh sát sẽ xuất hiện.
Đổng Hoằng Vũ sờ cằm, “Nếu không phải bị người khác báo cảnh sát thì chính là bị cảnh sát đưa vào tầm ngắm.” Tuy lúc nào cậu cũng bảo muốn Đổng Lập Quốc phá sản nhưng đến khi ông ta thật sự bị bắt, trong lòng cậu vẫn có chút không vui.
Cậu đá đá vào tường, nhỏ giọng nói: “Ông ấy sẽ ngồi tù sao?”
Asmodeus hỏi ngược lại: “Em hy vọng ông ấy ngồi tù không?”
Trong đầu Đổng Hoằng Vũ vẽ ra điệu bộ chán chường và thê thảm khi Đổng Lập Quốc ngồi tù, đột nhiên tâm trạng thay đổi ba trăm sáu mươi độ. Cậu vỗ tay nói: “Không so không biết, ngồi tù còn đỡ hơn phá sản nha.”
Đổng Hoằng Vũ kích động nói: “Anh nghĩ thử xem, sau khi phá sản, tuy rất có khả năng vì bị dồn vào đường cùng ông ta sẽ quay đầu hối lỗi, chuyển sang dựa dẫm vào đứa con trai ưu tú, lương thiện, tài năng và vĩ đại của mình, từ đó về sau trở thành công dân tốt tuân thủ pháp luật. Nhưng vẫn có khả năng ông ta chó cùng rứt giậu, bước lên con đường phạm tội. Với nhân phẩm của Đổng Lập Quốc, xác suất giả thiết thứ hai càng cao hơn. Ngồi tù thì khác, ngồi tù là do nhà nước bỏ tiền ra mời chuyên viên để phụ trạch cải tạo, nói chung là kiểu như được đất nước bồi dưỡng. Đợi ra tù xong, trong tay vẫn còn tiền, có thể làm lại cuộc đời, tốt biết bao nhiêu.”
Asmodeus chỉ để ý đến kết quả, “Vậy nên?”
Đổng Hoằng Vũ hoàn toàn chìm đắm vào sự háo hức của mình, chỉ mải nhìn vào tường lẩm bà lẩm bẩm:
“Không biết phải tốn bao nhiêu tiền mới… Không không không, mình là công dân tốt tuân luật pháp làm sao lại đi ném tiền vào người ông già mất nết kia chứ?”
“Đồng chí Đổng Lập Quốc luôn tìm đường chết, ông trời làm sao có thể bỏ qua cho ổng, mình không cần uổng công.”
“Nhưng nhỡ ông ta dựa vào các mối quan hệ… Không, mình phải tin tưởng luật pháp!”
“Ừm…”
Cậu siết chặt tay và quay đầu lại, “Chúng ta phải giữ gìn sự công chính của pháp luật!”
Asmodeus nhìn cậu bằng ánh mắt vô cảm.
Đổng Hoằng Vũ hỏi: “Anh có thể khiến ông ta phải gánh chịu sự trừng phạt thích đáng không?”
“…” Asmodeus đáp: “Tự tôi có thể trừng phạt ông ta rất thích đáng.”
Trừng phạt của ma vương… Còn là ma vương dâm dục… Không dám tưởng tượng, không dám tưởng tượng.
Đổng Hoằng Vũ bày tỏ uyển chuyển rằng hạng tép riu như Đổng Lập Quốc vốn không đủ tư cách để ma vương ra tay!
Tuy nhiệm vụ có thay đổi khiến Asmodeus cảm thấy hơi phiền nhưng vẫn đồng ý.
Hành động đặt bẫy Đổng Lành Lạnh lần này Tony giúp đỡ rất nhiều, Asmodeus đều ghi nhớ trong lòng. Trên đường về, y ghé qua quán ăn đêm mở cửa 24/7 dưới nhà. Nhớ Tony từng bảo hải sản ở đây rất tươi, y bèn mua vài món rồi dùng tài khoảng Wechat Đổng Hoằng Vũ mở sẵn để trả tiền.
Bà chủ nhiệt tình khác tường, không chỉ tặng thêm bia mà còn định giúp y mang đồ về nhà. Asmodeus từ chối, nhân loại chẳng có bao nhiêu sức mạnh, giúp cũng như không. Lúc về đến nhà vừa đúng mười giờ, phòng khách vẫn để đèn sáng như mọi lần.
Tony vốn đang nghe nhạc trong phòng, nghe thấy tiếng động bên ngoài, tiếng nhạc liền im bặt.
Đợi ở bên ngoài một lúc không thấy người kia chủ động bước ra, Asmodeus bèn bước lên gõ nhẹ vào cửa.
Cửa mở ra ngay tức thì.
Tony mặc áo sơ mi trắng và quần tây muôn thuở, trông tươm tất như chuẩn bị sẵn sàng sẽ ra ngoài làm việc bất cứ lúc nào. Vẻ mặt của gã vừa vui vẻ vừa ngạc nhiên, “Về sớm thế?” Tuyệt đối không có chút cảm giác oán trách vì bạn cùng nhà thường đi đêm không về.
Asmodeus nói: “Đổng Lập Quốc bị bắt rồi.” Khi Đổng Hoằng Vũ mời khách, Tony cũng từng nghe kể về kế hoạch Đổng Lành Lạnh nên xem như là người biết chuyện.
Tony tỏ vẻ ngạc nhiên.
Asmodeus vốn định hỏi có phải gã báo cảnh sát hay không, nhưng thấy vẻ ngạc nhiên của gã thì chỉ im lặng lấy bữa khuya ra.
Nhìn thấy có bia, Tony bất giác liếm môi rồi hỏi: “Muốn chúc mừng à?”
“Cảm ơn cậu vì mấy ngày này.” Asmodeus chợt nói một câu không đầu không đuôi.
“Khách sáo làm gì.” Tony ngồi xuống, tự nhiên cầm bia lên mở nắp ra… Bọt trắng lập tức trào ra chảy dọc xuống cổ tay gã. Gã vội vàng đặt bia xuống, rút khăn giấy ra lau tay.
Tay áo trắng tinh bị ướt biến thành lớp sa mỏng dán vào da thịt, để lộ hoa văn màu xanh đen…
Chú ý đến ánh mắt của Asmodeus, Tony lập tức vẫy vẫy cổ tay, “Là hình xăm xăm hồi còn nhỏ.”
Asmodeus thuận miệng hỏi: “Không phải là thần chú thay đổi hình dạng của vu tộc ư?”
Bầu không khí sượng trân.
Tay Tony vô thức siết lại, gã cúi đầu cười khổ rồi mới ngẩng lên và nói: “Có thể vờ như chưa phát hiện để tôi được tiếp tục ở bên em không?”
Asmodeus vốn chẳng định huỵch toẹt mọi chuyện, nhưng đối phương đã nói vậy, ngược lại mọi chuyện đã trở nên nghiêm trọng.
Asmodeus luống cuống mím môi, thật lâu sau mới khẽ hỏi: “Người chính là thiên sứ mà người từng nhắc tới?”
Tony không thể nào phủ nhận, chỉ đành cười khổ đáp: “Tôi tự xưng là bạn của em… Là tôi không biết xấu hổ.”
Sau khi biết đối phương là thiên sứ, không phải con người, thái độ của Asmodeus cẩn thận dè dặt hơn nhiều, y cân nhắc rồi mới nói: “Chúng ta ở chung lâu vậy rồi có thể xem như là bạn bè.” Dứt lời y lén liếc trộm xem thái độ của đối phương.
Đôi mắt sáng rỡ đến chói mắt khiến toàn thân chàng tựa như tỏa ra hào quang mơ hồ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.