Cực Phẩm Ở Rể

Chương 234:




Chương 234:

 

Lúc này người phục vụ đi tới đem cà phê đặt trên mặt bàn, sau đó xoay người rời đi. Nhưng hắn ta đi không qua hai bước thì đột nhiên nhanh chóng xoay người, móc ra một khẩu súng lục màu đen, không chần chờ mà nã một phát súng về phía đầu Hàn Băng.

 

Viên đạn phá không mà ra, đầu đạn vàng kim ở không rung vẽ ra một vệt chớp, hướng thẳng đến gáy của Hàn Băng.

 

Nhưng vào lúc này, một thân ảnh màu đen tốc độ còn nhanh hơn viên đạn đột nhiên bổ nhào đến trước mặt Hàn Băng.

 

“Phanh!”

 

Viên đạn bắn vào cửa kính, miếng thủy tinh công nghiệp lớn theo đó mà vỡ ra, rơi lung tung xuống sau lưng Lâm Vũ.

 

Thân ảnh vừa rồi bổ nhào vào Hàn Băng chính là Lâm Vũ.

 

Nếu anh chậm nửa nhịp, Hàn Băng có lẽ đã mắt mạng tại chỗ.

 

*AIP Đám người ngay lập tức hét chói tai, sau đó tán loạn chạy ra bên ngoài.

 

Tên phục vụ thấy mình bắn hụt, làm bộ muốn bắn lần hai, nhưng ngay lúc này lại vang lên hai tiếng súng, tiếp đó trên người hắn hiền có thêm hai lỗ máu, thân mình đột nhiên khuyu xuống ngã quy trên mặt đất.

 

Ngay sau đó hai người đàn ông mặc quần áo đen tiến vào, trong đó một người lập tức ngồi xuống kiểm tra cổ tên phục vụ, một người khác vội vàng nói với Hàn Băng: “Trưởng quan, ngài không sao chứ?”

 

“Không có việc gì.”

 

Hàn Băng đứng lên vẫy vẩy thủy tinh trên tay áo, vẻ mặt phức tạp nói với Lâm Vũ: “Cảm ơn anh, tôi nợ anh một mạng.”

 

“Biết là tốt.” Lâm Vũ không chút khách khí đáp.

 

Hàn Băng nghẹn một cục tức đến suýt chút nữa nội thương, người này da mặt cũng quá dày đi, cho dù trong lòng thật sự nghĩ như vậy thì ngoài miệng cũng nên khách sáo một chút chứ.

 

“Các người không nên giết hắn, như vậy rất khó điều tra ra ai muốn giết cô.” Lâm Vũ thở dài, lắc lắc đầu.

 

“Tôi biết là ai.” Hàn Băng ngữ khí bình thản nói. Cho dù vừa rồi sống sót qua tai nạn, trên mặt cô cũng không có cảm xúc dao động nào.

 

Đây là tố chất mà một quân nhân ưu tú nên có. Đối với cô mà nói, từ thời khắc trở thành quân nhân kia, đã sớm không để ý đến sinh tử.

 

“Cô biết là ai?” Lâm Vũ không khỏi ngần ra.

 

“Anh cảm tháy tôi vẫn cho rằng mình là một nữ vương cao cao tại thượng sao?” Hàn Băng không trả lời anh, nhìn anh chú xót mà tự giễu cười: “Thực ra tôi chỉ là một quân cờ tranh quyền đoạt lợi trong tay nhân vật lớn mà thôi.”

 

Cổ họng Lâm Vũ giật giật, ánh mắt nhìn cô đầy phức tạp, muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nói cái gì mới tốt.

 

“Anh đi đi, nơi này không còn chuyện của anh nữa. Nhớ.

 

kỹ ước định vừa rồi của chúng ta, mạng tôi nợ anh, về sau sẽ trả cho anh.”

 

Hàn Băng nói xong liền xoay người đi kiểm tra tên phục vụ đã chết kia.

 

Lâm Vũ nhẹ nhàng thở ra một hơi. Lúc này anh mới phát hiện, thì ra Hàn Băng cũng rất đáng thương. Là một cô gái, bên ngoài thì phong quang vô hạn, nhưng cũng chỉ là sống hôm nay không biết ngày mai.

 

“Đúng rồi, cá lớn mà tôi đã nói với anh có lẽ sắp đến… chú ý an toàn…”

 

Lâm Vũ vừa muốn ra cửa, Hàn Băng đột nhiên nhắc nhở anh một câu.

 

Vừa rồi bị Lâm Vũ làm ầm ï như vậy, cô liền quên mắt chính sự mà hôm nay gọi anh ta ra.

 

*Cảm ơn.”

 

Lâm Vũ nhẹ nhàng thở ra, bước nhanh rời đi, trong lòng cười lạnh không thôi. Cá lớn? Lớn hơn anh sao?

 

Qua nửa tháng, Thanh Hải liền bước vào mùa mai vàng, so với thời gian này năm ngoái thì khô hanh hơn. Năm nay mùa mưa mưa đặc biệt lớn, mưa nhỏ tí tách thì gần như rơi từ sáng đến tối.

 

Lâm Vũ lúc này đang ngồi trên ghế thái sư trong chỉ nhánh trang sức Hà Ký ở quảng trường Hội Cổ, cầm một ly trà, ánh mắt đảo qua đảo lại trên người Giang Nhan đang mặc một chiếc váy công sở màu đen và vớ màu da, trong lòng thầm tán thưởng. Trên đời này sao lại có một cô gái hoàn mỹ như vậy, quả thực chính là một tác phẩm nghệ thuật.

 

Cũng may là bà xã mình, néu là người khác liền mù rồi.

 

“Ông chủ, anh đã nhìn bà chủ hơn nửa tiếng, trà đều lạnh rồi. Để tôi đổi cho anh một ly khác.” Nữ hướng dẫn mua sắm cũng mặc một bộ váy công sở cúi người ôn nhu nhắc nhở Lâm Vũ một câu.

 

“Đổi, phải đổi!” Lâm Vũ đưa chén trà cho cô, cảm thấy mỹ mãn. Không nghĩ tới làm ông chủ sướng như vậy, anh đều không muốn về y quán xem bệnh nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.