Cuộc Sống Nhàn Nhã Sau Khi Xuyên Không

Chương 19: Thế tử tới chơi .




Hơn nữa tháng sau, Nam Bình Quận Vương thế tử Sĩ Hành tự mình tới cửa bái phỏng, vì Cố Lễ ở nha phủ chưa về, Lý thị vội vàng đi phòng khách, Sĩ Hành đang nhìn tranh sơn thủy trong phòng khách, nghe người đến báo mới hoàn hồn.
Hai bên hành lễ rồi ngồi vào vị trí chủ khách, Sĩ Hành cười nói “Hôm nay Sĩ Hành mạo muội tới chơi mong không quấy rầy phu nhân”
Lý thị vội nói “Thế tử nói đùa, Thế tử đến phủ làm khách đã là cho mặt mũi quá mức rồi”
Sĩ Hành khiêm tốn cười, lại hỏi đến Cố Lễ mấy câu mới nói đến ý chính “Ta hôm nay đến tìm Sơn đệ, mấy ngày trước xin hắn luyện võ với ta, hắn nói muốn nói với Cố đại nhân, nhưng không biết ý Cố đại nhân như thế nào?”
Lý thị vội nói “Hôm đó nghe phụ tử bọn họ nói mấy câu, lại không chú ý lắm, chi bằng thế tử đi hỏi khuyển tử”
Sĩ Hành cười nói “Sĩ Hành đang có ý đó, không biết Sơn đệ có trong phủ không?”
Lý thị nói “Đang nghe tiên sinh giảng bài đấy, ta dẫn thế tử qua đó”
Sĩ Hành vội nói “Phu nhân bận rộn, tìm người dẫn đường là được rồi. Ta với Sơn đệ tới lui thân mật, về sau thường xuyên tới phủ quấy rầy, phu nhân cứ luôn khách khí như thế, Sĩ Hành cũng không được tự nhiên”
Lý thị thấy hắn tuổi trẻ lại kính cẩn lễ độ như thế, trong lòng mừng rỡ cho Cố Sơn có bằng hữu tốt, vội gọi Thái Tuyết cận thân nha hoàn của mình dẫn Sĩ Hành đến chỗ Cố Sơn, mình thì xuống bếp an bài cơm trưa.
Nguyên Thu vì dừng lại một tháng chuẩn bị cho Đoan Ngọ, đi học lại không theo kịp tiến độ, Trương tiên sinh thấy nàng không tự học nghiêm túc cho nàng ra bên ngoài tự ôn lại chương trình học một tháng nay, mình ở trong nhà giảng bài cho Cố Sơn.
Nguyên Thu có một chút không phục, nhưng mình một tháng không đi học là sự thật chỉ đành cho người mang ghế ra hành lang, đọc kĩ mỗi ngày.
Sĩ Hành theo Thái Tuyết đi tới, xa xa thấy Nguyên Dung đang nghiêm mặt học bài, liền cười hỏi “Tiểu nha đầu này là ai? Sưng mặt lên thật thú vị”
Thái Tuyết vội nói “Là tam tiểu thư nhà chúng tôi”
Nguyên Thu nghe âm thanh liền đứng lên, Thái Tuyết vội tiến lên nói “Phu nhân để cho nô tì mang thế tử Nam Bình Quận Vương tới tìm thiếu gia”
Nguyên Thu bỏ sách xuống ghế, thi lễ với Sĩ Hành “Nguyên Thu thỉnh an thế tử”
Sĩ Hành đáp lễ “Thì ra là tam tiểu thư, thường nghe tổ mẫu tán dương tam tiểu thư, tam tiểu thư có thời gian nên đi Quận Vương phủ tâm sự với lão nhân gia”
Nguyên Thu cười đáp rồi đi vào xin cho Cố Sơn ra ngoài, Sĩ Hành khoát tay áo lặng lẽ đi vào, ngồi phía sau nghe tiên sinh giảng bài. Nguyên Thu ngồi vào ghế tiếp tục đọc.
Trương tiên sinh nói nửa canh giờ, rồi để Cố Sơn nghỉ hai khắc, bên ngoài Nguyên Thu đã nóng đến chịu không được, nhìn thấy tiên sinh đi ra ngoài, liền đi vào từ cửa sau, cầm chung trà uống hơn phân nửa.
Cố Sơn thấy mũi Nguyên Dung đầy mồ hôi, đau lòng cầm khăn tay lau cho nàng, Nguyên Thu cười né “Tay ca ca mạnh quá, lau mặt muội bị thương”
Cố Sơn nói “Nặng tay chỗ nào, ta nhẹ tay đấy” Nguyên Thu liền cười để cho hắn lau.
Sĩ Hành thấy bọn họ huynh muội thân thiết rất là hâm mộ, ngoài miệng lại trêu ghẹo Cố Sơn “Ngươi cũng lớn rồi, lại đối với muội muội như vậy, thật chọc cười cho ta”
Nguyên Thu nghe vậy mặt đỏ lên, tự mình cầm khăn tay lau mồ hôi, Cố Sơn cười nói “Muội muội ta còn nhỏ, sợ cái gì. Còn huynh, hôm nay tới tìm ta có việc gì không?”
Sĩ Hành nhíu mày “Ngươi đồng ý cái gì với ta quên rồi hả?”
Cố Sơn ngẫm nghĩ khẽ lắc đầu “Thật sự là không nghĩ ra”
Sĩ Hành tức giận cầm chiếc phiến đánh Cố Sơn một cái “Ngươi có hỏi cha ngươi hay không? Cha ngươi có đồng ý cho ngươi luyện võ với ta hay không?”
Cố Sơn bị gõ nhe răng nhếch miệng, mắt thấy cây quạt muốn gõ xuống nữa vội nói “Lát nữa hỏi, lát nữa hỏi”
Nguyên Thu thấy hai đại nam nhi trước mặt tính tình dễ dãi, tuy âm trầm nhưng cũng là bé trai thích gây chuyện thôi. Nguyên Thu nhìn hai người vừa đánh vừa mắng, lại nghĩ tới bọn họ biểu hiện một bộ dáng tiểu đại nhân, nhịn không được cầm khăn che miệng cười.
Sĩ Hành thấy Nguyên Dung ở một bên cười bọn họ, chợt nhớ tới thân phận của mình, đỏ mặt mở cây quạt ra ở một bên giả bộ trấn định quạt. Cố Sơn cười mắng “Được rồi, đây không có người ngoài, còn sợ muội muội ta chê cười ngươi sao?”
Nguyên Thu cười nói “Thế tử cũng không phải sợ muội cười huynh ấy, chỉ là sợ mất phong cách ngày thường thôi”
Sĩ Hành bị Nguyên Thu nói mặt đỏ tới mang tai, thấy Cố Sơn ở một bên cười to không nhịn được lấy cây quạt gõ hắn.
Ba người đang vui vẻ Trương tiên sinh trở lại, đứng ở cửa thấy Cố Sơn đang huyên náo với thiếu niên xa lạ, Nguyên Thu đang cười cảm thấy quá đáng, dùng sức ho một cái. Ba người lập tức dừng lại, thật thà đứng ngay ngắn.
Trương tiên sinh quan sát Sĩ Hành một lúc cảm thấy quần áo khí chất của hắn bất phàm liền hỏi “Đây là công tử nhà ai?”
Cố Sơn vội nói “Là thế tử phủ Nam Bình Quận Vương”
Sĩ Hành vội tiến lên hành lễ, đợi Trương tiên sinh gật đầu mới ngồi vào một chỗ với Cố Sơn, Nguyên Thu cầm sách ngoan ngoãn ra ngoài đọc, Trương tiên sinh thấy nàng phơi nắng đỏ bừng mặt, không đành lòng nói “Được rồi, vào nhà học đi. Mấy ngày nay buổi tối học xong tất cả chương trình nghe không?”
Nguyên Thu vội đứng lên đáp “Vâng”
Buổi trưa Cố Lễ về, Lý thị đem chuyện của thế tử ra nói, Cố Lễ suy nghĩ nửa ngày nói “Nếu Sơn nhi có thể cùng luyện võ với thế tử là mệnh hắn tốt. Thứ nhất nhân phẩm, học vấn của thế tử rất tốt, Sơn nhi học với hắn tất nhiên sẽ tiến bộ. Còn nữa nghe nói sư phụ của thế tử là cường tướng trên chiến trường là người quen cũ của cận thân thị vệ của Vương gia, dĩ nhiên là rất khó có cơ hội”
Lý thị nghe vậy hết sức vui mừng, nhìn canh giờ khôn còn sớm liền phân phó nhà bếp dọn cơm đến phòng khách, phái người mời ba người đến phòng khách dùng cơm.
Cố Lễ vội ngăn Lý thị nói “Ta tự mình đi mời thế tử. Tuy nói thế tử ngang tuổi với Sơn nhi nhưng thân phận cao quý, ta nên vừa về là đi bái kiến, chỉ sợ trễ nãi việc giảng bài của tiên sinh nên không đi”
Cố Lễ mới đi mấy bước đã thấy thế tử đi đầu, Nguyên Thu, Cố Sơn cũng đi tới, vì mặt trời chiếu xuống, Nguyên Thu cầm quạt tròn che trán, Cố Lễ vội ba nước nhập hai tiến lên thi lễ với thế tử.
Vì thời tiết nóng bức, Lý thị cho Bích nhi làm mấy món ăn mát mẻ ngon miệng, thế tử thích ăn nên cực lực tán dương một phen.
Buổi sáng phơi nắng đầu Nguyên Thu có chút choáng váng, ăn một tí cáo lỗi về trước. Lý thị lo nàng bị cảm nắng gọi đầu bếp nấu canh đậu xanh đưa qua.
Nguyên Thu ăn xong liền nằm xuống giường ngủ đúng một canh giờ, dậy lại uống thêm một chén canh đậu xanh cảm thấy khỏe lên một chút nhìn mặt trời lên cao lại cảm thấy nóng ran. Nhớ buổi sáng đi thỉnh an mặt trời đã lên cao, mình còn phải đi học luôn bị phơi nắng cũng không tốt, suy nghĩ hồi lâu rồi kêu tiểu nha đầu vào sai nàng đem chút vải bông có màu sắc đẹp chút tới cho nàng.
Chức Mộng ở một bên cười nói “Tiểu thư đang muốn làm gì?”
Nguyên Thu nói “Mặt trời nắng chói chang, làm nón che nắng đội. Thật ra thì làm nón bằng mây mới đúng nhưng mẫu thân sẽ không cho đội không thể làm gì khác hơn là làm bằng vải bông”
Chức Mộng nói “Tiểu thư sợ nắng thì mỗi ngày che dù là được rồi”
Nguyên Thu lắc đầu nói “Ngươi giữ cũng thấy mệt, mà hai người đi gần như vậy cũng nóng nữa” Hai người đang nói chuyện, tiểu nha đầu kia mang vải bông tới, Nguyên Thu vẽ mẫu, nhà Thúy Oanh ở nông thôn giỏi nhất là bện cỏ, Nguyên Thu cầm vải bông nhét nón cỏ bên trong rồi may lại, lại may xung quanh biên, làm xong Nguyên Thu cảm thấy cũng rất được.
Chức Mộng nghẹn cười nói “Tiểu thư nhanh đội lên để chúng ta xem sao”
Nguyên Thu đội lên đầu, soi vào nước nhìn một chút, cảm giác thật lôi thôi lếch thếch, Chức Mộng và Thúy Oanh cười không ngừng. Nguyên Thu sưng mặt lên nhìn gương nửa ngày cũng không nhịn được cười, lấy nón xuống, ai ngờ lại kéo theo tóc, kiểu tóc thật đẹp lại bị làm cho ngổn ngang, Bích nhi cười không đứng thẳng được.
Thúy Oanh đem nón che nắng đội lên đầu mình nói “Tiểu thư thưởng cái này cho nô tì đi, sáng mai nô tì làm nón che khác tốt hơn cho tiểu thư”
Nguyên Thu biết Thúy Oanh giỏi nhất là làm thủ công, liền cười nói “Cái này thưởng cho ngươi, sáng mai ngươi làm cho mọi người trong phòng mỗi người một cái”
Thúy Oanh cười nói “Tiểu thư giỏi nhất là làm người tốt lại khổ cho nô tì”
Chức Mộng tiến lên vặn mặt của nàng cười nói “Ngươi là nhanh mồm nhanh miệng, còn không mau chải tóc cho tiểu thư, chút nữa Tô sư phụ tới còn ra hình dáng gì nữa”
Thúy Oanh tiến lên búi tóc cho Nguyên Thu, Nguyên Thu nói “Trời nóng lắm,không cần làm mấy kiểu cầu kì đâu”
Thúy Oanh đáp, đem tóc Nguyên Thu kéo lên đỉnh đầu, chia đều làm hai bên, cột hai bên đỉnh đầu, Nguyên Thu vuốt tóc sau cổ cũng đã được chải, cảm thấy mát mẻ rất nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.