Cung Đấu Không Bằng Nuôi Mèo

Chương 111:




Điều khiến Tình Hương thở dài nhẹ nhõm chính là, hiện giờ cơn buồn ngủ của Thu Vãn tới rất nhanh, vừa mới vào nội thất, đầu vừa chạm tới gối gần như lập tức đi vào giấc ngủ, thời điểm Tiêu Vân Hoàn tiến vào, nàng đã ngủ rồi.
Tiêu Vân Hoàn đứng ở cửa nhìn trong chốc lát, thấy nàng ngủ ngon nên hắn cũng thả nhẹ động tác, không quấy rầy, thậm chí ngay cả một câu cũng không nói, tay chân nhẹ nhàng đi ra ngoài. Tình Hương đi theo phía sau hắn, lặng lẽ thăm dò nhìn thoáng qua, thấy trên giường là người không phải mèo, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn nhẹ nhàng đóng cửa lại, đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu hỏi Tình Hương: “Vừa rồi Ngự Miêu vừa đi vào?”
“Thưa bệ hạ, đúng vậy.”
“Sao ta không nhìn thấy Ngọc Cầu?” Tiêu Vân Hoàn buồn bực: “Nó vừa mới đi vào trong, vậy mèo đâu rồi?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một người một mèo trước sau chỉ cách nhau vài bước chân, rõ ràng hắn vừa thấy Ngọc Cầu đi vào, nhưng sau khi mở cửa ra lại không thấy bóng dáng Ngọc Cầu đâu. Vì sao Ngọc Cầu lại biến mất nhanh như vậy, ngay cả một tiếng động cũng không phát ra mà đã chạy mất dạng.
Tình Hương lo lắng: “Ngự Miêu…… có lẽ Ngự Miêu đi ra ngoài chơi.”
“Hiện tại nó đang mang thai, bên ngoài thời tiết lại nóng bức như vậy, hơn nữa dạo này nó lười biếng không thích cử động, có thể chạy đi đâu được?” Tiêu Vân Hoàn nhíu mày: “Vừa rồi còn tỏ vẻ không thích ở cạnh trẫm, vì sao vừa rời khỏi mí mắt trẫm đã chạy đâu mất rồi?”
Động tác cũng quá nhanh đi.
Tình Hương vô cùng lo lăng.

Tại thời khắc nguy hiểm này, đầu óc nàng nhanh chóng xoay chuyển, đột nhiên một ánh sáng chợt lóe lên trong đầu : “Có lẽ Ngự Miêu chạy đi tìm con mèo khác!”
“Con mèo khác?” Tiêu Vân Hoàn dừng chân, sắc mặt lập tức trầm xuống dưới.
Ở cạnh trẫm thì không vui, ngay cả chiếc gậy trêu mèo trước kia thích nhất hiện tại cũng không ưa, hiện giờ thế nhưng còn biết giả vờ để gạt người?! Thậm chí còn làm bộ mệt nhọc sau đó lén chạy đi tìm con mèo hoang khác?!
Hắn nặng nề hừ một tiếng, phất tay áo rời đi, bộ dáng cực kỳ không vui.
Tình Hương kinh sợ khom mình hành lễ, nghe tiếng bước chân đã đi xa, lúc này nàng mới đứng lên nhờ sự giúp đỡ của tiểu cung nữ bên cạnh.
Sau khi phục hồi tinh thần, lúc này Tình Hương mới phát hiện người mình đổ đầy mồ hôi. 
Thời điểm Thu Vãn tỉnh lại, Tình Hương lập tức nói chuyện này cho nàng, đến bây giờ kể lại Tình Hương vẫn còn sợ hãi.
“May mắn chủ tử đi vào giấc ngủ nhanh, bằng không nô tỳ cũng không biết phải làm sao.” Tình Hương nói: “Nếu Hoàng Thượng phát hiện ra ngài chính là Ngự Miêu, vậy……”
Cho dù hiện tại chủ tử của nàng được sủng ái, tuy nhiên rốt cuộc Hoàng Thượng không phải mình, Tình Hương từ nhỏ đã lớn lên cùng Thu Vãn, đối với chủ tử phải nói là nàng hiểu tận gốc rễ. Thời điểm biết được chuyện này, chính ý niệm tin tưởng đã chiếm thế thượng phong, nếu không phải như thế, nàng sẽ không thể tiếp nhận loại chuyện này nhanh như vậy, không chừng hiện tại vẫn còn đang hoảng sợ đấy.
Nhưng Hoàng Thượng thì khác.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quân tâm khó dò, ngay cả nàng khi biết còn giật nảy mình, càng không nói đến Hoàng Thượng, nếu Hoàng Thượng cho rằng chủ tử của nàng là yêu quái, vậy phải làm sao bây giờ?
Thu Vãn cũng khiếp sợ: “Ngươi nói Hoàng Thượng tiến vào nội thất, thiếu chút nữa liền phát hiện ra ta chính là Ngự Miêu?!”
“Đúng vậy, chủ tử.”
Thu Vãn cảm giác trái tim mình đập nhanh hơn không ít.
Nếu như bị Hoàng Thượng phát hiện, hậu quả của chuyện này không thể nói chơi.
“Cũng may.” Nàng nhẹ giọng nói: “Cũng may ta kịp thời đi vào giấc ngủ.”
Nàng âm thầm ghi nhớ chuyện này ở trong lòng, trái tim vốn dĩ có chút buông lỏng lại một lần nữa bị nhấc lên.
Ngày hôm sau, thời điểm Tiêu Vân Hoàn tới Bích Nguyệt Cung lại nhìn thấy Thu Vãn đang gắng gượng lên tinh thần, ép bản thân phải tỉnh táo.
Tiêu Vân Hoàn nhìn trong phòng một lượt, hỏi: “Ngọc Cầu đâu?”
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, hôm nay Ngự Miêu không tới.”
“Không tới?” Tiêu Vân Hoàn nhíu mày: “Đã hết nửa ngày rồi mà Ngọc Cầu vẫn chưa tới đây, nó không ở nơi này của nàng, cũng không hề tới chỗ trẫm, chẳng lẽ lại đi tìm con mèo hoang kia rồi? Rốt cuộc nó có nhớ mình đang mang thai hay không.”
Thu Vãn vô tội nhìn hắn, một tiếng cũng không dám thưa.
Tiêu Vân Hoàn nặng nề hừ một tiếng, ngồi xuống bên cạnh nàng, thả nhẹ ngữ khí nói: “Trong bụng Ngọc Cầu có mèo con, ta đã dặn nó không được chạy loạn, nàng cũng vậy, hiện giờ trong bụng nàng là hài tử của trẫm, mọi chuyện đều phải cẩn thận một chút. Trẫm đã hỏi qua thái y, bọn họ nói nàng nên ra ngoài đi dạo nhiều hơn, không thể cả ngày nằm trong phòng. Trẫm thấy thời gian ngủ một ngày của nàng rất dài, nếu đã tỉnh, không bằng bảo cung nữ đỡ nàng đi dạo trong viện, hoặc nàng cũng có thể đi tìm Huệ tần”
Thu Vãn ngoài miệng đáp ứng, trong lòng suy nghĩ: Không cần đi tìm Huệ tần, chỉ cần thời điểm biến thành mèo nàng chạy tới chạy lui cả ngày, lượng vận động này cũng đủ rồi.
“Mấy ngày nay thời tiết càng ngày càng nóng, băng bồn trong điện nàng vẫn đủ dùng chứ?” Tiêu Vân Hoàn sầu lo nói: “Huệ tần cả ngày chạy tới chỗ trẫm xin thêm băng bồn, có lẽ một cái là không đủ dùng, có cần trẫm đưa thêm cho nàng mấy cái hay không. Tuy nhiên nàng đang có thai, không thể dùng quá nhiều băng, đúng rồi, những trái cây ướp lạnh đó cũng ăn ít thôi, cũng không nên ăn nhiều đồ cay. Tuyệt đối không được học theo Huệ tần, khẩu vị của Huệ tần rất nặng, nàng đừng để nàng ấy ảnh hưởng. Chuyện lúc trước thái y đã báo với trẫm rồi, Huệ tần cho nàng ăn quá nhiều đồ bổ, sau này làm chuyện gì cũng nên hỏi thái y trước, Vương thái y ở Thái Y Viện cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, không nên chỉ nghe lời Huệ tần.”
Hắn cẩn thận dặn dò, Thu Vãn chậm chạp ghi nhớ tất cả.
Chỉ là nghe thấy Hoàng Thượng luôn miệng nói lời ghét bỏ Huệ tần, trong lòng Thu Vãn không khỏi cảm thấy buồn cười.
Nàng nghĩ: Nếu Huệ tần biết, nói không chừng lại ở sau lưng mắng chửi Hoàng Thượng đấy.
Tuy nhiên nghe Tiêu Vân Hoàn nói nhiều như vậy, lúc đầu là nàng cố gắng lên tinh thần chờ Hoàng Thượng tới đây, hôm nay ngủ ít hơn mọi ngày, hiện tại nghe xong những lời này nàng lại bắt đầu cảm thấy mơ màng sắp ngủ.
Tiêu Vân Hoàn vẫn đang cẩn thận dặn dò, hắn hỏi Vương thái y một đống những việc cần chú ý, hiện giờ vừa hồi tưởng vừa nói, trong lúc vô tình đánh mắt sang phát hiện hai mí mắt Thu Vãn đã đánh nhau, bộ dáng mơ màng sắp ngủ.
Tiêu Vân Hoàn sửng sốt một chút, sau đó bật cười.

Hắn duỗi tay nhẹ nhàng vòng lấy bả vai Thu Vãn, thả nhẹ thanh âm: “Nếu đã mệt mỏi thì không cần gắng gượng.”
“Nhưng mà Hoàng Thượng……”
“Trẫm ở chỗ này chờ Ngọc Cầu, Ngọc Cầu ra ngoài lâu như vậy, cũng nên trở lại rồi.”
Thu Vãn ngáp một cái, trong nháy mắt đầu đã ngả trên vai hắn.
Tiêu Vân Hoàn bất đắc dĩ duỗi tay muốn ôm nàng đặt lên giường đi. Khi hắn duỗi tay, ngón tay trong lúc vô tình xẹt qua mu bàn tay Thu Vãn, không chạm tới làn da bóng loáng, ngược lại đụng phải bộ lông mềm mại.
Tiêu Vân Hoàn sửng sốt, hắn lập tức cúi đầu nhìn xuống, vẫn là mu bàn tay bóng loáng trắng nõn, không một sợi lông.
“……”
Thu Vãn ngáp ngủ, hoàn toàn không biết gì cả, mê mang gọi: “Hoàng Thượng?”
“…… Không có gì.”
Tiêu Vân Hoàn tâm tình phức tạp chặn ngang ôm nàng vào nội thất, đặt lên giường, kéo chăn mỏng bên cạnh đắp lên người nàng. Hắn dùng ánh mắt phức tạp nhìn Thu Vãn hồi lâu, sau đó mới xoay người đi ra ngoài.
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.