Cung Khuyết

Chương 107:




Ta không thể tìm được Lý Dật. Phường Trường Xuân quy tụ hơn trăm sĩ tử, chỉ duy nhất người ta muốn tìm lại không có. Thật ra thì đây cũng là chuyện tất yếu. Vị Lý phu nhân kia không thể sơ suất như vậy, biết rõ A Nam đã tìm được nàng ta còn giữ lại Lý Dật ở bên người.
Ta giữ người ở lại phường Trường Xuân, âm thầm theo dõi nữ nhân kia, dù sao lúc này ta cũng đã nhận định Lý Dật kia chắc chắn là con trai của nữ nhân này, theo miêu tả của Đặng Hương, quan hệ giữa hai mẹ con này cũng không giống bình thường. Sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ phải gặp mặt.
Bây giờ ta hồi tưởng lại, ở kiếp trước, ta tận mắt nhìn thấy Phùng Ký từng nói với Lý Dật: "Cuối cùng thiên hạ này là của ngươi." Điều này đủ để nói rõ, Lý Dật rất có khả năng là con trai của Phùng Ký! Nói cách khác, vị Lý phu nhân này vốn là tình nhân của Phùng Ký, là yêu cơ do Phùng Ký đưa đến cho phụ hoàng. Dã tâm của Phùng Ký đối với thiên hạ này không phải là ngày một ngày hai, thậm chí ngay từ lúc phụ hoàng còn tại vị hắn đã bắt đầu tính toán.
Phụ hoàng đưa Lý Dật đến kỹ viện, đưa Lý phu nhân đến Nam Sở, cũng là do Phùng Ký giúp bọn họ liên lạc lại với nhau.
Lại nghĩ đến Phùng Yên Nhi ở bên cạnh ta, nữ nhân này chẳng qua cũng chỉ là một Lý phu nhân khác mà thôi, uống hoa đào lộ để mê hoặc lòng đế vương, là một yêu nữ được phái đến bên cạnh ta. Thậm chí nàng ta có thể vốn chẳng phải là con gái của Phùng Ký mà chỉ là một yêu nữ không rõ lai lịch. Ta không phải là người có ánh mắt tinh tường như phụ hoàng, đã bị yêu nữ này chơi đùa trong lòng bàn tay.
Hiện giờ ta vô cùng hối hận, vì sự nông cạn của mình mà cảm thấy không có mặt mũi nào gặp người khác.
Nhưng chưa tìm được Lý Dật, ta còn phải tiếp tục diễn kịch với Phùng Yên Nhi.
Rạng sáng ngày hôm sau, ta ngồi trong thư phòng nhìn danh sách sĩ tử tham dự kỳ thi mùa xuân mới được trình lên, tới hôm nay coi như là hết hạn ghi danh. Trong danh sách Tưởng Tiệp trình lên, khoa văn có gần tám nghìn người dự thi, khoa võ thì có một nghìn người.
Ta lật dở tập hồ sơ dày, cảm thấy hoa mắt, nhưng nhìn tới nhìn lui vẫn không thấy tên Lý Dật. Chẳng lẽ hắn không tới dự thi? Vậy hắn còn có biện pháp gì để tiếp cận ta?
"Hoàng thượng!" Õng à õng ẹo một tiếng, ta không cần ngẩng đầu cũng biết là ai tới.
"Ái phi, Yên Nhi." Ta cũng thân thiết đáp lại, cảm thấy cả người buồn nôn. Thế mà hôm nay A Nam lại không đến gặp ta, nàng cũng không hồi báo cho ta biết một chút chuyện trong cung sao? Ta thản nhiên gấp tập hồ sơ lại.
Phùng Yên Nhi đi về phía ta, ta muốn tránh cũng không được, nhắm mắt cười cười với nàng ta. Hai chữ "yêu nữ" nhảy ra trước mắt ta.
Phùng Yên Nhi lập tức ngồi lên đùi ta.
"Hoàng thượng, thiếp nhớ ra một chuyện." Nàng ta ôm cổ ta.
Ta lập tức cảm thấy khó thở, mùi hương nồng đậm trên người nàng ta khiến ta hít thở không thông. A Nam từng nói qua, đây là mùi của vị thuốc nào đó, mà vị thuốc này cũng không phải là thứ tốt lành gì.
"Hôm qua hoàng thượng nói với thiếp, muốn thiếp đề cử nhân tài." Phùng Yên Nhi dính chặt trong ngực ta, cọ cọ thân thể mềm mại của nàng ta lên người ta.
Ta vội vàng gật đầu liên tục. Rốt cuộc phải nói thế nào? Nói là đừng cọ nữa, ta sắp không chịu nổi rồi? Mặc dù hiện tại ta rất sợ nữ nhân trong ngực này, nhưng bản năng của nam nhân vẫn không thể khống chế được. Nữ nhân này thật quỷ quái, khiến cho ta cảm thấy khổ sở.
"Hôm qua hoàng thượng muốn thiếp đề cử nhân tài." Phùng Yên Nhi cười bí hiểm: "Hôm nay thiếp nghĩ tới, có một người hết sức thích hợp." 
"Ừ, người được Yên Nhi đề cử chắc chắn là không tệ, Yên Nhi nói một chút coi." Ta khích lệ nàng ta.
"Người này", nàng ta nhìn ta, "là một người miền nam, sợ là hoàng thượng đã gặp rồi." 
Ta ngạc nhiên ngẩng đầu: "Nàng có ý gì? Ta đã gặp rồi?" Làm sao nàng ta biết ta đã gặp Lý Dật?
Trong hồ lô của Phùng Yên Nhi bán thuốc gì*? Ta không khỏi nổi lên nghi ngờ.
* Trong hồ lô bán thuốc gì: thành ngữ có ý nghĩa là không biết người kia rốt cuộc có suy nghĩ, ý định gì
Đúng vào khoảnh khắc mấu chốt mắt thấy Phùng Yên Nhi chuẩn bị tiết lộ bí mật cho ta biết thì ngoài cửa lại truyền đến tiếng la hét khó nghe của Tiễn Bảo Bảo: "Không xong rồi, không xong rồi, Lâm tu nghi chết rồi!" 
Ta cả kinh, thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên, nếu không phải Phùng Yên Nhi còn ngồi trên đùi ta, có lẽ ta đã sớm nhảy bật lên ba thước rồi.
Thật sự là như vậy, ta thô lỗ đẩy Phùng Yên Nhi ra, bất chấp tất cả xông đến, bắt được Tiễn Bảo Bảo vừa mới lảo đảo xông vào thư phòng của ta: "Người nào chết? Mậu Nhi thì sao? Mậu Nhi thế nào?" So với Lý Dật, con trai ta vẫn quan trọng hơn.
Tiễn Bảo Bảo quỳ rạp xuống dưới chân ta: "Lâm tu nghi, là Lâm tu nghi chết." Nàng ta suýt nữa ngã dưới chân ta: "Mậu Nhi không có việc gì." 
Ta lập tức yên tâm. Nói thật lòng, Mậu Nhi không sao là tốt rồi, về phần Lâm tu nghi - ta không quản được nàng ta. Chỉ là cũng thật đáng tiếc, Phùng Yên Nhi cũng đã chuẩn bị nói về người kia cho ta biết rồi.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Sau khi ta trấn tĩnh lại liền lạnh nhạt hỏi Tiễn Bảo Bảo.
Tiễn Bảo Bảo lắc đầu: "Hôm nay Mậu Nhi cũng chưa ăn được gì, chỉ uống vài hớp sữa đã ngủ. Lúc ấy thiếp ở đó, liền vội nghĩ đến việc tìm thái y, cũng không thể không hỏi Lâm tu nghi một tiếng. Kết quả là vừa tìm thấy thì nàng ta đã chết." Tiễn Bảo Bảo lặng lẽ nhìn ta: "Hoàng thượng, làm thế nào bây giờ?" 
"Bình tĩnh lại đã, nàng ta chết như thế nào?" Ta nhíu mày, hỏi: "Có để người xem qua hay chưa?" 
Lúc này Tiễn Bảo Bảo lại càng có vẻ yên tĩnh: "Thiếp đã cho người đi gọi công công chưởng sự của phủ Tông Nhân rồi." Chần chừ một khắc lại nói tiếp: "Thiếp cảm thấy cái chết của Lâm tu nghi không bình thường. Sắc mặt nàng ta xanh đen, cho nên vẫn cảm thấy nên để cho công công chưởng sự của phủ Tông Nhân nhìn qua một chút cho thỏa đáng." 
Ta kinh ngạc nhìn Tiễn Bảo Bảo: "Đức phi cho rằng là..." 
"Thiếp chỉ là nhìn qua một chút mà thôi." Nàng ta nói. Vẻ trấn tĩnh này của nàng ta thật sự khiến người ta cảm thấy nàng ta giống như một nữ tướng lường trước được mọi chuyện trong đội quân của mình.
"Tốt lắm, chúng ta đi xem một chút." Ta dẫn đầu, đi ra ngoài. Cho dù nói như thế nào đi nữa thì Lâm tu nghi vẫn là mẫu thân của con trai ta, ta vẫn phải xem xét kỹ xem đã xảy ra chuyện gì. Nếu thật sự là nàng ta chết oan, ta cũng phải truy cứu đến cùng, coi như là bù đắp ân tình vì nàng ta đã sinh con trai cho ta.
Chỉ là trong lòng ta cũng hiểu rõ, sau đây trong cung lại chuẩn bị nổi lên một hồi gió tanh mưa máu. Không biết lần này, đến cuối cùng ai sẽ là người xui xẻo.
Lúc chúng ta đến cung Tử Lưu, trong cung Tử Lưu ngoài người của phủ Tông Nhân thì không có người nào khác đi lại. Tiễn Bảo Bảo giải thích là trước đó nàng ta đã hạ lệnh giữ mọi người lại. Đứa bé cũng đã được dàn xếp ổn thỏa ở cung Vinh An của nàng ta. Động tác của nàng ta thật là nhanh!
Nhưng vừa rồi lúc nàng ta xông vào ngự thư phòng của ta rõ ràng là dáng vẻ hoảng sợ lo lắng.
Chỉ trong một khoảnh khắc như vậy, ta cảm thấy nghi ngờ. Mẫu hậu đã từng nói qua, hậu cung giống như chiến trường, đã làm thì không sợ, chỉ là phải làm cho thật đẹp mắt, đừng để bị người khác bắt được nhược điểm!
Ta nghe được tiếng cười khan không hề che giấu của Phùng Yên Nhi ở sau lưng ta. Có lẽ nàng ta muốn ta làm đến cùng.
Ta chưa đi vào bên trong, chỉ hỏi hoạn quan của phủ Tông Nhân: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Hoạn quan kia đã có tuổi, đầu đã bạc trắng, bởi vì trên mặt không có râu nên càng lộ vẻ tái nhợt, nhìn qua thì giống như là cương thi. Để hắn khám nghiệm tử thi đúng là rất thích hợp.
Có lẽ là đang bận việc, ở trước mặt ta hắn cũng không hốt hoảng, chỉ quỳ xuống dập đầu một cái, chậm rãi nói: "Là trúng độc. Nhìn vẻ bên ngoài thì có lẽ là độc trong cỏ đoạn trường, mới chết chưa lâu, nô tài vẫn còn tìm thấy lá của cỏ đoạn trường ở trong chén bên cạnh mép giường của nàng ta." Khẩu khí nói chuyện của người này giống như hắn đã quen với loại chuyện này: "Trong chén là mấy cái lá cỏ đoạn trường còn tươi, xen lẫn với mấy chiếc lá khô có vị đắng, đoán chừng là được trộn lẫn với mấy cái lá đắng, uống nước đắng có thể làm giảm mỡ thừa, giúp thân thể gầy hơn một chút." 
Hắn nói như vậy, rõ ràng là nói Lâm tu nghi thực sự bị người ta hạ độc mà chết. Có người hạ độc trong nước trà của nàng ta.
Người nào muốn hạ độc giết chết nàng ta?
Người đầu tiên ta nghĩ tới chính là Tiễn Bảo Bảo.
Quay đầu nhìn lại, Tiễn Bảo Bảo và Phùng Yên Nhi đứng song song, tất cả đều đang nhìn ta bằng vẻ mặt vô tội. Điều này làm cho ta không chắc chắn lắm, Phùng Yên Nhi giống loại người làm chuyện xâu hơn.
Lúc này mẫu hậu cũng tới. Trước hết là nhìn cho rõ sắc mặt của Tiễn Bảo Bảo và Phùng Yên Nhi.
Ta cũng không sai người đi mời mẫu hậu, nhưng ta biết rõ, ở trong cung, chuyện như vậy truyền đi rất nhanh, mẫu hậu dĩ nhiên là lập tức liền biết ngay. Còn có A Nam nữa!
Đầu của ta quay quanh, tại sao A Nam còn chưa đến đây?
Lúc này trời đã tối, xuân về hoa nở, trời cao mây nhạt, ngay cả trong không khí cũng đều là mùi vị mát mẻ dễ chịu.
Thế nhưng trong thâm cung, trước mặt cung ta lại là một nữ nhân vừa mới chết. Nàng ta vốn mang đầy hy vọng với con trai, hiện giờ lại đã trở thành một khối thi thể lạnh ngắt.
Sắc mặt mẫu hậu rất khó coi, người được cung nhân đỡ, vội vàng bước đến.
"Trong cung Tử Lưu, một nô tài cũng không được bỏ qua!" Mẫu hậu nói, lão nhân gia người giận đến phát run.
Phùng Yên Nhi cười cười, đi lên dụ dỗ mẫu hậu: "Mẫu hậu đừng nóng vội, thiếp cũng còn chưa hiểu có chuyện gì đã xảy ra ở đây? Nghe nói là Lâm mỹ nhân, à, Lâm tu nghi là bị người khác giết sao? Giết nàng ta làm gì? Hiện giờ Lâm tu nghi có con trai, mọi việc đều thuận lợi, cũng đã lâu không qua lại với tỷ muội chúng ta, như vậy còn có thể đắc tội người khác sao?" 
Phùng Yên Nhi nói chuyện như vậy cũng rất đáng ngờ, không qua lại với các tỷ muội, rõ ràng là đang nói Lâm tu nghi đắc tội với tất cả mọi người.
Nàng ta vừa nói lời này, ngay cả Tiễn Bảo Bảo cũng gật đầu.
"Nói hay nhỉ!" Mẫu hậu tức giận, gõ cây trượng của người xuống dưới đất: "Nàng ta cũng không cản trở các ngươi! Nàng ta đánh cược tính mạng sinh trưởng hoàng tử cũng mới chỉ là một tu nghi, các ngươi lại không chịu tha cho nàng ta sao?!"
Phùng Yên Nhi giống như là lơ đãng: "Mẫu hậu nói gì thế ạ, mặc dù thiếp và Lâm tu nghi không có giao tình, nhưng cũng là tỷ muội cùng nhau chung sống. Chuyện này không phải là do các tỷ muội làm, sợ là do chính Lâm tu nghi không cẩn thận." Nàng quay đầu nhìn Tiễn Bảo Bảo: "Đúng rồi! Thiếp nghe nói lần trước nàng ta còn xin Tiễn Đức phi tìm một loại thuốc gì đó để uống vào có thể gầy đi. Nghe nói là cả hai đều uống." Phùng Yên Nhi cười với Tiễn Bảo Bảo một tiếng, cười đến mức giống như còn có thâm ý khác.
Sắc mặt Tiễn Bảo Bảo lập tức thay đổi.
"Đúng rồi, hôm nay Lâm tu nghi cứ thế mà ra đi, bỏ lại một đứa bé nhỏ như vậy thì phải làm sao." Phùng Yên Nhi lộ ra dáng vẻ đồng tình và lo lắng, như thể nàng ta thật sự quan tâm và đau lòng cho đứa bé kia. Nhưng theo như ta biết, nàng ta gần như không hề nhìn đến đứa bé này. Giống như A Nam, vừa gặp phải chuyện liên quan đến đứa bé này liền nhượng bộ lui binh.
Đối với đứa bé này, có đôi lúc A Nam cũng trông coi một chút, nhưng Phùng Yên Nhi là không hề quan tâm chút nào. Chỉ là A Nam không giả bộ giống như nàng ta.
Có lẽ là bởi vì nghe Phùng Yên Nhi nhắc đến đứa bé, gần như phán đoán theo bản năng, ánh mắt của ta và mẫu hậu đều nhìn đến Tiễn Bảo Bảo.
Tiễn Bảo Bảo giật mình, vội vàng quỳ xuống.
Nàng ta luống cuống: "Hôm qua sau khi thiếp cùng hoàng thượng đi qua đây, thiếp chưa từng đến nơi này lần nữa, sáng nay lúc thiếp tới thì Lâm tu nghi đã chết. Lúc ở đây, thiếp cũng chưa từng cho nàng ta trà đắng gì." Ánh mắt nàng ta đột nhiên sáng lên: "Đúng rồi, thiếp nhớ ra rồi, tối hôm qua ở trong cung bọn họ còn nói Sở Hiền phi đã tới, lúc Sở Hiền phi tới thì Lâm tu nghi vẫn còn sống. Không tin thì hãy hỏi Sở Hiền phi."
Trong lòng của ta hơi hồi hộp. Ta có dự cảm xấu, lúc này lại có người muốn đổ mọi chuyện lên đầu A Nam.
Phùng Yên Nhi lại giả bộ như lúc này mới nhớ tới: "A, tại sao lại không thấy Sở Hiền phi?" Ánh mắt Phùng Yên Nhi đảo quanh: "Sở Hiền phi còn biết các loại thuốc, có nên hỏi nàng ấy một chút xem có phải Lâm tu nghi đã uống nhầm thuốc rồi không?" 
Mẫu hậu đã chống gậy xoay người đi.
"Ta cảm thấy Lâm tu nghi vẫn là đã uống nhầm thuốc rồi." Phùng Yên Nhi vẫn đang nói.
Mẫu hậu bước đi gấp gáp tới nỗi ngay cả cũng nhân cũng không đuổi kịp. Người cũng không nói lời nào, chỉ một mực bước về phía trước. Mẫu hậu đã lớn tuổi, gần đây đi đứng không tiện lắm, thế mà lúc này lại có thể đi rất nhanh.
A Nam lại có phiền toái!
Trong cung Trường Tín, A Nam đi vắng, chỉ có một mình Huyền Tử đi ra nghênh tiếp chúng ta. Hình như tất cả đại cung nữ cũng đều đã theo A Nam đi ra ngoài.
Đám người chúng ta đứng ở bên ruộng thuốc của A Nam, mấy con hạc trắng đang quanh quẩn bên mép ruộng bị chúng ta làm kinh sợ, đồng loạt vỗ cánh bay lên tường bao cung Trường Tín, đứng yên ở đó nhìn chúng ta.
Mấy người chúng ta cũng chờ hoạn quan của phủ Tông Nhân đang tìm kiếm trong ruộng thuốc của A Nam. Lúc này người tới cung Trường Tín lại nhiều hơn.
Nhưng có lẽ là lão hoạn quan kia đã lớn tuổi, hắn tìm trong ruộng thuốc hồi lâu cũng không tìm ra thứ gì. Trong ruộng thuốc của A Nam hiện giờ đã xanh tốt đầy sức sống. Những phiến lá to có nhỏ có xếp xen kẽ nhau, thoạt nhìn qua lại rất dễ coi.
"Những loại thảo dược này đều rất tầm thường, lão nô không hiểu dược lý, như mấy loại thảo dược có ở đây, lão nô cũng không chắc chắn lắm." Lão hoạn quan rất thành thật.
"Tìm thêm!" Mẫu hậu ra lệnh.
Ta có chút xấu hổ, hơn nữa còn có cái nhìn soi mói y hệt A Nam của Huyền Tử.
Ta biết lúc này cũng không biết được là ai đã gài tang vật cho A Nam. Cả hai người Phùng Tiễn đều đáng nghi.
Nhưng hiện giờ ta còn chưa nghĩ ra phải làm gì.
Chẳng biết từ lúc nào thì A Nam đi đến từ phía sau: "Các ngươi đang tìm cái gì?" Giọng nói giòn giã của nàng vang lên, dọa mấy người mang ý xấu chúng ta đều sợ đến mức nhảy dựng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.