Cực Võ

Chương 229: Đại sự (6)




Vô Song hiện tại mới nhận ra đứng trước mặt mình là con người nào, một người... rất giống Vô Song.
Hoàng Thường có thể cúc cung tận tụy vô oán vô hối vì Đại Thanh nhưng với những quốc gia khác hoặc đối với kẻ địch thì không thế.
Nếu Hoàng Thường có đủ khả năng rút ra Thất Chủng Hồn, Hoàng Thường nhất định tự thân đi rút, tự thân đi diệt Phù Tang mà chẳng đợi đến Đại Quốc Chủ đi làm.
Chỉ trong ít phút trước trong đầu Cơ Vô Song còn nghĩ mượn sức Hoàng Thường đi giải quyết Đại Quốc Chủ nhưng mà hiện tại nàng lập tức bỏ cái suy nghĩ đó trong đầu, Hoàng Thường đáng sợ không khác gì Đại Quốc Chủ.
Hoàng Thường cũng không biết Vô Song đang nghĩ gì, Hoàng Thường thậm chí không quan tâm, trong cái không khí có chút căng thẳng giữa hai người thì Hoàng Thường bỗng nở nụ cười, khí thế trên thân như hoàn toàn tan biến, trở lại dạng một thiếu niên bình bình phàm phàm.
"Cơ nữ hiệp, lão đạo nói đùa mà thôi, dù sao không phải Cơ nữ hiệp cũng đang nói đùa sao? ".
Nhìn Hoàng Thường cười cười lúc này Cơ Vô Song triệt để không biết nói gì, nàng dĩ nhiên không tin Hoàng Thường nói đùa nhưng mà ngay cả Hoàng Thường thật tâm cũng không muốn đi sâu vào chuyện này, trong phút chốc Vô Song như lại hiểu thêm Hoàng Thường một chút.
Hoàng Thường hiện tại nhìn như thong dong tự tại, quyền khuynh thiên hạ nhưng mà áp lực mà Hoàng Thường phải gánh cũng lớn hơn ai hết, tại cái thời đại này Hoàng Thường chẳng khác gì Gia Cát Khổng Minh phò chúa cả, dĩ nhiên Khang Hy thì chẳng phải A Đẩu có thể so sánh nhưng mà tình tình của Đại Thanh thoạt nhìn còn mệt mỏi hơn nhà Thục Hán nhiều.
Thục Hán ít ra còn có minh hữu trên giấy tờ là Đông Ngô, còn là nơi dễ thủ khó công lấy hiểm địa mà giữ vững cơ đồ nhưng mà Đại Thanh rất khác.
Đại Thanh quá rộng lớn, vì quá rộng lớn nên có quá nhiều nơi phải lo.
Ngoại trừ Nam Lĩnh ngủ say nhiều năm ra thì ở Tây Vực có Ba Tư, có Thiên Trúc thậm chí có cả Tây Hạ sẵn sàng gây áp lực cho biên cương phía Tây nhà Thanh, chẳng phải ngẫu nhiên mà nguyên soái Nhạc Phi quanh năm đều trấn thủ phía Tây, biến nơi này thành phòng tuyến không thể công phá.
Áp lực Tây Vực thì cũng thôi nhưng mà áp lực hải ngoại cùng nội địa cũng rất lớn, hải ngoại có Phù Tang cùng Đài Loan vốn chẳng thân thiết gì cùng Đại Thanh, vùng hải ngoại tiếp giáp giữa ba nước rất loạn, phi thường loạn đã thế ngay cả nội hải cũng chẳng thể yên bình, các đoàn đại hải tặc vốn là quân binh của Đài Loan cùng Phù Tang vẫn luôn coi nội hải Đại Thanh là kho vàng kho bạc.
Nội địa của nhà Thanh hiện tại thì có Ngô Tam Quế cùng thế lực Phản Thanh Phục Minh, cả hai vẫn luôn là vấn đề mà Đại Thanh cần phải giải quyết, nhất là Ngô Tam Quế, bản thân Ngô Vương thuộc Thiên Hạ Tứ Vương, người như Ngô Tam Quế há lại dễ dẹp yên?.
Bỏ qua nốt cả nội địa thì vẫn còn Bắc Cương và Bắc Cương thì chắc chắn là vấn đề lớn nhất, chẳng cần biết lý do nhưng chỉ cần nghe thấy cái tên Thành Cát Tư Hãn – Thiết Mộc Chân cùng với hậu nhân của Thiết Mộc Chân là Hốt Tất Liệt thì trên đời ai không áp lực?.
Cái thế giới này không phải là thế giới mà khoa học có thể giải thích nữa rồi, người tại thế giới này sống quá trăm tuổi mà vẫn minh mẫn là chuyện cực kỳ bình thường, ai biết Thành Cát Tư Hãn có thể sống được tiếp bao nhiêu năm?, minh mẫn tiếp bao nhiêu năm?.
Hoàng Thường thực sự rất muốn đi diệt Phù Tang chỉ là có tâm mà vô lực, đã vô lực thì chi bằng không nghĩ nữa, coi nó như câu chuyện cười để gió cuốn đi thôi.
Nhìn Hoàng Thường ung dung mỉm cười trước mặt mình, Vô Song thật tâm có chút bội phục con người này.
Cơ Vô Song đối diện Hoàng Thường, nàng bắt đầu nghĩ nghĩ một chút sau đó tháo chiếc mặt nạ của mình xuống.
Hoàng Thường thấy nàng tháo mặt nạ, bản thân Hoàng Thường cũng không có quá nhiều chú ý bởi với Hoàng Thường dung mạo thật ra chỉ là túi da mà thôi bất quá rất nhanh cả người Hoàng Thường run lên.
Vô Song tháo mặt nạ, sau lớp mặ nạ đầu tiên là một chiếc mặt nạ khác nhưng chiếc này chỉ che được ba phần tư khuôn mặt của nàng, đôi mắt của Vô Song hoàn toàn mở ra.
Cơ Vô Song vốn cũng đang nhắm mắt lại nhưng giờ khắc này nàng mở mắt ra, ánh mắt khiến Hoàng Thường không thể không run lên.
Đôi mắt của Vô Song bắt đầu nheo lại, cứ như đôi mắt biết cười vậy.
"Đạo sư, người thực sự nghĩ tiểu hoàng đế Khang Hy có thể chịu được nhân gia? ".
Một câu nói này muốn có bao nhiêu sát thương liền có bấy nhiêu sát thương, muốn có bao nhiêu mị lực liền có bấy nhiêu mị lực và như một sự thật hiển nhiên, Khang Hy chịu không nổi.
Hoàng Thường nhìn chằm chằm vào con mắt của Vô Song, rốt cuộc nhè nhẹ lắc đầu.
"Lão đạo quả thật không ngờ thế gian vẫn còn một đôi mắt như thế này ".
Hoàng Thường là một trong những người đặt ra học thuyết thiên phú, Hoàng Thường đương nhiên nhận ra ánh mắt của Vô Song, cả thiên hạ này ngoại trừ Trần Viên Viên ra thì còn có ai có thể sở hữu đôi mắt này?.
Hoàng Thường lúc này nhìn Vô Song thực sự có chút giống như đang nhìn quái vật vậy, có một đôi mắt như vậy mà tiến cung thì bản thân Khang Hy tất trở thành một đời Tùy Dương Đế, bài học Dương Quý Phi vẫn còn đó, Hoàng Thường thực sự không thể để Vô Song nhập cung.
Hoàng Thường lúc này nghĩ nghĩ một chút rốt cuộc lại hỏi.
"Cơ nữ hiệp quả nhiên bất phàm, vậy hay là nhập Hoàng Lăng của lão đạo, không biết nữ hiệp nghĩ thế nào? ".
Cơ Vô Song vốn nghĩ Hoàng Thường từ bỏ ai ngờ đối phương còn ác hơn, chuyển nàng trực tiếp từ hoàng cung ra đến Hoàng Lăng, có trời mới biết cái Hoàng Lăng kia ra sao.
"Hoàng đạo sư, người thực sự ép người quá mức rồi ".
Vẫn giữ đôi mắt Ý Loạn Tình Mê kia Vô Song nhìn thẳng vào Hoàng Thường, ngược lại Hoàng Thưởng cũng chẳng lẩn tránh ánh mắt của Vô Song, thản nhiên đáp lại.
"Nếu cô nương ở trong vị trí của lão đạo thì tất cũng làm như lão đạo mà thôi ".
Cái câu nói này Cơ Vô Song không có cách nào phản bác, nàng rốt cuộc cũng chỉ có thể lấy ra con át chủ bài cuối cùng.
"Hoàng đạo sư, ta là đệ tử Võ Đang Phái, không biết bằng cái này có thể đảm bảo hay không? ".
Hoàng Thường cơ hồ không ngờ Vô Song lại nói mình là người Võ Đang Phái, Hoàng Thường có chút suy nghĩ rồi thản nhiên gật đầu.
"Có thể đảm bảo ".
Lại một lần nữa Hoàng Thường làm Vô Song bất ngờ, Hoàng Thường dĩ nhiên không cần lý do, không cần bằng chứng, sau khi nghe một câu nói của Vô Song liền cứ như vậy đồng ý.
Đương nhiên Hoàng Thường sẽ không chỉ đồng ý như vậy, không dễ gì mà bỏ qua Vô Song bất quá Hoàng Thường lại nói cho Vô Song một đại sự khác.
"Nếu Cơ nữ hiệp là đệ tử Võ Đang thì không gì tuyệt vời hơn, quả thật đúng dịp, lão đạo đang cần chút giúp đỡ từ Võ Đang Phái ".
"Chuyện chẳng là thành Tương Dương chuẩn bị đón đoàn khách nhân Bắc Cương tới đây, Bắc Cương muốn tổ chức một chuyến đi săn để tăng tình bang giao giữa hai nước, lão đạo phụ trách đón tiếp đoàn sứ thần Bắc Cương ".
"Lão đạo chỉ có một người khó mà bảo đảm tiếp đón đoàn sứ giả chu toàn, chẳng rõ Cơ nữ hiệp có muốn giúp đỡ lão đạo không đây? ".
Đây là câu hỏi nhưng mà Vô Song không được phép nói không, về phần cần Vô Song giúp đỡ thì lại càng là chuyện viển vông.
Hoàng Thường thực sự là một con người rất lạ, khi mà Cơ Vô Song nghĩ mình có thể hiểu Hoàng Thường hơn một chút thì Hoàng Thường lại khiến nàng bất ngờ.
Dĩ nhiên cái gọi là cuộc săn ở Bắc Cương kia thì nàng không biết, nàng lần đầu tiên nghe thấy nhưng chính vì vậy nàng cũng hiểu tính chất của nó.
Bắc Cương tiến vào Trung Nguyên chẳng trách Hoàng Thường cần tự thân xuất mã hơn nữa cái chuyến đi săn kia còn ở Tương Dương, vậy cũng chẳng trách Hoàng Thường tiện đường tới đây, dù gì Kiếm Trủng cũng ở gần Tương Dương.
Vô Song cảm thấy mình không thể từ chối cái yêu cầu này hơn nữa nàng cũng không có lý do để từ chối, đây rất có thể là lần đầu tiên nàng được đường đường chính chính đụng độ với Bắc Cương, chỉ cần nàng một mực bám vào Đại Thanh thì trời có sụp cũng có Hoàng Thường đến khiêng, có gì phải lo lắng?.
Nhìn Hoàng Thường ung dung ngồi trước mặt, ánh mắt Vô Song lại "cười".
"Hoàng đạo sư, quan lại trong triều còn ăn lộc vua, binh sĩ ra trận còn có lương bổng, đệ tử Võ Đang cũng không phải hít khí trời mà lớn lên, cái gì cũng không thể làm không công được ".
Hoàng Thường nghe vậy không hề tức giận trái lại còn nhẹ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
"Chẳng biết Cơ nữ hiệp muốn thù lao là gì đây? ".
Câu hỏi này của Hoàng Thường làm Vô Song có chút suy nghĩ bởi vì nàng đúng là chưa nghĩ ra thù lao, thế là Vô Song lại nói.
"Thù lao có thể bàn sau, chỉ là đạo sư cũng thấy bên cạnh ta có mấy người tiểu bối, cũng không thể bỏ bọn họ ở đây ".
Vô Song nhắc đến tiểu bối đương nhiên là Dương Quá cùng Tiểu Long Nữ.
Nghĩ đến Dương Quá cùng Tiểu Long Nữ, trái lại Hoàng Thường không khỏi khen Vô Song.
"Cơ nữ hiệp, người có hai khối ngọc tốt, rất rất tốt ".
"Lão đạo mến tài nhưng cũng chưa đến mức cướp đoạt của người khác, hai khối mỹ ngọc kia cũng có thể theo nữ hiệp cùng đi hơn nữa lão đạo còn có thể cho chúng một hồi tạo hóa ".
Hoàng Thường đã nói tới đây, Cơ Vô Song không thể không gật đầu.
Cơ Vô Song cũng không biết rằng, đại sự nơi thành Tương Dương... hoàn toàn thay đổi cuộc đời của nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.