Cực Phẩm Ở Rể

Chương 279:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 279:

 

Lúc này bên ngoài đột nhiên truyền tới một tiếng quát lạnh lùng, tiếp đó một nhóm binh lính được trang bị vũ khí nhanh chóng xông vào trong, rằm một tiếng chĩa súng vào người đàn ông xăm hình và đám thuộc hạ của hắn.

 

Nhóm côn đồ nhìn thấy cảnh này sợ tới mức cả người run lên, sắc mặt trắng bệnh, có mấy người quần cũng dính nước tiểu, đũng quần ướt sũng một mảng, trong phòng bỗng nhiên nồng nặc mùi tanh.

 

Người đàn ông xăm hình nhìn thấy tư thế này hai chân cũng mềm nhũn, suýt nữa liệt xuống dưới đất.

 

Mình không phải chỉ muốn ăn vạ chút tiền sao, sao giờ còn làm kinh động đến cả quân đội chứ?

 

Tiếp đó Lôi Tuần với thân hình cao ngất, người mặc quân phục rằn ri từ cửa mau chóng bước vào, vừa đi vừa nói: “Chúng tôi là quân binh sư đoàn số 7, tập đoàn quân số 5, quân khu Thanh Hải, đi qua nơi này, phát hiện một nhóm bạo dân các anh tiền hành đập phá cướp bóc thương hộ, với tư cách là quân nhân, chúng tôi có trách nhiệm bảo vệ tính mạng, tài sản và sự an toàn của người dân, không để bị tổn hại, đây là giấy chứng nhận sĩ quan của tôi, mời anh kiểm tra.”

 

Tiếp đó Lôi Tuần lấy giấy chứng nhận sĩ quan ra đưa cho người đàn ông xăm hình.

 

Người đàn ông xăm hình ngắn ra, không biết Lôi Tuần đưa hắn xem cái này làm gì, nhận lấy theo bản năng.

 

 

Những tên côn đồ khác ở trong phòng cũng sợ tới mức cả người run bần bật, mặt mũi trắng bệch.

 

*Lôi Tuấn!”

 

Lâm Vũ sợ Lôi Tuần thật sự ra tay, nhanh chóng gọi anh một tiếng.

 

Lôi Tuần nháy mắt với Lâm Vũ, ý nói anh đang hù dọa tên đàn ông xăm hình, những lời vừa rồi đều là anh bịa ra, với tư cách là một quân nhân, anh nào có thẻ tùy tiện bắn chết người khác.

 

Lúc này Lâm Vũ mới thở phào, trong ánh mắt có chút cảm kích, đừng nói, Lôi Tuần đến vẫn thật đúng lúc.

 

Nếu không người đàn ông xăm hình ra lệnh một tiếng, cho dù Lâm Vũ có tài giỏi hơn nữa, cũng không thể trong nháy.

 

mắt ngăn cản được nhiều người như vậy, đến lúc đó trang sức ngọc quý giá trong quầy khó tránh bị tổn hại.

 

“Gia Vinh, có điều gì muốn hỏi cứ việc hỏi, nếu anh ta dám nói dối một câu, tôi lập tức bắn chết anh ta!” Lôi Tuần sầm mặt, lạnh lùng nói.

 

Người đàn ông xăm hình sợ tới mức cả người run lên bần bật, liên tục gật đầu: “Tôi nói, tôi nói, tôi nói hết!”

 

Lâm Vũ thấy hắn bị dọa sợ tới mức như vậy, nhất thời cảm thấy có chút buồn cười, hóa ra côn đồ có ngông cuồng tới đâu, thấy súng cũng phải sợ nằm bò ra như vậy.

 

*Tôi hỏi anh trước, vòng ngọc anh mang đến này có phải là của cửa hàng chúng tôi không?” Lâm Vũ trầm giọng nói.

 

“Không… không phải.” Người đàn ông xăm hình do dự: một chút, vẫn là nói sự thật, dẫu sao tính mạng quan trọng hơn.

 

“Vậy chiếc vòng ngọc này sao anh có thể làm giả ra trong thời gian ngắn như vậy?” Lâm Vũ có chút nghỉ ngờ hỏi.

 

“Thật ra… sớm đã có người từng tới đây xem nhiều lần rồi, còn lén quay video, quay về đối chiều kích thước làm lại ra.” Người đàn ông xăm hình thật thà trả lời.

 

“Sớm đã có người từng đến xem?” Hà Kim Tường mặt biến sắc, lập tức gọi quản lý hướng dẫn mua sắm ở góc tường, nghiêm nghị hỏi: “Là có người từng xem chiếc vòng này nhiều lần rồi sao?”

 

“Vâng… có một cô gái hơn ba mươi tuổi đến xem máy lần…” Quản lý hướng dẫn mua hàng có chút khiếp đảm trả lời.

 

“Khốn kiếp! Không phải tôi đã nói không được chụp ảnh, quay video trong cửa hàng sao?” Hà Kim Tường nổi giận đùng đùng nói.

 

“Bỏ đi, anh Hà, đừng làm khó bọn họ, bọn họ cũng không hiểu rõ tình hình, đối phương chắc chắn đã lắp thứ kiểu đầu máy quay giống lỗ kim lên trên túi xách.”

 

Lâm Vũ khuyên Hà Kim Tường một câu, tiếp tục hỏi người đàn ông xăm hình: “Mục đích anh làm như vậy chính là để lừa tiền sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.