Cung Đấu Không Bằng Nuôi Mèo

Chương 26:




Kể từ ngày được sủng hạnh, Thu Vãn không còn gặp lại Tiêu Vân Hoàn dưới hình dạng con người nữa. Thông thường phần thưởng sau khi thị tẩm sẽ do tiểu thái giám đưa tới, nhưng từ đó cũng không thấy Hoàng Thượng đặc biệt để ý tới nàng, càng không thấy nàng có dấu hiệu được tấn chức, các phi tần bên trong hậu cung cũng dần dần yên tâm. Thời điểm Thu Vãn đi thỉnh an hàng ngày, lời nói châm chọc mỉa mai nàng cũng giảm dần.
Nội dung Liễu thường tại trào phúng nàng thì vẫn liên tục thay đổi, lúc mới bắt đầu là ghen ghét nàng được Hoàng Thượng sủng hạnh, hiện giờ lại cười nhạo nàng bỏ lỡ cơ hội tốt.
Thu Vãn luôn im lặng trước những lời nói mỉa mai đó, tất cả mọi người đều cho rằng nàng đang vô cùng thất vọng, nhưng trên thực tế nàng lại đang thở dài nhẹ nhõm ở trong lòng.
Quay trở lại những ngày tháng cẩn thận điệu thấp, trong lòng Thu Vãn tràn ngập cảm giác thỏa mãn, thời gian ngủ mỗi ngày đều dài hơn trước kia không ít, điều này khiến Tình Hương liên tục thở dài nhìn nàng với ánh mắt hận rèn sắt không thành thép.
“Chủ tử, ngài không nghe thấy hôm nay Liễu Thường Tại nói ngài như thế nào sao?” Tình Hương căm giận nói: “Nàng nói chủ tử lãng phí cơ hội tốt, nói người là ngốc tử, là, là……”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Là đồ ngu xuẩn?”
Tình Hương ai nha một tiếng, lại nói: “Tuy rằng Liễu thường tại nói lời quá đáng, nhưng mà chủ tử, nô tỳ lại cảm thấy Liễu thường tại có một câu nói rất đúng, không phải ngài vừa lãng phí một cơ hội rất tốt sao?” Tình Hương đi vòng quanh nàng một vòng, sau đó dừng lại bóp vai cho nàng: “Chủ tử ngài tiến cung nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng chờ được tới ngày này. Hoàng Thượng đã triệu ngài thị tẩm, rõ ràng là có hứng thú với chủ tử, nhưng vì…… vì sao sau lần đó lại không một chút dấu hiệu gì?”
Thu Vãn được Tình Hương xoa bóp thoải mái, nàng hài lòng híp mắt, nói: “Không phải rất đúng lúc sao?”
“Đúng lúc cái gì?”

“Hoàng Thượng không tới tìm ta, những người khác cũng sẽ không tìm ta gây phiền toái.”
Tình Hương tức giận dừng động tác, không đợi Thu Vãn mở miệng, nàng mau chóng tiếp tục động tác, nói: “Nhưng mà chủ tử, mỗi ngày Liễu thường tại đều nói ngài như vậy, ngài không tức giận sao? Ngài không cảm thấy muốn tranh đấu với nàng ta một lần xem ai được Hoàng Thượng sủng ái hơn sao……”
Thu Vãn vẫn lắc đầu như cũ.
Tình Hương đành phải bất đắc dĩ im lặng bóp vai cho nàng.
Không chỉ Liễu thường tại bớt tìm nàng gây phiền toái, mà ngay cả những người từng thường xuyên lấy cớ tới đây thân mật gọi nàng là tỷ tỷ muội muội cũng giảm bớt, Thu Vãn vui vẻ tới mức ăn thêm một bát cơm.
Chỉ là tuy rằng không lui tới hàn huyên nữa, nhưng yến tiệc thì vẫn phải tham dự.
Thời tiết dần dần chuyển ấm, hoa cỏ trong Ngự Hoa Viên cũng không ngừng nảy nở, sau khi bốn vị nương nương trong cung thương lượng một hồi liền quyết định sẽ tổ chức một bữa tiệc ngắm hoa tại Ngự Hoa Viên, đồng thời mời các vị phi tần tới tham dự. Đương nhiên Thu Vãn không thể cự tuyệt, vừa lúc nàng mới dùng phân lệ mua cho mình một cuộn vải tơ lụa, may thành một bộ y phục. Màu sắc vẫn mộc mạc như cũ, nàng dùng chỉ sáng màu thêu hoa trang trí, trong một đám các phi tần trang điểm lộng lẫy thì nàng lại giống một ngọn cỏ bình thường, không chút thu hút.
Trong bữa tiệc ngắm hoa, bốn phi song song ngồi ở vị trí chủ trì, các phi tần còn lại dựa theo phân vị tìm thấy vị trí của mình, Thu Vãn vẫn tìm một góc không bắt mắt như cũ. Sau khi nàng ngồi xuống, theo bản năng nhìn thoáng qua chung quanh, ngồi bên cạnh nàng đều là một vài phi tần lạ mặt, bọn họ đều ăn mặc mộc mạc giống nàng, trông không mấy thu hút. Liễu Thường Tại chủ động tiến lên phía trước, ngồi cùng hàng với Lý quý nhân của Bích Tú Cung, trông bộ dáng có vẻ thân thiết.
Thu Vãn thu hồi tầm mắt, cụp mắt xuống, trong lòng âm thầm nghĩ: Có lẽ Liễu Thường Tại đã tìm đồng minh mới rồi, gia cảnh Lý quý nhân cũng không xuất chúng, nói không chừng đã đồng ý lời mời của Liễu thường tại rồi.

Không còn Liễu thường tại quấy rầy, Thu Vãn mừng rỡ vì được thanh tịnh, bên tai nghe tiếng cười yêu kiều của các phi tần khác, nàng vùi đầu chuyên tâm ăn điểm tâm, ngay cả Tiêu Vân Hoàn đến từ khi nào cũng không phát hiện.
Vẫn là Sửu Cầu chạy lộc cộc tới trước mặt nàng, hướng về phía nàng kêu một tiếng mềm như bông, Thu Vãn giương mắt nhìn thấy nó, miếng điểm tâm còn chưa nuốt xuống, thiếu chút nữa liền nghẹn trong cổ họng. Nàng vội vàng uống ngụm trà, giải thoát cho yết hầu đang tắc ứ, lúc này mới luống cuống tay chân ôm Sửu Cầu lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thu Vãn ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên thấy Tiêu Vân Hoàn ngồi trên cao đang cười như không cười nhìn về phía bên này.
“Ngự Miêu đã thích Thu thường tại như vậy, tạm thời để Thu thường tại chăm sóc đi.”
Lời này vừa nói ra, vô số tầm mắt của các phi tần đồng loạt hướng về bên này.
Thu Vãn ôm mèo nhỏ đứng lên, trường hợp như vậy nàng đã trải qua rất nhiều lần, hiện giờ dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, hiếm khi nàng sinh ra được vài phần bình tĩnh. Thu Vãn cúi đầu đồng ý, sau đó lại chủ động mở miệng: “Khởi bẩm bệ hạ, Ngự Miêu muốn tới nơi khác chơi đùa.”
Ý cười trong mắt Tiêu Vân Hoàn càng sâu, đáp ứng một tiếng vô cùng thống khoái.
Hắn nhấp ngụm trà, quả nhiên thấy tiểu thường tại kia giống như chạy trốn ôm Sửu Cầu nhanh chóng rời khỏi nơi này, rẽ trái quẹo phải, chớp mắt liền không thấy bóng dáng. Tiêu Vân Hoàn liếc mắt nhìn Cao Bình Sơn một cái, Cao Bình Sơn hiểu rõ, khom người lui ra ngoài phái một thị vệ đi theo, bảo vệ sự an toàn cho Sửu Cầu.
Tĩnh phi nhấp môi cười nói: “Mỗi lần nhìn thấy Ngự Miêu, thần thiếp liền nghĩ đến con mèo nhỏ của thần thiếp, nó cũng dính người như Ngự Miêu vậy, chỉ cần thần thiếp tách ra quá lâu, nó sẽ ồn ào đòi tìm thần thiếp, thật sự là khiến người lo lắng”
Lệ phi cũng phụ họa nói: “Mèo của thần thiếp cũng không rời được người, ngay cả khi đi ngủ cũng muốn thần thiếp ở bên cạnh, hiện giờ thời tiết mát mẻ thì không sao, chờ trời nóng lên, thần thiếp còn lo lắng không biết nên làm thế nào cho phải.”
Thục phi yếu ớt nói: “Không lâu trước đó ta vừa mới nghĩ ra một cái ổ mèo, mèo của ta rất thích thú, mỗi lần ngủ đều ngoan ngoãn nằm bên trong, không bằng Lệ phi muội muội cũng thử một lần.”
Lệ phi: “Vậy cảm ơn tỷ tỷ trước.”
Tiêu Vân Hoàn nghe lời này, hắn rũ mắt nhấp ngụm trà, giấu đi sự ghen ghét trong mắt.
Hừ, Ngọc Cầu của hắn cho tới bây giờ vẫn không dính người, vừa đến ban ngày liền không thấy bóng dáng, càng đừng nói tới việc ngủ chung. Ngọc Cầu vừa ngủ sẽ bỏ chạy rất nhanh, ngay cả thị vệ cũng đuổi không kịp, long sàng của hắn còn chưa dính một sợi lông mèo nào đâu.
Chờ hắn tìm được nơi trú ẩn ban ngày của Ngọc Cầu, hắn sẽ tự mình bắt Ngọc Cầu trở về, nhốt trong điện không cho nó đi ra ngoài, muốn ngủ bao lâu thì ngủ. Hừ.
Tiêu Vân Hoàn uống cạn trung trà, buông ly xuống, Hiền phi ngồi bên cạnh giúp hắn rót đầy ly trà, đột nhiên bên tai vang lên tiếng các phi tần chuyển chủ đề.
“Thời tiết nóng dần, mèo càng ngày càng không an phận.”
“Đúng vậy, mèo của ta kêu suốt ngày suốt đêm, thanh âm vô cùng kỳ lạ.”

“Thời điểm lần đầu tiên nghe được, ta còn tưởng rằng nó bị quỷ ám, sợ tới mức cả đêm không ngủ.”
“Sau này nghe ngóng, thì ra là động dục.” Phi tần nọ ngượng ngùng cầm khăn tay che miệng: “Ta đi hỏi thái y, bọn họ nói mèo vừa đến mùa xuân liền động dục, chờ thêm mấy tháng nữa, trong cung sẽ có thêm vài con mèo con.”
Hiện giờ trong cung nuôi dưỡng rất nhiều loại mèo, màu sắc và hoa văn chủng loại gì cũng có, mèo sữa hay mèo thành niên đều có. Mùa xuân vừa đến, tất cả mèo trong cung miêu đều phấn khích, nửa đêm gân cổ kêu gào.
Tiêu Vân Hoàn sửng sốt, lông mày nhíu lại thật sâu.
Động dục?
Tác giả có lời muốn nói: 
Thu Vãn: Phía sau lưng chợt lạnh
Thu Vãn: Bệ hạ! Ngài lại muốn làm gì!
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.