Cuộc Sống Nhàn Nhã Của Nhạc Tư Trà

Chương 46:




Nhạc Tư Trà vừa ăn vừa chú ý tới Diệp Kình, thấy anh khó khăn trong việc cắt thịt, thỉnh thoảng vì động vào miệng vết thương mà lại phải ngừng lại. (đáng đời)
Cậu bèn lấy đĩa của anh, cắt thịt bò thành từng lát rồi lại đưa lại “Anh ăn đi.”
“Cám ơn.” Diệp Kình thoáng kinh ngạc rồi lại cười khẽ, tiếp tục ăn.
Uống nốt ngụm rượu cuối cùng, Nhạc Tư Trà khoan khoái ngồi đấy.
“Em no rồi?” nhìn động tác có chút bất nhã ấy của Nhạc Tư Trà mà Diệp Kình càng thấy cậu đáng yêu chết mất. Tuy rằng chắc chắn cậu sẽ không thích cái từ “đáng yêu” này.
“Ừm.”
“Em muốn giờ về ngay hay để chút nữa?”
“Anh vẫn lái xe được sao?” Nhạc Tư Trà không nghĩ là anh vẫn có thể lái xe với cái tay đấy.
Diệp Kình giật mình, gật gật đầu “Đúng là không được. Hay là đêm nay chúng ta ngủ lại đây đi? Mai anh cho người đưa chúng ta về.” Chợt có gì đó xẹt qua trong ánh mắt của Diệp Kình.
“Ừm.” Nhạc Tư Trà đồng ý, hiện tại cậu cũng không muốn động đậy.
Diệp Kình gọi phục vụ tới, đặt phòng. Nhạc Tư Trà không để ý rằng, Diệp Kình chỉ muốn 1 căn phòng.
Cơn gió đem lạnh lẽo khiến tấm màn vàng nhạt khẽ lắc lư, cả căn phòng được trang hoàng với gam màu ấm, chùm đèm thủy tinh chiếu ra ánh sáng dịu nhẹ. Vật dụng cổ kính cùng đồ điện hiện đại được đặt ở cạnh nhau hài hòa, hỗ trợ lẫn nhau. Trên tường treo vài bức tranh phong cảnh, khiến căn phòng càng trở nên thoải mái.
Nhạc Tư Trà rất thích căn phòng, nhưng là….
“Sao lại chỉ có một phòng?”
“Giờ anh đang thế này, dù sao thì em cũng phải ở bên chăm sóc chứ.” Diệp Kình nâng cánh tay lên.
Thế này….Nhạc Tư Trà không muốn đồng ý cũng khó, dù sao là do cậu gây ra.
“Chuẩn bị nước giúp anh nhé, anh muốn tắm.” Anh đã phải chịu đựng cái áo dính máu này từ nãy tới giờ.
“Anh đợi chút.” Nhạc Tư Trà chạy vào phòng tắm, vặn nước, loáng thoáng nghe thấy có tiếng người bên ngoài.
Thì ra là phục vụ phòng tới đưa quần áo.
Diệp Kình vừa tiễn bước phục vụ, cầm quần áo quay lại thì thấy Nhạc Tư Trà đi ra “Nước ấm đã chuẩn bị xong rồi?”
“Ừm.”
Diệp Kình không nói gì, cầm quần áo vào phòng tắm.
Một chốc, trong phòng tắm truyền ra tiếng Diệp Kình “Tư Trà, em vào đây một chút được không?”
Nghe thế, Nhạc Tư Trà cũng không nghĩ nhiều liền đi vào.
Trong phòng tràn ngập hơi nước, Diệp Kình vẫn mặc quần áo nghiêm chỉnh “Em giúp anh cởi được không?”
“Được.” Nhạc Tư Trà gật đầu, lại giúp Diệp Kình.
Diệp Kình không sợ lạnh như Nhạc Tư Trà nên đã bỏ áo khoác từ lúc trước, giờ trên người anh chỉ còn áo sơ mi dính máu.
Từng chiếc nút dần được gỡ ra, ánh mắt của Diệp Kình ngày càng nóng bỏng, Nhạc Tư Trà cũng ngày càng lúng túng.
Do rèn luyện thường xuyên nên thân hình Diệp Kình đầy sức mạnh, dáng người là dạng tam giác chuẩn, thon dài mà đầy tính xâm lược. Mỗi lần nhìn đều khiến Nhạc Tư Trà vô cùng hâm mộ.
“Được rồi.” Nhạc Tư Trà bối rồi cào cào tóc, lùi dần về phía sau, dù xem bao nhiêu lần thì cậu vẫn cảm thấy ngại.
Diệp Kình tiến tới, dựa sát vào Nhạc Tư Trà, ghé vào tai cậu than nhẹ “Còn nữa thì sao?”. Anh cầm lấy tay cậu, đặt tại thắt lưng.
Nhạc Tư Trả đỏ mặt, đành cởi. Cậu ngồi xổm xuống, cởi quần dài của anh, để lộ bên trong màu nội y màu đen – bó sát lấy hai chân thon dài, khỏe mạnh của Diệp Kình cùng với…..cái vật không nhỏ đó.
Diệp Kình đặt tay lên vai Nhạc Tư Trà, cúi người nói “Tiếp tục!”
Giọng nói khàn khàn dụ dỗ Nhạc Tư Trà, khiến cậu bất giác làm theo lời anh.
Tới khi nội y cũng được kéo xuống, vật tượng trưng của một người đàn ông bỗng nảy ra suýt nữa đánh vào mặt cậu thì Nhạc Tư Trà mới giật mình “Em…em ra ngoài….”
Diệp Kình giữ chặt lấy cậu, kéo vào lòng, dựa vào tường.
“Chẳng phải đã nói em sẽ giúp anh sao?” Giọng Diệp Kình có chút nguy hiểm, tay bị thương chống lên tường, vây kín Nhạc Tư Trà, tay kia vuốt ve khuôn mặt đỏ bừng của cậu, đôi môi mềm mại của cậu.
Cảm giác tê dại truyền từ đầu ngón tay của anh tới toàn thân, cậu cảm thấy mình như nhũn ra.
Ngón tay anh dần trượt xuống, rẽ vào trước ngực cậu, kéo khóa xuống.
Nhạc Tư Trà không dám trốn, vết thương trên cánh tay Diệp Kình ngăn cậu lại.
Có chút áy náy nên Nhạc Tư Trà im lặng nhìn Diệp Kình dần cởi quần áo của cậu, từng cái, từng cái một, cho tới khi không còn thứ gì che thân thể cậu.
(Chuyện gì gì đấy)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.