Cung Đấu Không Bằng Nuôi Mèo

Chương 25:




Lời giải thích của Thu Vãn rơi vào tai Tiêu Vân Hoàn, chính là một loạt tiếng kêu meo meo.
Tiêu Vân Hoàn nghe không hiểu, bởi vì lúc trước hắn cảm thấy có người bắt nạt nàng, lại thấy nàng vội vàng giải thích như vậy, hắn lập tức cảm thấy nàng đang cáo trạng với mình, vì thế hắn cũng lo lắng không thôi.
Tiêu Vân Hoàn bế nàng lên, căm giận nói: “Ngọc Cầu, ngươi nói cho trẫm, rốt cuộc là ai khi dễ ngươi, trẫm nhất định sẽ lấy lại công đạo cho ngươi.”
“Meo meo meo!” Bệ hạ! Người bình tĩnh một chút!
“Ngọc Cầu chớ sợ, đây là hoàng cung của trẫm, thiên hạ này cũng là thiên hạ của trẫm, ngươi là mèo cưng của trẫm, chưa tới lượt người ngoài dám lướt qua mặt trẫm bắt nạt lên đầu ngươi.” Tiêu Vân Hoàn cười lạnh. Ngọc Cầu là Ngự Miêu ngay cả hắn cũng dám đánh, nếu có người dám khi dễ Ngọc Cầu, chẳng phải là vứt mặt mũi của hắn xuống mặt đất tùy ý dẫm đạp hay sao? Hắn lớn bằng từng này, cho tới bây giờ vẫn chưa có ai dám mạo phạm hắn như vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 “Ngọc Cầu, ngươi yên tâm, trẫm nhất định sẽ điều tra ra manh mối sự tình, bắt được người khi dễ ngươi, hắn ta đối xử với ngươi như thế nào, trẫm nhất định sẽ bắt hắn ta hoàn lại gấp trăm gấp ngàn lần.”
“Meo!”
Thu Vãn sắp ngất xỉu rồi.
Nàng dồn dập kêu meo meo meo, nỗ lực muốn giải thích, nhưng bởi vì ngôn ngữ không thông, ngược lại càng thêm chọc giận Tiêu Vân Hoàn, khiến lời hắn nói ra cũng càng ngày càng lạnh lùng. Thu Vãn nghe vào lỗ tai, nàng chỉ cảm thấy toàn bộ lông trên người mình đều muốn choáng váng.
Không khuyên được Hoàng Thượng, vậy những người khác thì sao?
Thu Vãn suy nghĩ, lập tức nhìn về phía Cao Bình Sơn bên cạnh xin giúp đỡ.

Trong lúc Cao Bình Sơn vô tình cúi đầu xuống, bất chợt đối diện với đôi mắt mở tròn vo của mèo trắng. Hắn sửng sốt, suy nghĩ cẩn thận một chút, lập tức cung kính nói với Tiêu Vân Hoàn: “Bệ hạ, ngày thường Ngự Miêu hành tung bất định, nhưng tóm lại vẫn nằm trong khuôn khổ hoàng cung. Đối với đường lối trong cung chắc hẳn Ngự Miêu vô cùng quen thuộc, theo nô tài thấy, không bằng để Ngự Miêu dẫn đường, như vậy nhất định có thể tìm được hung thủ đả thương Ngự Miêu.”
Sau khi Tiêu Vân Hoàn nghe xong thì không ngừng gật đầu: “Ngươi nói có lý.”
“Meo!!” Thu Vãn nhìn Cao Bình Sơn, vẻ mặt đau thấu nội tâm. 
Hoàng Thượng không đàng hoàng cũng thôi đi, nhưng mà Cao công công, vì sao ngươi cũng giống Hoàng Thượng như vậy!
Tiêu Vân Hoàn bế nàng lên, động tác nhẹ nhàng vuốt ve mang đầy ý trấn an, ngay cả ngữ khí cũng mềm mỏng hơn không ít: “Ngọc Cầu chớ sợ, có trẫm ở đây, ai cũng không dám làm ngươi bị thương, trẫm sẽ làm chủ cho ngươi.”
“……”
Thu Vãn tuyệt vọng “Meo” một tiếng, vùi đầu vào trong ngực hắn.
Nàng vươn hai chân trước, mềm như bông đáp trên vai Tiêu Vân Hoàn, nhìn qua giống như đang chủ động ôm cổ hắn, tuy nhiên bởi vì móng vuốt quá ngắn nên mới không thành công. Đầu nhỏ xù lông cọ cọ lên mặt hắn, bên tai vang lên tiếng meo meo mềm mại, trái tim Tiêu Vân Hoàn gần như lập tức hóa thành vũng nước.
Hắn ôm mèo nhỏ dỗ dành trong chốc lát, móc ra món đồ chơi nàng thích chơi, chơi cùng nàng vài lần. Thẳng đến khi Thu Vãn chơi chán hắn mới phân phó thái giám đưa bát ngọc tới, đút cho Ngọc Cầu ăn cơm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thừa dịp mèo trắng đang tập trung thưởng thức mỹ vị của thịt gà, Tiêu Vân Hoàn lẳng lặng nhìn nàng một hồi lâu, sau đó hắn xoay người sang chỗ khác, đè thấp thanh âm nói với Cao Bình Sơn: “Truyền thái y.”

Cao Bình Sơn liếc mắt một cái về phía Ngự Miêu, thấp giọng trả lời, tiếp theo cúi đầu vội vã đi ra bên ngoài.
Thu Vãn chuyên tâm ăn thịt gà, nàng cho rằng mình đã dỗ dành Hoàng Thượng xong rồi, nên hồn nhiên không phát hiện ra động tĩnh của hai người. Ăn xong thịt gà trong bát ngọc, nàng lại thò người qua chơi đùa với Sửu Cầu đang làm nũng.
Nhìn hai bánh bao nhỏ ghé vào nhau, ánh mắt Tiêu Vân Hoàn trở nên nhu hòa không ít, không lâu sau, lực chú ý của hắn lại rơi xuống trên người mèo trắng. Mặc dù lớp lông dài và dày đã che chắn hoàn toàn dấu vết trên người nàng, nhưng Tiêu Vân Hoàn vẫn luôn nhớ rõ vết tích ghê người mình vừa nhìn thấy trước đó, đáy mắt hắn nhanh chóng bị cảm xúc đau lòng thay thế. Cách một lớp lông dầy như vậy vẫn có thể lưu lại dấu vết rõ ràng như thế, nếu không phải hôm nay hắn trùng hợp thấy được, không biết sau lưng hắn Ngọc Cầu đã phải chịu bao nhiêu khổ sở?
Những người trong hậu cung lá gan cũng thật lớn, ngay cả mèo của hắn mà cũng dám động.
Nghĩ đến đây, Tiêu Vân Hoàn nheo đôi mắt, không biết vì sao, bóng dáng Thu Thường Tại nơm nớp lo sợ lại xuất hiện trong đầu hắn. Vốn dĩ còn cảm thấy vị Thu Thường Tại kia lá gan quá nhỏ, nhưng hiện tại nghĩ đến, nhát gan cũng tốt, nhát gan, ngay cả việc thân cận với Ngự Miêu cũng sợ hãi, càng đừng nói tới chuyện gây thương tổn cho Ngự Miêu.
Thái y được triệu kiến nhanh chóng có mặt.
Thời điểm Thu Vãn bị bế lên, vẻ mặt nàng đầy sự mờ mịt, nhất thời không biết chuyện gì đang xảy ra, nhìn thấy trước mắt xuất hiện một lão nhân mặt đầy nếp nhăn thì vô cùng sửng sốt. Thẳng đến khi lão nhân kia cười tủm tỉm sờ loạn lên người nàng, thậm chí còn định vén lông nàng ra nhìn, lúc này toàn bộ tri giác của Thu Vãn mới như muốn nổ tung!
Một người xa lạ thế nhưng lại muốn sờ nàng!
Trên dưới toàn thân Thu Vãn đều gồng lên, nàng dùng thanh âm sắc nhọn hướng về phía Vương thái y kêu thành tiếng hung ác, thân thể cũng co rúm lại trốn ra phía sau Tiêu Vân Hoàn, móng vuốt quắp chặt lấy xiêm ý hắn, cả người cũng gắt gao dính chặt lên người hắn, tìm kiếm sự bảo vệ.
Bệ hạ! Bệ hạ! Có người muốn sờ mèo của ngài!
“Ngọc Cầu ngoan.” Tiêu Vân Hoàn ôm nàng xuống, xoa cổ nàng trấn an, thẳng đến khi Thu Vãn dần dần bình tĩnh trở lại, lúc này hắn mới đưa nàng ra ngoài. “Ngươi mới bị thương, Vương thái y tới kiểm tra thân thể cho ngươi, ông ấy không phải người xấu.”
“Meo?”
Vương thái y…… Không phải vị thái y đức cao vọng trọng, y thuật tốt nhất Thái Y Viện hay sao?
Thu Vãn quay đầu nhìn lão nhân, sau đó sử dụng cả bốn chân bò lên người Tiêu Vân Hoàn.
Muốn mệnh nha! Trên người nàng cũng không có vết thương gì cả!
“Ngọc Cầu!” Tiêu Vân Hoàn cao giọng nói: “Ngoan ngoãn nghe lời, trước tiên để thái y kiểm tra cho ngươi, thái y nói không có việc gì, trẫm mới có thể an tâm.”
“Meo meo meo!” Thu Vãn kêu thê lương một tiếng, tiếng sau cao hơn tiếng trước.
Bệ hạ! Thật sự không thể cho người ngoài xem!
Một con mèo liều chết không theo, một người không nỡ nặng tay. Thừa dịp Tiêu Vân Hoàn không lưu ý, Thu Vãn lập tức từ trong tay hắn trèo ra ngoài, tay chân nhanh nhẹn trèo lên đỉnh kệ để đồ. Bước tới vị trí mà ai cũng không với tới, nàng mặt đầy cảnh giác nhìn xuống dưới.
“Ngọc Cầu……”
Vương thái y vuốt râu, nói: “Bệ hạ, theo lão thần thấy, Ngự Miêu hoạt bát như vậy, chắc hẳn trên người cũng không có gì đáng ngại, nếu miệng vết thương trên người Ngự Miêu không quá rõ ràng, chỉ là một vài vết đỏ, nói không chừng nó ở bên ngoài ham chơi không cẩn thận va chạm vào đâu, vấn đề này không đáng ngại.”
Trong lòng lão thái y có phần hoảng hốt.
Ông làm thái y đã vài thập niên, trước sau cũng hầu hạ qua vài vị hoàng đế, nhưng đây là lần đầu tiên xem bệnh cho mèo.

Vốn dĩ còn lo lắng khám không ra, nhưng nhìn bộ dáng Ngự Miêu hoạt bát như vậy, lại thấy bộ dáng khẩn trương của Hoàng Thượng, ông lập tức có thể kết luận, đoán chừng là Hoàng Thượng chuyện bé xé ra to.
Quả nhiên, Tiêu Vân Hoàn trầm tư một lát, sau đó vẫy tay cho ông lui xuống, còn mình thì tiến gần về phía Thu Vãn.
“Ngọc Cầu ngoan.” Hắn duỗi tay về phía mèo trắng: “Đến đây với trẫm, trẫm sẽ không cho người khác xem, trẫm tự mình kiểm tra cho ngươi.”
“Meo?”
Thu Vãn do dự một chút, cuối cùng vẫn nhảy vào trong ngực hắn.
Thu Vãn nằm trên bàn, cảm thấy thẹn thùng vùi mặt vào hai chân trước, cả người bị ấn lên bàn kiểm tra trên dưới một lần. Thẳng đến khi Tiêu Vân Hoàn xác định trên người nàng không có miệng vết thương nào, lúc này hắn mới yên lòng.
“Sau này ngươi phải cẩn thận một chút, ngươi đã mèo trưởng thành rồi, vì sao còn ngốc hơn cả Sửu Cầu vậy.” Tiêu Vân Hoàn chọc chọc đầu nàng.
Thu Vãn ôm đầu, cảm giác trong lòng vô cùng ủy khuất.
Đêm đó, nàng vẫn trở về Bích Tú Cung như thường lệ.
Nhìn bóng trắng phi như bay ra khỏi điện, nhanh tới mức ngay cả thị vệ có công phu giỏi nhất cũng đuổi không kịp. Tiêu Vân Hoàn trầm tư một lát, ngón tay gõ gõ xuống mặt bàn, bỗng nhiên ngừng lại, nói: “Truyền lệnh xuống, sau này những người đi tìm Ngọc Cầu, cần phải điều tra rõ ràng, ban ngày nó thường xuyên xuất hiện gần khu vực nào.”
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.