Cung Khuyết

Chương 106:




Ta ở đây vẫn còn cố gắng suy đoán ý định của Phùng Yên Nhi, đoán không ra dụng ý của nàng ta khi tỏ ra hết sức ủng hộ ta trọng dụng người miền nam. Bên ngoài cũng đã truyền đến tin tức sĩ tử nam bắc nổi lên xung đột trên đường vào kinh.
Ta cũng không vội, thứ nhất là hai ngày nay nhiều chuyện như vậy, thứ hai là ta biết rõ, một đám thư sinh náo loạn cũng không gây ra được chuyện gì lớn. Nghe nói mỗi ngày bọn họ chỉ công kích lẫn nhau ở cửa Thái học, mỗi lần ồn ào như vậy, nhiều nhất cũng chỉ là nước miếng văng tứ tung. Gây sự lớn hơn nữa thì chỉ sợ bị quan phủ tìm đến thì họ bị hủy bỏ tư cách dự thi.
Huống hồ bây giờ những chuyện như thế này đã có nhị ca đi xử lý, cũng không cần ta phải phí tâm.
Cho đến khi ta nghe nói ngay cả A Nam cũng đến cửa Thái học, ta mới cảm thấy có chút hiếu kỳ.
Lúc đó, ta đang ở trong cung Tử Lưu xem Mậu Nhi, từ sau tiệc rượu đầy tháng, đứa nhỏ này liền giống như mệt muốn chết cứ ngủ suốt, còn không chịu ăn cái gì. Cung nhân sợ gặp chuyện không may, không thể không nói cho ta và mẫu hậu biết.
Bởi vì trời đã tối, mẫu hậu liền nói không tới, ta không thể không đến cung Tử Lưu một mình.
"Thục phi và Hiền phi nói thế nào?" Ta không quên hỏi Tiễn Bảo Bảo bên cạnh. Tiễn Bảo Bảo cũng vừa mới bị gọi tới. Hiện giờ dường như ta mới là người không hiểu rõ tình huống. Cung nhân trong cung Tử Lưu hiển nhiên là tin tưởng nàng hơn, rối rít nói chuyện đứa nhỏ với nàng.
Chỉ là Tiễn Bảo Bảo cũng giống ta, nghe nửa ngày cũng không nghe ra nguyên cớ. Đứa nhỏ này không nóng không sốt, nhìn qua thì giống như là đang ngủ rất say sưa.
"Lâm tu nghi thấy thế nào?" Ta hỏi Lâm mỹ nhân, bây giờ đã là Lâm tu nghi. Nàng ta đang đứng một mình trong góc phòng xa xa, nhìn chúng ta đầy vẻ đề phòng. Ta nhìn thế nào cũng không nhìn ra nàng ta có chút dáng vẻ thượng tần.
"Khởi bẩm hoàng thượng, thiếp thấy đứa bé rất tốt. Tại sao không thể để cho nó ngủ yên?" Lâm tu nghi đáp lại ta.
Bây giờ ta đã biết tại sao A Nam nói Lâm tu nghi không thích người khác nói con nàng ta có bệnh. Cung nhân đều nói hai canh giờ rồi đứa bé này không uống giọt sữa nào rồi, nàng ta vẫn còn nói đứa bé không có việc gì.
"Thân thể Thục phi không tốt, cho nên phải tìm Hiền phi." Tiễn Bảo Bảo nói: "Mà Hiền phi đã rời khỏi cung." Tiễn Bảo Bảo đưa tay sờ trán đứa bé: "Thiếp không dám quyết định." 
Nói xong lại liếc mắt nhìn Lâm mỹ nhân ngồi yên không lên tiếng ở bên cạnh.
A Nam rời khỏi cung làm gì? Ta có chút không giải thích được.
Dường như Tiễn Bảo Bảo biết ta đang nghĩ gì, nàng ta cách đứa bé xa hơn một chút, đi tới chỗ ta: "Thiếp nghe nói Hiền phi phải đến gặp mấy sĩ tử miền nam, đến cửa Thái học." Tiễn Bảo Bảo nói cho ta biết: "Nói là đi trấn an những sĩ tử miền nam đang gây chuyện kia. Lúc chuẩn bị đi Hiền phi có giao lại việc trong cung cho nô tỳ." 
Ta không lên tiếng, cảm thấy như vậy cũng tốt. Coi như là A Nam vì ta mà san sẻ gánh nặng. Phía nam mới được sáp nhập vào mấy năm nay, là ta không xử lý tốt chuyện quan hệ hai miền nam bắc, khiến cho dân chúng nam bắc dường như luôn có chút cách trở. A Nam thân là trưởng công chúa của Nam Sở, lại được phụ hoàng phong là Nam Hương công chúa, đi ra ngoài nói mấy câu không chừng lại có chút lực uy hiếp. Ít nhất nàng cũng có thể khiến những người miền nam kia yên tâm.
"Hiền phi không có ở đây, chuyện lớn như vậy phải xin quyết định của hoàng thượng." Tiễn Bảo Bảo nói, lại liếc về phía Lâm mỹ nhân một cái: "Thiếp ở trong cung này, nhưng thật ra có những lời không thể nói ra." Nàng ta khỏe mạnh như vậy, thế mà vẫn có thể tỏ ra dáng vẻ hèn mọn.
Ta cười ha ha, nàng hiện giờ đã là Đức phi, thế nào mà lại có ý nhưng không thể nói thành lời!
Ta quét mắt nhìn Lâm tu nghi. Vẻ mặt vui mừng hân hoan của nữ nhân này lúc nhìn con trai mình lại khiến cho ta cảm động.
Chẳng qua là đứa bé này... Ta liếc mắt nhìn đứa bé vừa gầy vừa nhỏ trong tay cung nhân: "Để đại phu trong Thái y viện xem đứa bé một chút." Ta ra kết luận, đứa bé này gầy như vậy, cũng không thấy lớn lên, khiến cho ta hết sức lo lắng.
Tiễn Bảo Bảo liếc mắt nhìn Lâm tu nghi: "Thiếp cũng nói để cho thái y xem một cút. Nhưng có lúc thiếp cảm thấy, làm mẹ cũng không cần quá chiều chuộng, đứa bé này cứ không ăn gì như vậy, rõ ràng chính mình có sữa, chịu khó ép nó ăn thêm mấy lần cũng không hao phí bao nhiêu sức lực."
"Là bà vú không tốt!" Lâm mỹ nhân đột nhiên cao giọng, trợn mắt oán hận nhìn Tiễn Bảo Bảo một cái, sau đó ý thức được sự tồn tại của ta lại vội vàng tránh né: "Mậu Nhi của ta rất tốt, là mấy bà vú này không tận chức. Ngày ngày ép thằng bé ăn, mỗi lần lại không để cho nó ăn đủ. Thằng bé buồn ngủ thì có lỗi gì! Làm gì có đứa bé nào không thích ngủ?"
Ta kinh ngạc nhìn Lâm tu nghi, thì ra nàng ta nổi xung lên là như vậy! Cái loại dáng vẻ cố chấp đó khiến cho người ta thấy kỳ quái.
Tiễn Bảo Bảo thế mà lại không lên tiếng. Mấy bà vú là do nàng ta mời, Lâm tu nghi hiển nhiên là đang trách nàng ta.
Ta bất đắc dĩ, cũng không dây dưa nổi những chuyện của nữ nhân như thế này, lại càng không hiểu được chuyện nuôi dưỡng con cái, chỉ có thể nói với Tiễn Bảo Bảo: "Vậy xem lại một chút đi, nếu thật sự không được nữa thì gọi thái y." 
Vừa nói xong ta vội vàng lui ra ngoài.
Để lại hai nữ nhân kia trợn mắt nhìn nhau.
Cũng may ta lui đi kịp thời, không chỉ tránh thoát được bão táp sắp bộc phát bên trong phòng, mà còn đúng lúc chặn ngang A Nam vừa từ bên ngoài trở về.
A Nam vừa mới từ ngoài cung quay lại, phía sau nàng mang theo một đoàn tôi tớ, cưỡi xe ngựa lộng lẫy, cho thấy khí thế của Nam Hương công chúa. Trong đầu ta không tránh khỏi tưởng tượng một chút dáng vẻ của A Nam ở trước mặt những sĩ tử kia. Ta hoàn toàn có thể tưởng tượng ra, ánh mắt nàng nhìn thẳng, lời nói nghiêm túc, kiên nhẫn giao thiệp với mấy người đó. Trên người A Nam không có vẻ nịnh hót, cũng tuyệt đối không lỗ mãng, luôn có thể làm người khác kinh sợ.
Lúc này A Nam nhìn đến ta, cũng không lảng tránh. Nàng ngồi trên xe ngựa, từ xa đã nhìn thấy bên này, lập tức nhảy xuống. Nàng chỉ hơi chần chừ một chút liền đi về phía ta.
Ta biết A Nam như thế này là có chuyện, vội vàng đánh mắt về phía Như Ý.
Như Ý hiểu, dừng bước lại. Đợi A Nam đến gần cũng nhảy lên ngồi vào bên cạnh ta, lúc này mới kêu mọi người đi về phía trước.
Lúc này trời đã tối đen, tùy tùng của ta cũng ít, ta lập tức duỗi tay ôm chặt hông A Nam. Thân thể A Nam cứng đờ.
Cũng may là nàng nhanh chóng khôi phục vẻ bình thường, để mặc ta ôm nàng: "Hoàng thượng!" Nàng hạ giọng: "Thiếp cảm thấy hôm nay thiếp nhìn thấy nữ nhân mà hoàng thượng đang tìm kia." Nàng dừng một cái: "Lý phu nhân." 
Ta sửng sốt. Đầu tiên là vui mừng một hồi, sau đó lập tức cảnh giác nhìn bốn phía một cái, thở dài với nàng một tiếng.
Ta bước đi theo trở về tẩm cung của ta. Vừa đi vào phòng ta liền cho người đóng cửa, còn cho lính ra coi chừng.
"Hoàng thượng." A Nam quỳ xuống đất hành lễ với ta. Lúc này trong phòng chỉ còn lại hai người chúng ta.
Ta có chút gấp gáp, ta vẫn luôn tìm kiếm Lý Dật và nữ nhân khả nghi kia. Nhưng kể từ sau khi Đặng Hương mang tin tức về cho bọn ta, hai người kia liền không thấy tăm hơi. Ngay cả trinh sát ta phái đi thăm dò Phùng phủ cũng thất bại mà quay về. Hai người họ giống như đã bốc hơi khỏi nhân gian. Lúc này A Nam lại đột nhiên nói là nhìn thấy nữ nhân kia, điều này có thể không khiến ta ngạc nhiên sao?
A Nam nháy mắt với ta mấy cái: "Hôm nay thiếp đến cửa cung Thái Học." Nàng nói: "Thiếp là nghe nói Tương Vương ở đó đàn áp mấy sĩ tử gây chuyện, cho nên đặc biệt chạy tới." 
"Cái này ta biết." Ta cắt đứt nàng: "Hằng ngày những sĩ tử kia đều ồn ào ở đây, hoặc là kết giao, hoặc là công kích. Không ngày nào là không gây chuyện! Khoa thi mùa xuân năm nay quy mô lớn, sĩ tử hội tụ, gần đây đã làm cả thành Lạc Kinh ầm ĩ cả ngày." Ta sốt ruột khó nhịn được, chỉ muốn nghe A Nam nói về Lý phu nhân, bắt lấy cánh tay nàng lắc lắc.
A Nam vội vàng gật đầu: "Hôm nay thiếp đã nói với những sĩ tử miền nam kia, bảo bọn họ nhập gia tùy tục, trên trường thi hãy dùng bản lĩnh để nói chuyện." A Nam nói về chuyện lần này hết sức đơn giản. Nhưng ta biết, hôm nay nàng vội vàng ra khỏi cung còn có phần lo lắng nhị ca xử trí không ổn dẫn tới dân chúng nổi loạn.
Lần này sĩ tử miền nam vào kinh có tới mấy ngàn người, một khi có biến loạn, bọn họ có thể rời đi hay không cũng rất khó nói. Thật ra thì ta cũng biết rõ điểm này, nếu không sẽ không đặc biệt kêu nhị ca tới.
"Chỉ là thiếp đã hỏi thăm một chút, nguyên nhân xảy ra chuyện cũng hết sức hoang đường. Lúc này bọn họ công kích nhau ở cửa Thái học lại là vì mấy cô nương phường Trường Xuân. Không, không đúng! Đây cũng không phải là trọng điểm." A Nam khoát tay, hiển nhiên nàng biết điều ta quan tâm hơn là cái gì: "Trọng điểm là, nơi đầu tiên hai phe sĩ tử nam bắc ầm ĩ với nhau là ở trong phường Trường Xuân. Mà thiếp muốn nói với hoàng thượng chính là, thiếp vừa mới phát hiện ra, tú bà của phường Trường Xuân cũng là người quen cũ của thiếp." 
A Nam vừa nói điều này ta liền hiểu.
"Nàng..." Ta cũng không nói được bản thân là đang kích động hay là khẩn trương, tóm lại là lại nắm lấy tay A Nam lắc lắc: "Nàng đã gặp mặt nữ nhân đó?" 
"Thiếp vốn dĩ cũng chưa từng nghĩ đến. Là thiếp đã cẩn thận hỏi thăm sĩ tử hai phe, nghe được nguồn gốc sự tình." A Nam nói: "Nữ nhân kia làm tú bà cũng rất kỳ quái, cái gì mà cô nương đầu bảng chỉ tiếp con nhà quan miền bắc, không tiếp người miền nam, cái gì mà các cô nương trong phường cũng chia ra nam bắc, còn tổ chức đấu trường so tài xem người miền nào thắng cuộc... Còn nhiều chuyện tương tự như vậy. Có người thích gây chuyện, cố tình thêu dệt nên chuyện." A Nam lắc đầu, giống như đang hồi tưởng lại hình dáng trước kia của Lý phu nhân: "Thiếp cảm thấy chuyện này hết sức hoang đường, cho nên đặc biệt hỏi xem phường Trường Xuân là do ai làm chủ. Kết quả nghe được bọn họ nói, tú bà của phường Trường Xuân có dáng vẻ như yêu tinh không nhìn rõ tuổi thật, lập tức nghĩ rằng nàng ta là người hoàng thượng muốn tìm, cho nên cố ý phái người kêu nàng ta đến để nói rõ."
"Nữ nhân kia thật sự là vị Lý phu nhân mà nàng đã gặp kia sao?" Tay ta đang nắm cánh tay A Nam lại lắc mạnh. Lắc đến mức cánh hoa cài đầu nàng cũng rung động theo.
A Nam vội nói: "Cho nên thiếp tới tìm hoàng thượng để nói chuyện này. Ta thấy mấy hôm nay hoàng thượng vẫn đang truy hỏi nữ nhân kia." Nàng nghĩ một chút, trong mắt đều là vẻ nghi hoặc: "Hoàng thượng lắc thiếp đến nỗi thiếp cũng muốn hôn mê rồi! Không phải là nữ nhân Nam Sở lúc trước sao? Vì sao hoàng thượng lại để ý như vậy?" Hiển nhiên vừa rồi ta đã quá kích động.
Nhưng ta có thể không kích động sao? Nói cho cùng vẫn là A Nam tốt, đặt chuyện của ta ở trong lòng.
"Nữ nhân kia nhìn thấy A Nam thì nói cái gì?" Ta lại hỏi, xoa xoa đầu của nàng.
A Nam cau mày: "Thật ra thì ta cũng cảm thấy kỳ quái, ta phát hiện ra nàng ta là Lý phu nhân thì thật sự cực kỳ giật mình. Lúc nàng ta nhìn thấy ta thì thái độ cũng rất bình thường, còn cảm khái nói công chúa đã trưởng thành." Ánh mắt của A Nam xoay tròn: "Dáng vẻ nàng ta bây giờ cũng không thay đổi bao nhiêu, còn ăn mặc thì... Bây giờ nhìn lại thì nàng ta chính là một tú bà, theo như nàng ta nói thì phường Trường Xuân mở ra cũng đã được hai, ba năm rồi. Ta cũng không biết rõ nghề này lắm, cho nên không biết..."
Dĩ nhiên A Nam sẽ không hiểu được mấy chuyện phường Trường Xuân. Ngay cả ta cũng không hề nghĩ rằng nữ nhân kia sẽ ẩn thân ở nơi này. Đúng là tìm mòn gót giày mà chẳng thấy, đến khi gặp được chẳng tốn chút công lao. Rốt cuộc vẫn là A Nam lợi hại. Nữ nhân ta tìm đã lâu, cuối cùng vẫn là do A Nam để ý mới phát hiện ra. Nàng ta lại ẩn thân ở chỗ như thế.
Ta ôm lấy A Nam, bất chấp tất cả, trước tiên hôn mạnh một cái trên mặt nàng, suy nghĩ một chút, cảm thấy chưa đủ, lại hôn liền mấy cái. Dưới chân cũng đã gấp gáp đến mức khó nhịn chỉ muốn chạy ra ngoài. Nói không chừng lúc này còn có thể một đòn bắt được Lý Dật kia, như vậy ta sẽ không cần lại phải đến chỗ Phùng Yên Nhi nữa.
A Nam đuổi theo phía sau ta được hai bước thì dừng lại. Lúc này nàng không kêu ta kiềm chế cơn giận. Nàng chỉ ở sau lưng lẳng lặng nhìn ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.