Cực Phẩm Ở Rể

Chương 1127:




Chương 1127:

Hôm nay Diệp Thanh Mi mặc một chiếc quần đùi jeans, sau khi cởi quần tất ra liền lộ ra đôi chân trắng nõn, thon dài, cả đôi chân từ đùi cho đến bàn, chân đều trắng không tỳ vết, trắng giông những bộ phận khác trên người cô vậy, giống như được ngâm qua sữa bò.

Lâm Vũ không khỏi bị đôi chân tuyệt đẹp này của cô hấp dẫn, ánh mắt không tự chủ mà quét qua chân cô.

Đặc biệt là khi Diệp Thanh My cầm lấy – đôi tát lụa trong tay Lâm Vũ ra ngôi xuông sofa, một chân đặt trên đât, một chân dẫm lên đệm ghé phía dưới, ngón tay thon dài trượt trên đôi chân nhẹ nhàng đi tất vào, Lâm Vũ chỉ thấy lòng ngứa ngáy, máu như.

dâng trào lập tức nói: “Học tỷ có cần giúp không?”

“Không cần đâu.” Diệp Thanh My không do dự mà cự tuyệt anh.

“Vẫn là nên giúp một chút đi.”

Nói xong Lâm Vũ mặt dày tiến đến trước mặt cô, sau khi cô đi xong. tất Lâm Vũ trực tiếp thò tay ra sờ sờ trên chân cô, mặt nghiêm túc nói: “Ừm..

độ dày cũng tạm được, màu hè mặc chắc sẽ không nóng, nhưng không phải quá tốt, hơn nữa lộ quá không có cảm giác thần bí.”

Diệp Thanh My liếc anh một cái, nhìn bộ dạng nói năng linh tịnh của anh trong lòng thầm phỉ nhỗ cô biết anh chắc chắn là đang cố ý chiếm tiện nghỉ của mình.

Có điều dù sao thì cô. cũng đã bị Lâm Vũ sờ như vậy. mấy lần rồi nên cũng không quá đề ý.

Lâm Vũ càng to gan hơn, sau đó mỗi lần cô đổi tất khác thì anh đều sờ từ đùi cho đến chân, sờ xong lại đưa ra mây lời bình luận.

Không thể không nói đôi chân thon dài của Diệp Thanh My phối với đôi tất lụa này khi chạm vào thực sự rất thoải mái khiến Lâm Vũ không muốn bỏ tay ra.

Sau khi thử xong tất cả các đôi tắt, Diệp Thanh Mi đứng dậy liếc nhìn Lâm Vũ nói: “Sờ đủ chưa?”

“Sở đủ rồi.” Lâm Vũ lập tức hài lòng gật đầu, sau đó mặt tỏ vẻ nghiêm túc nói: “Học t, cách. dùng từ này của chị không đúng rồi, gì mà sờ hay không chứ, tôi chỉ là giúp chị nhận xét một chút chất liệu của tất này mà thôi, chị không cảm on tôi cũng thôi lại còn đỗ oan cho tôi nữa.”

“Phi, tôi nhổ, chiếm được tiện nghỉ còn tỏ ra ngoan ngoãn. Ỷ Diệp Thạnh Mi cầm đôi tất lây chân đá vào bắp chân Lâm Vũ.

Sau đó đi thay quần áo cầm túi tất cùng Lâm Vũ đi đến thang máy.

Đang đi đột nhiên ánh mắt của Lâm Vũ bị một bóng người thu hút, chỉ thấy trước mắt có một người mặc đồ màu đen, váy họa tiết da báo, tất đen đang ngược hướng anh, hơn nữa trên người phụ nữ này có một mùi hương rât quen thuộc.

Mai Quế?

Trong lòng Lâm Vũ rung lên sau đó lập tức nói với Diệp Thanh Mi: “Ở đây đợi tôi.”

Nói xong anh nhanh chóng bước đến chỗ người phụ nữ kia.

Lâm Vũ lao tới người phụ nữ với tốc độ cực nhanh, siêt chặt vai cô ta, sau đó mạnh mẽ nắm lấy cô ta kéo lại, sau đó một khuôn mặt trắng nõn trang điểm thanh tú hiện ra trước mặt anh.

Lâm Vũ không khỏi giật mình, thì ra không phải Mai Quê.

Lúc này anh cũng phát hiện ra trên người phụ nữ này mặc dù có mùi hương giồng với Mai Quê nhưng không phải cùng một loại.

“Bị thần kinh à!” Người phụ nữ mặc đồ, đen bị kéo lại thì giật mình lập tức mắng một câu, có điêu sau khi nhìn thây tướng mạo của Lâm Vũ thì tất cả tức giận trên mặt đều biến mắt, cô ta nở nụ cười duỗi bàn tay sơn móng màu đỏ ra nhẹ nâng cằm Lâm Vũ lên mỉm cười nói: “Anh chàng đẹp trai, muôn phương thức liên lạc của chị đây thì trực tiêp nói ra, sao phải thô Bến như vậy nha?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.