Cực Phẩm Ở Rể

Chương 233:




Chương 233:

 

Hàn Băng hừ lạnh một tiếng, tiếp theo lấy từ trong túi da ra một vật cứng, ném ở trước mặt Lâm Vũ.

 

Sắc mặt Lâm Vũ bỗng nhiên cả kinh, vậy mà chính là mộc bài anh phái Tần Lãng để vào trong nhà Tàng Địch An!

 

*Cô tìm ra nó ở đâu?”

 

Lâm Vũ nhìn Hàn Băng ngạc nhiên nói, trong lòng nỗi sóng cuồn cuộn, có một loại cảm giác bị người lột hết quân áo ra xem.

 

Chính mình đã để cho Tần Lãng tìm chỗ đủ ẳn mật, vậy mà còn để cô ta phát hiện?

 

“Có chút kỹ xảo nhỏ này mà anh cũng muốn qua mắt được tôi?” Hàn Băng cười lạnh một tiếng, vẻ mặt có chút khinh thường.

 

Lâm Vũ bị ngữ khí khinh thường của cô ta chọc giận hoàn toàn, lạnh lùng nói: “Hàn Thượng tá, tùy tiện nhìn trộm cuộc sống của người khác không phải thứ đáng để cô khoe ra đi? Cô thật sự coi mình là nữ vương cao cao tại thượng sao? Cô thật sự cảm thấy chỉ cô mới có thể đem người khác nhìn thấu không còn một mảnh? Tôi nói cho.

 

cô biết, chuyện của cô tôi cũng biết rõ ràng. Cô là con gái một của Hàn Cảnh Văn Hàn gia ở kinh thành, tốt nghiệp loại xuất sắc Đại học Công nghệ Quốc Phòng Hoa Hạ, sinh viên trao đổi xuất sắc tại Học viện Quân sự West Point. Được Cục An ninh Quốc gia đặc biệt chiêu mộ, tổ trưởng tổ một Cục tình báo quân đội, ba lần nhận được công lao hạng nhì, một lần hạng nhất. Vai phải cô từng một lần bị súng làm bị thương, sau lưng ba lần bị thương bởi dao, ngực trái…”

 

“Câm miệng!”

 

Hàn Băng cuồng loạn rồng giận một tiếng, trên mặt đỏ bừng, vừa kinh hãi vừa tức giận, hai mắt trợn to, giống như gặp quỷ mà trừng Lâm Vũ!

 

Anh ta sao có thể biết chỉ tiết về mình như vậy!

 

Sao lại có thể biết đến kỹ càng tỉ mỉ như thế!

 

Nếu không phải vừa rồi cô kịp thời kêu lên thì tên khốn này suýt nữa đã đem chuyện ngực trái cô ta bị thương nói ra.

 

Phải biết rằng tất cả tư liệu, lý lịch của cô đều là cơ mật của quốc gia, chỉ có các quan chức từ thứ trưởng quốc gia trở lên mới có tư cách tìm và xem xét!

 

Một tiếng hét này của cô đem người chung quanh bị dọa tới ngắn ra, đều tò mò nhìn thoáng qua bọn họ.

 

“Anh làm sao biết được những chuyện này?” Hàn Băng đè thấp thanh âm, cắn răng oán hận nhìn Lâm Vũ, cực kỳ tức giận.

 

Hiện giờ cô cũng có một loại cảm giác bị người ta cởi hết quân áo xem xét.

 

“Hàn thượng tá, không phải chỉ có cô mới có năng lực thủ nhãn thông thiên, cũng đừng tưởng rằng cô lúc nào cũng cao hơn người khác. Không dối gạt cô, tôi muốn làm rõ tư liệu của cô chẳng qua chỉ cần một chiếc điện thoại.” Sắc mặt Lâm Vũ lãnh đạm.

 

Lời này của anh không có một chút khoác lác nào, anh chẳng qua là gọi điện thoại cho ông của Lôi Tuấn, Lôi lão gia tử, tư liệu kỹ càng tỉ mỉ của Hàn Băng liền tới tay.

 

Còn về Lôi lão gia tử phí nhiều hay ít công sức thì anh không rõ ràng lắm.

 

“Còn nữa, đừng nghĩ rằng cô nắm giữ một cái cục tình báo quân đội thì có bao nhiêu thần bí. Nếu tôi đoán không sai, chẳng qua là một đám ô hợp biết chút huyền thuật mà thôi, nói thật cho cô biết.”

 

Lâm Vũ nói một hơi, giơ bàn tay ra, sau đó chậm rãi nắm chặt, ánh mắt sắc bén nói: “Một nhóm người này còn không đủ tôi dùng một tay đánh.”

 

Khí phách!

 

Trong đầu Hàn Băng tự động nhảy ra từ này. Đây chính là khí thế tản mát ra trên người Lâm Vũ mà cô có thể trực quan cảm nhận được.

 

Nhìn ánh mắt sắc bén của Lâm Vũ, cô không khỏi hít một ngụm khí lạnh, sau lưng lạnh lẽo, cảm thấy người đàn ông Hà Gia Vinh này cùng với Hà Gia Vinh cười ha ha, sợ sệt mà cô thấy thường ngày hoàn toàn bắt đồng, tựa như biển rộng sâu không lường được.

 

Hiện tại chẳng qua chỉ là vừa lộ ra mũi nhọn, vậy mà khiến cho cô cảm nhận được hơi thở tử vong!

 

Qua một hồi lâu, trái tim nhảy lên liên hồi của Hàn Băng mới chậm lại, trong lòng còn sợ hãi hỏi: “Anh làm sao mà biết được?”

 

“Tôi nói rồi, đoán được. Có thể theo dõi Tần Lãng mà không bị phát hiện tuyệt đối không phải người thường.”

 

Lâm Vũ nhàn nhạt nói.

 

Kỳ thật lần trước khi Hàn Băng đi đưa giải dược cho Diệp Thanh My thì Lâm Vũ liền đoán được. Lần này mộc bài rơi vào trong tay cô ta càng thêm xác minh phỏng đoán của Lâm Vũ.

 

Mà sở dĩ Hàn Băng cao ngạo như vậy là bởi vì những thuộc hạ dưới tay cô ta đều là một đám kỳ nhân dị sĩ.

 

Chỉ là ở trong mắt Lâm Vũ, những người này thật sự không đáng nhắc tới. Bằng vào bản lĩnh tổ tiên truyền cho anh, anh có thể dễ như trở bàn tay mà nghiền xương bọn họ thành tro.

 

Nếu không phải Hàn Băng ở chỗ này nhìn chằm chằm, Huyền Thanh Tử đã sớm chết không biết bao nhiêu lần.

 

“Chuyện của tôi anh không được nói cho bất kỳ ai…

 

chuyện của anh… tôi cũng coi như cái gì cũng chưa xảy THỂN, Hàn Băng do dự một lát mới nhẹ giọng nói. Trong giọng nói hoàn toàn không còn khí thế vênh váo hung hăng như trước kia.

 

“Tiểu thư, cà phê của cô.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.