Cuộc Sống Nhàn Nhã Sau Khi Xuyên Không

Chương 20: Nguyên thu khéo tay .




Nguyên Thu bới xong kiểu tóc vội đến phòng thêu, Tô Tú mama chưa tới Nguyên Thu chọn mấy loại chỉ thêu màu sắc đẹp ngồi trước cửa sổ bắt đầu kết, Chức Mộng nhìn giống như nàng đang đánh túi lưới liền nói “Tiểu thư đánh túi lưới này làm gì? Sao không lấy mấy cái màu sắc đẹp hơn”
Nguyên Thu cười nói “Đang muốn làm đồ chơi đơn giản, không phải bện dây như ngươi nói. Ta lại nhớ ca ca thiếu một cái túi lưới treo trên cây quạt”
Chức Mộng gật đầu cười nói “Tiểu thư cũng thật để ý, hôm qua nô tì thấy phu nhân đưa phỉ thúy tới cho cô nương cũng rất dễ nhìn, chi bằng làm một cái túi lưới rồi mang vào cổ trời cũng sắp lạnh rồi”
Nguyên Thu nghe vậy cảm thấy rất tốt, lấy một chuỗi ngọc thạch hình thoi lên làm cho Cố Sơn một dây treo quạt. Lại bảo Chức Mộng lấy phỉ thúy của mình ra, dùng sợi tuyết màu đậm làm đáy, kim tuyến và hạt châu khảm phỉ thúy vào chính giữa. Tô Tú mama lẳng lặng nhìn Nguyên Thu bện dây cười nói “Tiểu thư làm mấy loại đồ chơi này cũng thật khéo tay” Tiện tay cắt mấy dây tuyến bện một cái hoa ở bên ngoài, giúp nàng để dưới phỉ thúy rồi đeo vào cổ.
Chức Mộng cầm gương cho Nguyên Thu xem, trong miệng cười nói “Nô tì xem túi lưới còn đẹp hơn phỉ thúy”
Nguyên Thu nhìn nhìn, thấy cũng được liền cười bỏ gương ra. Tô Tú mama cầm lên một nữa sản phẩm Nguyên Thu đang kết để trên bàn hỏi “Tiểu thư làm cái này làm gì?”
Nguyên Thu cười nói “Không làm gì cả, chỉ là sợi dây dắt màn thôi” Vừa nói vừa kết một Tường Vân kết cho Tô Tú mama xem.
Tô Tú mama thấy nàng hăng hái liền cười “Hôm nay làm mấy cái này là được, giữ lại hay đưa cho bằng hữu cũng tốt”
Nguyên Thu nghe vậy giật mình, làm cho Lý thị một cái nam nữ song toàn kết, rồi kết cho Cố lễ một cái tiểu tiền đồ như cẩm.
Tô Tú mama nhìn Nguyên Thu dùng hộp gấm bỏ vào lại dùng chữ khải viết rõ ràng ý tứ bỏ vào cười nói “Tiểu thư cũng thật có lòng, thật làm khó ngươi nghĩ ra. Theo ta thấy hai thứ này có hơi ít, không bằng làm tiếp đồ chơi gì đấy đưa chung cho phu nhân”
Nguyên Thu suy nghĩ hồi lâu chợt nhớ tới thường ngày Lý thị mệt mỏi hay dựa vào gối, gối đầu thô sắp dựa vào không thoải mái lắm. Không bằng làm hai gối lớn cho Lý thị.
Nguyên Thu tự đi lấy hai thước cẩm tú hôm trước mình thêu, đều là gấm màu hồng dùng dây màu vàng thêu hoa văn phức tạp, theo thứ tự là hoa xuân cho cảnh xuân, hoa mùa hạ cho cảnh mùa hạ, hoa mùa thu cho cảnh mùa thu, hoa mùa đông cho cảnh mùa đông. Ngày đó thêu xong, Tô Tú mama tán dương nàng một phen, vì vậy Nguyên Thu vẫn không nỡ dùng.
Tô Tú mama thấy nàng lấy bốn khối cẩm tú ra cười nói “Đây không phải là cảnh tiểu thư thêu bốn mùa sao? Hôm trước chẳng phải muốn làm trang sức treo tường sao?”
Nguyên Thu cười hì hì nói “Hôm nay có chỗ dùng” nói xong đem hai khối vải may vào nhau, chỉ chừa một ít, lại đem vải bông mềm giống nhau may nhỏ hơn chút, làm cho Tô Tú mama nhìn đến hồ đồ.
Nguyên Thu cười bảo Chức Mộng đi lấy vải bông lấp đầy, thật nhanh đem chỗ chừa lại may chặt, dùng tay đè ép, cảm thấy co giãn vừa ý, làm xong gối dựa, còn dư chỗ nào thì vá lại.
Nguyên Thu cầm lên nhìn kĩ một chút bao thêm một tầng lụa mỏng bên ngoài, xuyên qua lụa mỏng nhìn thấy hoa văn tinh mĩ mờ mờ bên trong, có một mỹ cảm đặc biệt khác, lại may một đường viền hao quanh bốn phía lúc này đại công cáo thành.
Tô Tú mama hỏi cách dùng gối dựa, tán dương gật đầu một cái “Những thứ này đều là dụng tâm của người làm, nên tự mình đưa cho phu nhân mới đúng”
Nguyên Thu nhìn canh giờ không còn sớm, vuốt vuốt cái cổ ê ẩm phân phó nha đầu đưa Tô Tú mama trở về, mình cầm một tấm vải ra ngoài bọc hai cái gối lại, để một tiểu nha đầu cầm theo.
Chức Mộng cười nói “Lát nữa phu nhân thấy bọc quần áo lớn như vậy sợ là bị dọa giật mình mất”
Nguyên Thu cười nói “Cũng không chắc, Biết thì nói ta tặng đồ cho mẫu thân, không biết lại nói ta rời nhà bỏ trốn”
Chức Mộng cười, đi với Nguyên Thu nói chuyện đến phòng lớn.
Lúc này thế tử đã về phủ từ sớm, Cố Lễ, Lý thị, Cố Sơn ba người đang ở phòng lớn nói cười, thấy Nguyên Thu đi vào nhìn tiểu nha đầu sau lưng nàng ôm một bao lớn sợ hết hồn.
Nguyên Thu thỉnh an xong mới cười nói “Nữ nhi tới tặng quà, mẫu thân phải thưởng thật nhiều cho nữ nhi”
Lý thị nghe vậy chỉ vào Nguyên Thu cười nói với Cố Lễ “Lão gia mau nhìn xem, lễ còn chưa thấy đã đòi thưởng”
Nguyên Thu cười nhận lấy bọc trong tay tiểu nha đầu để xuống giường, tự mình mở ra, đem gối dựa đưa cho Lý thị.
Lý thị tỉ mỉ dò xét một phen “Cái này thật là đẹp mắt, bên trong may vá không tồi, nhưng mà để làm gì?”
Nguyên Thu nói “Cho mẫu thân dựa vào. Thường ngày quản gia, quản sự tới mẫu thân có thể dựa vào, mềm mại lại thoải mái”
Lý thị nghe vậy vội nhích người lại gần cười nói “Quả nhiên là thoải mái nhưng hôi nóng một chút”
Nguyên Thu sy nghĩ một chút sắp đến tháng năm, đang thời điểm nóng liền sờ mũi “Mẫu thân chờ trời lạnh rồi dựa”
Lý thị cười nói “Mềm như vậy, dựa vào thoải mái, ta không đợi được đến mùa thu, vào kho cầm ngọc phiến mỏng phủ lên là mát rồi”
Cố Sơn nhìn trong tay Chức Mộng có hai cái hộp hỏi “Trong tay Chức Mộng đang cầm gì?”
Nguyên Thu vội lấy hai cái hộp ra đưa cho Cố Lễ “Đây là quà tặng thứ hai của nữ nhi, có thể thưởng được rồi chứ?”
Lý thị cười mở hộp ra lấy túi kết lại mở tờ giấy kia, nhìn ý tứ phía trên lại xem dạng kết, nhất thời cảm thấy trong lòng sảng khoái, liền cười hỏi Cố Lễ “Lão gia nói xem, có nên thưởng cho nha đầu này hay không?”
Cố Lễ đang cầm túi gấm có tiểu tiền đồ kết, chợt nghe Lý thị hỏi, vội ho hai tiếng nghiêm mặt nói “Chữ tuy có tiến bộ nhưng không được lưu loát, phải chăm chỉ luyện tập thêm”
Nguyên Thu vội đứng ngay ngắn thi lễ với Cố Lễ “Dạ, nữ nhi cẩn tuân phụ thân dạy bảo”
Cố Lễ gật đầu một cái, Nguyên Thu nghiên thân ngồi bên cạnh Lý thị, ôm cánh tay Lý thị làm nũng nói “Mẫu thân, phụ thân hẹp hòi không muốn thưởng cho Thu nhi, liền muốn cho qua chuyện”
Cố Lễ đang uống trà nghe vậy chợt bị sặc, cầm khăn che miệng ho khan không ngừng, Lý thị vuốt ngực hắn. Nguyên Thu ngồi bên kia Cố Lễ vừa vỗ vừa nói “Phụ thân không cần gấp, nữ nhi không đòi thưởng là được”
Cố Lễ ho nửa ngày mới tốt, cười với Nguyên Thu “Ngươi quỷ linh tinh, ta làm sao không thưởng được. Hôm qua mới đem một hộp đồ tốt về, lát nữa ngươi tự chọn, thích gì thì cứ lấy được không?”
Nguyên Thu bĩu môi nói “Con thích gì lấy đó? Đem cả hộp ôm đi luôn, phụ thân cũng đừng khóc”
Cố Lễ cười nói “Có đáng gì, chỉ cần Thu nhi vui cái gì phụ thân cũng cho ngươi”
Nguyên Thu nghe vậy hơi ngạc nhiên, trong nội tâm hiểu rõ chắc bởi vì hôm trước phụ thân không phân tốt xấu bày ra sắc mặt trước mặt mình nên giờ làm bồi thường. Nguyên Thu đem vẻ mặt giật mình che giấu đi, chỉ làm như cái gì cũng không biết, học bộ dạng đứa bé vỗ tay cười nói “Mẫu thân nghe phụ thân nói rồi, không được đổi ý”
Lý thị cười ôm nàng nói “Lát nữa mẫu thân cùng đi chọn với con”
Cố Sơn bị gạt ở một bên hơn nửa ngày, kéo Nguyên Thu nói “Muội muội, quà của ca đâu?”
Nguyên Thu cố làm như không hiểu “Quà tặng gì?”
Cố Sơn uất ức nói “Phụ thân, mẫu thân đều có vì sao ta không có?”
Nguyên Thu cười đến nghẹn hỏi “Ca thưởng cái gì cho muội? muội sẽ suy ngĩ một chút có đưa quà cho ca ca không?”
Cố Sơn nói “Nghe Tây Hồ có hoa sen lớn, ngày mai con hẹn Hạ Tử Nghiệp đi Tây Hồ xem con dẫn muội muội đi xem được không?”
Nguyên Thu bĩu môi “Đi theo hai người có gì chơi vui?”
Cố Sơn vội nói “Tử Nghiệp nói muội muội hắn cũng đi, không phải muội rất thích muội muội hắn hay sao? Vừa lúc đi chơi luôn”
Nguyên Thu nghe vậy động lòng, đi Tây Hồ xem hoa sen, huống chi có Tử Yên đi cùng, tốt hơn ở nhà buồn bực. Nguyên Thu vội cọ đến bên người Lý thị hỏi “Mẫu thân, con đi được không?”
Lý thị đang suy nghĩ, Cố Lễ đã nói “Muốn đi thì đi, ngày mai đem theo mấy gia đinh. Sơn nhi phải chăm sóc muội muội cho kĩ”
Cố Sơn vội đảm bảo “Nhất định rồi” Nguyên Thu nhất thời hớn hở ra mặt, vội lấy dây đeo quạt đưa cho Cố Sơn.
Cố Sơn chỉ muốn chọc cho phụ thân mẫu thân cười một tiếng, không nghĩ rằng mình thật sự có quà, vội đeo dây quạt vào vui mừng không ngậm miệng được, khen Nguyên Thu khéo tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.