Cuộc Sống Nhàn Nhã Của Nhạc Tư Trà

Chương 47:




Ngày hôm sau
Khi Nhạc Tư Trà tỉnh lại, cậu cảm thấy bản thân mình như sắp đứt ra là hai.
Mở mắt ra liền nhìn thấy gương mặt của người bên cạnh, cùng với cánh tay trơn nhẵn……đợi đã!
Nhạc Tư Trà mở tròn mắt nhìn cái tay kia, rất đẹp, rất hoàn mỹ, không có chút sẹo nào!!!!
Đưa tay qua sờ, xác nhận điều mình nhìn là đúng sự thật, Nhạc Tư Trà lại – đá Diệp Kình xuống giường.
“Au~” Diệp Kình thực không biết nói gì. Thật ra anh đã tỉnh dậy trước cậu, vốn định thử xem Nhạc Tư Trà sẽ có phản ứng gì nên mới giả vờ ngủ, không ngờ……vì sao lần nào anh cũng bị thương vậy?
“Lần này anh lại làm gì trêu trọc đến em?” Anh bò lên giường.
“Anh lại lừa em!” Nhạc Tư Trà chỉ vào tay anh, trợn mắt.
Diệp Kình nhìn cánh tay của mình liền hiểu “Em nên tin tưởng đồ của mình chứ, chỉ cần một tối cũng đủ để vết thương của anh biến mất. Đặc biệt là khi em đổ không ít vào bồn tắm.” câu cuối anh cố tình dán sát vào tai cậu mà nói.
Nhạc Tư Trà nhớ tới hôm qua Diệp Kình lừa mình đổ vào bồn tắm rất nhiều nước lấy trong không gian, để mình có thể hồi phục thể lực, tiếp tực vui – đùa cùng anh ta. Cậu không nói được một lời.
Vì sao lần nào cũng bị anh ta lừa?
Không được, không thể để tình trạng như thế diễn ra!
Nhạc Tư Trà quay sang nói với Diệp Kình “Một tháng, không được đụng vào em nếu như không được cho phép!”
Diệp Kình kinh ngạc, cười đồng ý “Được.” Muốn anh thật đồng ý đâu đơn giản thế.
Cậu nhìn Diệp Kình đầy hoài nghi, không ngờ lại dễ nói thế “Anh đồng ý thật?”
“Ừ.” Diệp Kình gật dầu, lảng sang chuyện khác “Em muốn ngủ tiếp hay dậy luôn?”
Nhạc Tư Trà duỗi lưng “Nếu đã tỉnh thì dậy luôn đi, ăn bữa sáng xong chúng ta liền về.”
“Ừm.” Diệp Kình gọi điện thoại gọi phục vụ phòng.
Hai người đáng răng rửa mặt xong thì bữa sáng cũng được mang lên, ăn xong, Diệp Kình lái xe đưa Nhạc Tư Tà về.
Nhẹ nhàng trôi qua vài ngày, Nhạc Tư Trà chợt nhớ tời căn nhà ở thôn Phúc Khê, liền hỏi Diệp Kình.
“Chắc phải một thời gian nữa, hiện tại đã dựng xong cấu tạo cơ bản,” Diệp Kình vẫn luôn chú ý tới nhà mới của cậu.
“Anh định làm như thế nào mà chậm vậy?” Cậu nhớ là lúc trước bác Vương nói sẽ không tốn nhiều thời gian lắm.
“Nếu đã làm thì đương nhiên phải làm cho tốt, em đợi chút, lúc nào xong chúng ta cùng đi xem?”
“Ừm.” Nhạc Tư Trà gật đầu đồng ý.
“Chuyện lần trước em nhờ anh cũng lo sắp xong rồi, chờ làm xong hết chúng ta đi cũng được.”
“Chuyện gì cơ?” Nhạc Tư Trà nhất thời không nhớ mình đã nhờ anh chuyện gì.
“Chẳng phải em nhờ anh nhận thầu khu đất đấy sao.”
Giờ cậu mới nhớ ra là có chuyện này “Anh chuẩn bị xong hết rồi?”
“Cũng gần, chờ giấy tờ được phê duyệt nữa là được.” Diệp Kình gật đầu “Nhưng chuyện về rượu em đã nhận lời anh thì sao? Sao vẫn chưa thấy em làm gì?”
Nhạc Tư Trà cười gượng “Ha ha, em quên.” Cậu đúng là không nhớ thật.
“Em thật là.” Diệp Kình lắc đầu, cũng không trách cậu, chỉ hỏi “Cần anh giúp sao?”
“Giúp em chuẩn bị bình là được rồi, gần đây không chế không gian cũng thuận lợi hơn, không tốn nhiều thời gian.” Nhạc Tư Trà từ chối “Chuyện của cha anh thế nào rồi?”
“Bác sĩ nói bệnh đã ổn định, ông ấy cũng tích cực phối hợp, tình trạng khôi phục khá tốt. Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là nhờ đồ em đưa.” Diệp Kình khen.
“Đương nhiên.” Nhạc Tư Trà ôm lấy Miêu Miêu “Đồ trong không gian rất tốt, đúng không Miêu Miêu?”
“Meo meo~” Miêu Miêu gật đầu, nó có thể xem như là khách đầu tiên ở trong không gian, không gian cũng không keo kiệt, trong lúc tiến hóa cũng phân một tia nặng lượng cho nó, khiến nó càng ngày càng thông minh.
“Lâu lắm không thấy nó đi ra.” Diệp Kình sờ đầu Miêu Miêu.
“Hiện tại ở trong không gian có lợi cho nó, mà Miêu Miêu cũng thích ở trong đấy.” Nhạc Tư Trà nói.
“Ừm.”
Thời gian thế mà đã tới tết nguyên tiêu, để chúc mừng, ở trung tâm thương mại tổ chức hội hoa đăng. Quảng cáo đã treo từ cuối năm ngoái tới đầu năm nay nên toàn bộ B thị không ai không biết.
Nhạc Tư Trà cũng rủ Diệp Kình đi cho vui, kỳ nghỉ đông đã hết, đến khai giảng sẽ không còn rảnh rỗi như thế này nữa.
Gió lạnh thổi từng cơn nhưng trên quảng trường vẫn rất náo nhiệt. Người đến người đi, thậm chí các cơ quan chức trách còn đặc biệt cho phép bày quán.
Trước các quầy hàng, người thì mua thứ mình thích, người thì mua đồ ăn vặt. Đủ các kiểu dáng đèn lồng giắt ở khắp nơi khiến cho màn đêm vốn lạnh lẽo chợt trở nên rực rỡ.
Nhạc Tư Trà cầm một xâu thịt dê, thỉnh thoảng lại cắn một miếng, vừa ôm Miêu Miêu vừa nhìn ngắm đèn lồng. Diệp Kình đi bên cạnh cậu, trong tay cần một hộp đồ ăn. Đương nhiên là của Tư Trà, thỉnh thoảng Miêu Miêu cũng sẽ được vài miếng. Nói chung là anh nhất định sẽ không động vào mấy thứ này.
“Cái đèn này cũng được đấy chứ?” Nhạc Tư Trà chỉ vào một chiếc đèn hoa cung đình thu nhỏ, hỏi ý kiến Diệp Kình.
“Không tồi.” Diệp Kình cẩn thận xem xét, tạo hình tinh tế, khéo léo, đúng là không tệ.
Thấy anh cũng thích, Nhạc Tư Trà liền lấy tiền trả, cầm đèn lồng tiếp tục dạo các quầy hàng.
“Đứng đây chờ anh, anh đi vệ sinh chút.” Diệp Kình đưa mấy thứ anh đang cầm cho Nhạc Tư Trà, rời đi.
Nhạc Tư Trà một mình đứng trước quầy lưu niệm, tùy ý xem vài món mình thích, nghe người bán hàng quảng cáo.
Đột nhiên phía sau có người đụng phải cậu, Nhạc Tư Trà đứng không vững, đồ trong tay rơi xuống, nước trong hộp thức ăn chảy ra, làm ướt đồ của chủ quán.
“A, thật xin lỗi, cháu sẽ bù cho bác.” Nhạc Tư Trà vội nói.
“Cậu bé không cần nói thế, mau đuổi theo người kia, bác thấy hắn vừa móc ví của cháu.” Ông chủ chỉ theo bóng dáng đang chạy nhanh ấy, nói lớn.
Nhạc Tư Trà nghe vậy, sờ ví, quả là không thấy, liền vội vàng đuổi theo. Miêu Miêu cũng chạy theo cậu.
“Trộm! Đứng lại!” cậu vừa chạy vừa kêu. Nghe thế, mọi người tự động dẹp đường còn tên kia càng chạy nhanh hơn.
Thấy người nọ sắp chạy khỏi quảng trường, Nhạc Tư Trà bối rối cực, đường chỗ này cậu không quen, nếu như hắn chạy vào ngõ nhỏ thì cậu cũng chịu.
Tên trộm kia thấy mình sắp toát, hớn hở, chợt bên cạnh có thứ gì rất lớn đẩy hắn xuống.
Tên trộm choáng váng, nhìn lại thấy thứ đè lên người mình, sợ đến nỗi hồn vía lên mây.
Đó là một con chó lớn bằng cả con nghé con, tuy rằng bẩn, nhưng hắn vẫn nhận ra được, đấy là loài vẫn được mệnh danh là vua của các loài chó – chó Ngao Tây Tạng.
Bị một con chó Ngao trưởng thành đè lên, lại còn gào thét, không kẻ nào là không sợ.
Nhạc Tư Trà vốn không dám đi lên, nhưng nhìn lại con chó đang đè lên kẻ trộm, cậu giật mình.
Tuy rằng màu lông không giống lắm, nhưng trực giác của cậu nói rằng, đây chính là con mà cậu từng điều trị và nuôi một thời gian ngắn. Chợt nhận ra, cậu còn không biết tên của nó.
Thấy nó có ý điịnh tấn công kẻ kia, Nhạc Tư Trà vội đi qua, không ngại bẩn mà ôm lấy nó “Không được đánh người.”
Nó nghe vậy liền bình tĩnh lại, nhưng Nhạc Tư Trà đã quên rằng, bên cạnh mình, có thể tấn công người, không chỉ có một con.
Miêu Miêu phóng ra, nhảy lên ngực tên trộm, giơ vuốt, vả hai nhát vào mặt hắn. Vài đường trảo xinh đẹp được vẽ nên.
“A!!!” Kẻ trộm đau quá mà lại không dám cục cựa gì, đúng là………a!!!
Nhạc Tư Trà bất đắc dĩ ôm lấy Miêu Miêu, lấy lại ví, tiện thể gọi cảnh sát. Đương nhiên con chó Ngao vẫn đè lên người hắn, đề phòng.
Xe cảnh sát tới rất nhanh, từ xe bước ra hai cảnh sát.
“Là cậu báo cảnh sát sao?”
“Đúng thế.” Nhạc Tư Trà gật đầu, chỉ vào kẻ nằm trên đất “Hắn trộm ví tiền của tôi, bị bắt được.”
“Tư Trà!” Phía sau có người lên tiếng gọi.
Nhạc Tư Trà quay lại, thì ra là Diệp Kình.
Diệp Kình chạy vội lại “Sao thế này?”
“Không có gì, gặp trộm thôi.” Nhạc Tư Trà giải thích “May có nó giúp em quơ được người.” cậu vỗ đầu khen chó Ngao.
“Bẩn.” Diệp Kình nhìn, bộ lông lấm lem của nó làm anh phát kinh.
Dường như nó cũng biết Diệp Kình không thích mình, khẽ gầm gừ.
“Im lặng!” Nhạc Tư Trà nói, cảm thấy hài lòng khi nó thôi không gầm, ngoan ngoãn ngồi xuống “Trước kia em từng chăm sóc nó, không biết sao giờ nó lại ở chỗ này?”
“Cậu bé, cậu làm ơn để nó đứng ra chỗ khác được không?” Cảnh sát A nói, loại chó lớn như vậy, bọn họ cũng không dám tùy tiện lại gần.
“A, được.” Nhạc Tư Trà cười xin lỗi, kéo nó xuống.
Hai vị cảnh sát nhanh chóng bắt kẻ trộm, còng tay lại “Mời cậu cùng chúng tôi đi, chúng ta cần làm ghi chép.”
“Xin đợi chút.” Nhạc Tư Trà gật đầu “Mấy thứ của em còn ở quầy hàng bên kia, anh qua đấy lấy hộ em, tiện bồi thường chủ quán nữa, em làm bẩn đồ của bác ấy. Nếu không phải bác ấy nhắc nhở em cũng không biết gặp trộm.”
“Ừm, chút anh qua cục cảnh sát đón em.”
“Vâng.” Nhạc Tư Trà mang theo Miêu Miêu cùng chó Ngao lên xe cảnh sát.
Tới khi Diệp Kình lấy xong đồ, bồi thường xong cho chủ quán, tới cục cảnh sát thì Nhạc Tư Trà vẫn chưa làm ghi chép xong.
Một cảnh sát giải thích cho anh “Chúng tôi đã thẩm vấn tên trộm kia, hắn nói đã chú hai người từ lúc cả hai mua đèn lồng, nhưng cả hai vẫn cùng một chỗ, hắn không ra tay được, đành phải đợi lúc một người khác rời đi, người kia còn bận cầm đồ mới làm.”
Giờ Nhạc Tư Trà mới biết vì mình để lộ tiền mới dụ dỗ kẻ trộm. Lần sau phải rút kinh nghiệm.
“Chú cảnh sát, mèo của cháu cào thương hắn, không biết có sao không ạ?”
“Yên tâm, chỉ là xước da thôi, chúng tôi đã tiêm vắc-xin cho hắn, lần này coi như là tự vệ, lần sau không được như thế nữa.”
“Vâng, cháu nhất định sẽ cẩn thận.” Tính tình Miêu Miêu vẫn không tốt, có lẽ thật là cần phải dạy dỗ chút, cậu vỗ nhẹ đầu Miêu Miêu, tỏ vẻ là trừng phạt.
“Ờm……con chó kia cũng là của cậu sao?” Cảnh sát nhìn con chso Ngao nãy giờ vẫn ngồi chồm hổm bên cạnh.
“A, vâng, đúng thế.” Nhìn nó bây giờ không khác gì chó hoang, cậu cứ tạm nói thế đi.
“Tuy chuyện này không thuộc phận sự của chúng tôi, nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở cậu cần làm giấy phép cho nó, còn tiêm vắc-xin và vài thứ linh tinh nữa. Nhìn nó thế này, nếu đi trên phố rất dễ bị đội bắt chó bắt mất.” Chú cảnh sát khéo léo đề cập tới vấn đề vệ sinh cho chó Ngao.
“A, vâng, cháu biết rồi ạ, cám ơn chú đã nhắc nhở.” Giờ Nhạc Tư Trà mới phát hiện nó không đeo vòng.
“Xin hỏi, chúng tôi có thể rời đi sao?” Diệp Kình hỏi.
“Đương nhiên.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.