Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 270:




Chương 270: Vợ Anh, Chị Dâu Em

 

Lục Nhân Nhân không nói được lời nào, Hạ Tịch Quán – người mà bà rất thích, đã kết hôn với người cháu bà không thích nhất. Bên ngoài đồn vị Lục phu nhân gì mà mới tốt nghiệp cấp ba chứ, lúc nãy Hạ Nghiên Nghiên kia cũng nói như vậy, Lục Nhân Nhân cảm thấy tin đồn này hết sức nhảm nhí, cái gì mà tốt nghiệp cấp 3, người ta mới 15 tuổi đã tốt nghiệp bằng thạc sĩ kép, là một cô gái thiên tài, mà cô bảo với tôi cô ấy mới chỉ tốt nghiệp trung học?

 

Lục Nhân Nhân phức tạp nhìn Hạ Tịch Quán, trong lòng bà có rất nhiều điều muốn nói, con bé có biết tình trạng thể chất của Lục Hàn Đình không? Thằng đó…thằng đó đi ra từ viện tâm thần đấy!

 

Ánh mắt Lục Hàn Đình lại rơi vào trên người Lục Tử Tiễn, anh nhếch môi mỏng lên: “Tử Tiễn, anh chưa giới thiệu em, Hạ Tịch Quán, vợ anh, chị dâu của em!”

Hạ Tịch Quán, vợ anh, chị dâu của em.

 

Lục Hàn Đình thốt một câu đơn giản bá đạo, đã tuyên thệ lên hết thảy.

 

Lục Tử Tiễn lạnh lùng đứng yên, đôi mắt đen láy rơi trên tay Lục Hàn Đình, tay Lục Hàn Đình vẫn đặt trên vòng eo mềm mại của Hạ Tịch Quán, vừa rồi anh ta còn thấy anh nhéo cô.

 

Vòng eo của Hạ Tịch Quán rất nhỏ, ở giữa hai lòng bàn tay của Lục Hàn Đình, anh cảm thấy chỉ cần Lục Hàn Đình dùng sức nhẹ là đã có thể bẻ gãy vòng eo mềm mại của cô.

 

Đôi mắt đen của Lục Tử Tiễn tối sầằm đi máy phần, anh nhìn Lục Hàn Đình, một mùi thuốc súng lan tỏa giữa hai nam thần cực phẩm.

 

Hạ Tịch Quán cũng nhạy cảm với sắc mặt biến hóa của mọi người, thậm chí bầu không khí cũng trở nên cứng đờ, cô lặng lẽ kéo ống tay áo của Lục Hàn Đình, nói nhỏ: “Lục tiên sinh, cũng trễ rồi, chúng ta về nhà sớm chút nhé.”

 

Khuôn mặt điển trai của Lục Hàn Đình nở nụ cười nhàn nhạt: “Bác, Tử Tiễn chúng cháu về trước, ngày

 

khác có thời gian rãnh cháu cùng Quán Quán sẽ mời hai người ăn cơm.”

Nói xong, Lục Hàn Đình ôm Hạ Tịch Quán bỏ đi.

 

Hạ Tịch Quán lúc gần đi quay đầu nhìn lại, cô vẫy tay với Lục Nhân Nhân và Lục Tử Tiễn, có hơi lúng túng nhỏ giọng: “Bye bye.”

 

Lục Hàn Đình nắm ót cô, trực tiếp bá đạo xoay khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lại, hai người nhanh chóng biến mắt khỏi tầm mắt.

 

Lục Nhân Nhân sững người tại chỗ, bà nhìn Lục Tử Tiễn bên cạnh: “Tử Tiễn, có phải cháu đã sớm biết Hạ Tịch Quán là vợ của Lục Hàn Đình rồi không?”

Lục Tử Tiễn gật đầu: “Dạ.”

 

“Chuyện gì thế này? Bác rất thích Tịch Quán, một lòng muốn giới thiệu Tịch Quán với cháu, nhưng không ngờ Hàn Đình đã nhanh chân giành trước, hèn gì hôm đó ở U Lan Uyễn Hàn Đình và bà nội giấu giếm, ngay cả mặt mũi cũng không muốn để chúng ta thấy, bọn họ quả nhiên giấu một bảo bối, Hàn Đình vậy mà lại cưới một cô gái thiên tài.”

 

Lục Tử Kiện mím môi mỏng lạnh lùng: “Bác à, cháu đi trước.”

 

Lục Nhân Nhân nhanh chóng kéo Lục Tử Tiễn lại: “Tử Tiễn, Tịch Quán có biết tình trạng sức khỏe của Hàn Đình không? Con bé có hiểu mọi chuyện về Hàn Đình không? Hơn nữa, cháu nói thật với bác đi, có phải cháu thích Hạ Tịch Quán không?”

 

Tóc mái gợn sóng che đi đôi mắt đen láy của Lục Tử Tiễn, anh không nói gì, chỉ rút cánh tay về, nhắc chân rời đi.

 

“Tử Tiễn…” Lục Nhân Nhân nói từ phía sau: “Mặc dù bác không biết chuyện gì đã xảy ra với Tịch Quán và Hàn Đình, nhưng họ không thích hợp. Nếu cháu thích Tịch Quán, hãy đoạt lại con bé, bác nhìn qua rồi, Tịch Quán đến nay vẫn là xử nữ.”

 

Nghe vậy, bước chân của Lục Tử Tiễn đột ngột dừng lại, anh quay lại nhìn Lục Nhân Nhân.

 

Lục Nhân Nhân gật đầu khẳng định: “Bác dám khẳng định Tịch Quán chưa bị Lục Hàn Đình chạm qua, con bé vẫn còn rất sạch sẽ!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.