Cung Đấu Không Bằng Nuôi Mèo

Chương 110:




Sau đó Thu Vãn lại nghe Huệ tần nói, Hoàng Thượng thật sự ở bên ngoài tìm rất lâu, tuy nhiên cuối cùng vẫn không tìm được bóng dáng con mèo hoang khả nghi nào cả.
Bởi vì chuyện này, trong cung tất cả các nương nương nuôi mèo đều bị đám ám vệ điều tra một lần, tới khi không tìm được bất kỳ sợi lông trắng nào từ trên người Ngự Miêu rơi xuống, lúc này mới thả những con mèo đó trở về. Mấy vị nương nương cũng sôi nổi kiểm tra ổ mèo của mình một lần, sợ mèo của mình thông đồng với Ngự Miêu của Hoàng Thượng, tiếp theo những con mèo đó càng bị nghiêm cấm ra ngoài hơn. Trong khoảng thời gian ngắn, trong cung gần như không thấy bất cứ bóng dáng của một con mèo nào, tất cả mèo đều bị chủ nhân đóng cửa cấm đoán.
Không chỉ như thế, số lần Tiêu Vân Hoàn tới Bích Nguyệt Cung càng ngày càng nhiều hơn.
Từ ngày Thu Vãn có thai nàng vô cùng thích ngủ, thỉnh thoảng có thể duy trì hình người để tiếp đãi hắn, có khi không đợi được Tiêu Vân Hoàn tới đây nàng đã chịu đựng không nổi mà ngủ mất, vừa mở mắt ra cả người mình đã biến thành mèo rồi.
Thời điểm làm người, thái độ Tiêu Vân Hoàn đối với nàng thập phần quan tâm, sợ nàng có chỗ nào không thoải mái, ngay cả ngữ khí nói chuyện cũng thả nhẹ không ít. Thu Vãn thường xuyên nhận được ban thưởng của Hoàng Thượng, đều là những đồ vật thích hợp cho thai phụ. Hiện giờ thức ăn của nàng đều do ngự trù của Hoàng Thượng tự mình động thủ, cho dù phòng bếp nhỏ của Huệ tần rất đáng tin nhưng Tiêu Vân Hoàn vừa vung tay liền cho nàng mượn ngự trù. Tất cả thức ăn của nàng đều lấy từ Nội Vụ Phủ, không bao gồm phân lệ, thỉnh thoảng muốn ăn món gì hiếm lạ cũng không cần Thu Vãn chi bạc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hành động tẩm bổ lúc trước của Huệ tần cũng bị thái y mắng cho một trận, sau này thức ăn của Thu Vãn đều do thái y tự mình gật đầu Ngự Thiện Phòng mới được động thủ, thai phụ cần phải ăn những món ăn giúp cho thai nhi khỏe mạnh.
Hiện giờ trong bụng Thu Vãn là hài tử đầu tiên của Hoàng Thượng, cũng chính là đứa nhỏ đầu tiên của Hoàng Thượng sau 6 năm đăng cơ. Trên dưới toàn bộ hậu cung đều vô cùng khẩn trương, mỗi ngày thái y đều tới bắt mạch ba lần, sáng trưa chiều một lần cũng không thể thiếu. Các phi tần trong cung thi nhau tặng vô số đồ vật tới đây, muốn xây dựng mối quan hệ tốt với nàng, vì thế Thu Vãn đặc biệt xin Huệ tần một gian phòng trống dùng để cất chứa những món đồ này.
Ngay cả thời điểm làm mèo Thu Vãn cũng được toàn bộ hậu cung cẩn thận hầu hạ.

Chuyện Ngự Miêu có thai đã sớm lan truyền khắp hậu cung, tất cả mọi người đồng thời vừa suy đoán xem con mèo đực đó của ai vừa đối xử với Ngự Miêu càng thêm cẩn thận. Ai cũng biết đây là mèo cưng của Hoàng Thượng, cho dù Ngự Miêu có thai thì sự sủng ái của Hoàng Thượng đối với nó vẫn không hề giảm bớt. Ngược lại, thân là thái y ngự dụng của Hoàng Thượng, hiện giờ Vương thái y chẳng những phải bắt mạch đúng giờ cho Thu Vãn, hơn thế nữa mỗi ngày đều phải kiểm tra thân thể cho Ngự Miêu.
Đáng thương Vương thái y làm thái y cả đời, ở Thái Y Viện là nhân vật đức cao vọng trọng, hiện giờ lại trở thành ngự dụng thú y.
Đã vài ngày sau khi biết tin Ngự Miêu có thai, Tiêu Vân Hoàn vẫn luôn canh cánh trong lòng, mỗi lần đến Bích Nguyệt Cung nhìn thấy Ngọc Cầu hắn đều muốn ôm nàng vào trong ngực, trong lòng thầm tức giận bất bình.
“Đã qua nhiều ngày như vậy, trẫm tìm tới tìm lui, vì sao làm thế nào cũng không tìm thấy bóng dáng con mèo hoang kia, tới tận bây giờ ngươi vẫn không muốn tiết lộ tin tức của con mèo hoang kia cho trẫm biết sao?”
“Meo ~”
“Rốt cuộc con mèo hoang kia có điểm gì tốt?” Tiêu Vân Hoàn ai oán: “Chẳng lẽ nó có thể làm cá khô cho ngươi? Hay nó có thể làm thịt gà cho ngươi? Ngươi nhìn quanh phòng xem, những món đồ chơi đó tất cả đều là trẫm cho ngươi, ngươi nói xem con mèo hoang kia rốt cuộc có điểm nào có thể so sánh với trẫm?”
“Meo ~” Thu Vãn vươn móng vuốt ôm lấy cổ hắn, toàn bộ thân mèo đều tiến vào trong ngực hắn.
Chiếc đầu nhỏ xù lông cọ cọ bên cổ hắn, bộ lông dài mềm mại xẹt qua da mang lại cảm giác ngứa ngáy. Tiêu Vân Hoàn lại thả nhẹ ngữ khí, nói: “Ngươi xem, ngươi có thai lâu như vậy, thế nhưng con mèo hoang kia vẫn không xuất hiện, đó rõ ràng chỉ là một con mèo hoang không có trách nhiệm. Ngươi không muốn trẫm làm gì con mèo hoang kia trẫm sẽ không làm, nhưng mà ánh mắt nhìn mèo của ngươi cũng phải thay đổi một chút, con mèo hoang này không tốt đâu, bỏ nó đi, trẫm tìm cho ngươi một con mèo tốt nhất thiên hạ, trẫm tứ hôn cho các ngươi, ngươi thấy thế nào?”

“Meo ~”
“Ngươi đồng ý rồi?” Tiêu Vân Hoàn hài lòng nói: “Lệnh của cha nương, lời người mai mối, những việc này vẫn nên nghe trẫm thì hơn, đợi ngươi sinh hạ mèo nhỏ trong bụng trẫm sẽ ban thánh chỉ triệu tập tất cả mèo trong thiên hạ về kinh thành, cho ngươi lựa chọn, Ngọc Cầu, ngươi thấy thế nào?”
Thu Vãn không meo nổi nữa.
Nàng không nói gì chỉ vươn móng vuốt, dùng lót thịt mềm mại phấn nộn đè lên mũi Tiêu Vân Hoàn, vỗ vỗ, biểu đạt sự cự tuyệt của mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiêu Vân Hoàn lập tức thất vọng.
Hắn cúi đầu hôn xuống, thấy bộ dáng mèo trắng thần sắc uể oải, cố kỵ nó còn đang mang thai nên cũng không tiện nói quá nhiều về loại chuyện này, vất vả kìm nén cảm xúc xuống bụng.
“Từ sau khi có thai, cuối cùng ngươi cũng ngoan ngoãn chịu ngốc ở trong phòng.” Hắn vừa vuốt lông mèo trắng, vừa nói: “Trước kia thời điểm trẫm tới Bích Nguyệt Cung chẳng mấy khi nhìn thấy bóng dáng ngươi, dạo gần đây ngươi lại thường xuyên xuất hiện, từ sau khi có thai, thật ra ngươi ngoan ngoãn hơn trước không ít.”
“Meo ~”
Thu Vãn lười biếng kêu một tiếng.
Còn không phải bởi vì mang thai nên nàng cực kỳ thích ngủ, cho dù mỗi ngày ngủ bảy tám canh giờ nhưng vẫn cảm thấy ngủ không đủ, từ sớm đến tối đều buồn ngủ.
Thu Vãn nghe nói, những người khác có thai không phải liên tục nôn mửa thì chính là chán ăn, triệu chứng thai nghén có rất nhiều, nghe mẫu thân nói, lúc trước mẫu thân mang thai đại ca cũng chịu đủ mọi tra tấn. Nhưng nàng thì khác, ngoại trừ khoảng thời gian trước sức ăn bỗng nhiên gia tăng mãnh liệt, hiện tại lại cực kỳ thích ngủ, tuy nhiên nàng vẫn ăn ngon uống tốt, một chút dấu hiệu khác thường cũng không có.
Ngay cả thái y đều nói cái thai này của nàng rất ổn định, có lẽ tới thời điểm sinh cũng sẽ vô cùng thuận lợi.
Thu Vãn nghe xong an tâm không ít, có thái y bắt mạch mỗi ngày nên nàng càng không cần lo lắng điều gì, ngược lại là những người khác trong Bích Nguyệt Cung đều khẩn trương hơn nàng vài phần.
Nghĩ như vậy, đầu nhỏ ghé vào trong ngực Hoàng Thượng, Thu Vãn liền cảm thấy cơn buồn ngủ quét qua thân thể của mình.
Nàng héo rũ meo một tiếng, từ trong ngực Hoàng Thượng nhảy ra ngoài, cái đuôi rũ xuống, chậm rãi đi vào nội thất, chuẩn bị đi ngủ thêm giấc nữa.
Tiêu Vân Hoàn nhìn theo bóng dáng Ngọc Cầu, bỗng dưng nói: “Có phải Thu quý nhân đang nghỉ ngơi ở bên trong không?”
Tình Hương hầu hạ bên cạnh nhất thời mồ hôi đầy đầu.

“Khởi bẩm Hoàng Thượng, chủ tử…… Chủ tử đang ngủ ……”
Tiêu Vân Hoàn gật đầu, đứng dậy đi về phía nội thất.
“Hoàng, Hoàng Thượng!?” Tình Hương hoảng sợ.
Tiêu Vân Hoàn nghi hoặc dừng bước chân, quay đầu lại nhìn Tình Hương : “Chuyện gì?”
“Không, không, không có gì……” Tình Hương cúi thấp đầu.
Sau lưng nàng mồ hôi chảy thành dòng, nghe tiếng bước chân dần dần đi xa, trái tim cũng đập loạn nhịp theo.
Chủ tử vừa mới đi vào, không biết có kịp biến trở về hay không……
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.