Cực Phẩm Ở Rể

Chương 280:




Chương 280:

 

“Không… không phải tất cả.” Người đàn ông xăm hình quỳ trên đất, hai tay túm chặt quần, lo lắng nói: “Vẫn là để chỉnh đốn cửa hàng của các cậu một chút, thật ra cho dù các cậu đưa tiền cho tôi, tôi cũng sẽ đến Sở Công thương tố… tố cáo các cậu.”

 

“Mẹ kiếp, tên tiểu tử nhà anh thật xấu xa!”

 

Lôi Tuần cầm súng lục dùng sức chọi vào đầu tên đàn ông xăm hình, tên đàn ông xăm hình bỗng rùng mình, khóc nói: “Trưởng quan, tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi cũng là bị người khác mê hoặc!”

 

“Nói, là ai sai khiến anh? Dám nói một câu dối trá, tôi bắt chết anh!” Lôi Tuần lạnh lùng nói.

 

“Là Phượng Duyên Tường, Phượng Duyên Tường!”

 

Người đàn ông xăm hình cuống quýt nói.

 

“Chết tiệt!”

 

Mặt Lâm Vũ biến sắc, lập tức xông tới, một chân đã người đàn ông xăm hình ngã nhào, tiếp đó bộ dạng định tiếp tục đá hắn, Hà Kim Tường ngăn anh lại: “Gia Vinh, đừng kích động, đừng kích động, nghe anh ta nói xong đã.”

 

“Nếu anh dám nói bậy bạ một câu, tôi sẽ giết chết anh!”

 

Lâm Vũ chỉ vào người đàn ông xăm hình tức giận hét nói.

 

Phượng Duyên Tường là xí nghiệp của nhà Thẩm Ngọc Hiên, Thẩm Ngọc Hiên sớm đã biết Hà Ký là do Lâm Vũ mở, anh và Thẩm Ngọc Hiên là anh em tốt, sao Thẩm Ngọc Hiên có thể sai khiến người đàn ông xăm hình đến làm chuyện này, rõ ràng là người đàn ông xăm hình này đang cắn bừa!

 

“Sao tôi dám lừa cậu chứ, chẳng lẽ tôi chán sống rồi sao?

 

Bọn họ không vừa ý các cậu xâm chiếm số định mức thị trường của bọn họ, vì vậy cố ý muốn chỉnh đốn các cậu.”

 

Người đàn ông xăm hình vô cùng ấm ức nói: “Lần trước người đến chỗ các cậu xem hàng chính là người của Phượng Duyên Tường, nếu đổi lại là người khác, sao có thể làm giả tinh tế như vậy, hơn nữa trước đó bọn họ còn chuyển cho tôi một khoản tiền, không tin các cậu xem ngân hàng điện thoại của tôi.”

 

Nói xong người đàn ông xăm hình lập tức lấy điện thoại trong túi áo ra, mở lịch sử giao dịch ngân hàng, đưa cho Hà Kim Tường.

 

Lâm Vũ giật lấy trước tiên để nhìn, chỉ thấy trên điện thoại của người đàn ông xăm hình có một giao dịch chuyển khoản năm trăm nghìn tệ, phía bên chuyển khoản quả thật viết là công ty hữu hạn trang sức châu báu Phượng Duyên Tường.

 

Đầu óc Lâm Vũ nhất thời trống rỗng, như bị ngũ lôi oanh đỉnh, thân thể lắc lư muốn ngã, thế nào cũng không ngờ công ty của anh em mình lại ra tay với mình.

 

“Gia Vinh, Gia Vinh!”

 

Hà Kim Từng nhanh chóng đưa tay đỡ lấy Lâm Vũ, trong ấn tượng của mình anh ta vẫn chưa từng thấy dáng vẻ kiểu này của Lâm Vũ.

 

“Không thể nào, không thể nào.”

 

Lâm Vũ lắc đầu với đôi mắt rỗng tuéch: “Ngọc Hiên và chú Thẩm tuyệt đối sẽ không đối xử với tôi như thế này”.

 

“Gia Vinh, trong kinh doanh không có bạn bè!” Hà Kim Tường thở dài.

 

Thật ra anh sớm đã mong đợi ngày này, Hà Ký với loại đá thô rẻ và phong phú ở Mã Khôn, chất lượng và giá cả vô cùng cạnh tranh.

 

Với chất lượng siêu cao và giá cả phải chăng, nó nhanh chóng nuốt chửng thị phần của ngành trang sức ở thành phố Thanh Hải, điều này chắc chắn sẽ thu hút sự ghen tị và không hài lòng của các thợ kim hoàn khác.

 

Tắt cả các loại và phương pháp báo thù chắc chắn sẽ tuân theo,chỉ là anh không ngờ, động thủ đầu tiên với Hà Ký, vậy mà lại là Thẩm gia.

 

“Ngọc Hiên nhát định không biết.” Lâm Vũ nắm chặt tay, lắc đầu nguầy nguậy.

 

“Đừng tự lừa dối mình, Gia Vinh, nếu không phải người bên trên có kế hoạch, người bên dưới có dám làm không?

 

Hơn nữa, cho dù anh ta không biết, chuyện này quả thực là do người nhà bọn họ làm.” Hà Kim Tường thở dài.

 

Vẻ mặt của Lâm Vũ đau đớn không nói nên lời, phải biết rằng, trong thâm tâm anh ấy luôn coi Thẫm Ngọc Hiên như anh ruột của mình, cho dù lúc là Lâm Vũ hay lúc là Hà Gia Vinh.

 

“Kẻ dẫn đầu mau cút ra ngoài! Nhớ giữ miệng!”

 

Thấy sắc mặt của Lâm Vũ không được tốt, nhanh chóng ra hiệu, ra hiệu cho người đàn ông săm trổ nhanh chóng dẫn theo thuộc hạ của anh ta cút đi.

 

Người đàn ông xăm trổ vừa đứng dậy dẫn theo người của mình rồi bỏ chạy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.