Cực Phẩm Ở Rể

Chương 1105:




Chương 1105:

“Được rồi, tên tiểu tử kia, lại dám chạy đến nhà họ Hà của chúng tôi náo loạn.” Con rễ lớn Tào Truần nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt liền lạnh lùng, còn không sợ lớn chuyện hét lên với em dâu Hà Diệu một tiếng: “Em à, có người đánh con trai em kìa!”

“Hả? AI?”

Hà Diệu quay đâu lại nhìn, thây con trai mình trên mặt đang | khóc rưng rức, sắc mặt thay đổi, liền lập tức chạy đến, ôm con vào lòng, liên tục dỗ dành rồi quay đầu nghiêm khắc hỏi chồng chuyện gì đang xảy ra.

“Bị tên chó này đá này!”

Vẻ mặt Tôn Bồi Kiệt u ám, đột ngột đứng dậy, xăn tay áo, hùng hồ đi về phía Lâm Vũ, khi đến trước mặt anh, hai lời cũng không nói liền đắm về phía mặt Lâm Vũ.

Là một nhân viên công chức không có chút sức lực, năm đấm của hắn ta tự nhiên mêm nhữn, theo Lâm Vũ thấy, Sự uy hiếp của năm đấm hắn ta và con trai hắn ta đều như nhau.

Lâm Vũ thản nhiên đưa tay ra nắm lấy. cổ tay Tôn Bồi Kiệt sau đó đột ngột xoay người, cơ thê Tôn Bồi Kiệt cũng buộc phải quay lại, đồng thời miệng ê a hét lên: “ÁI Ái Đau quá, đau quá, bỏ tôi ra.”

“Đồ khốn nạn, buông chồng tôi ra!”

Hà Diệu thấy chồng mình bị chỉnh như vậy, trong lòng thầm chửi bới, sau đó lập tức ngắng đầu quát anh cả và anh ba bên cạnh: “Anh cả, anh ba, các anh nhìn người ngoài bắt nạt người của chúng ta như thế này à?”

Thây vậy, Hà Tự Khanh và Hà Tự Hành lập tức đi tới, Hà Tự Khâm lạnh lùng nhìn Lâm Vũ: “Hà tiên sinh, đây không phải là nơi cậu có thể khoe mẽ, mời cậu trở về cho, chúng tôi không hoan nghênh cậu!”

Lâm Vũ vừa thu tay lại, cười nhạt nói: “Kỳ thật, tôi cũng không muôn ở lại chồ này, có người mang danh thân yêu nhật, nhưng lòng dạ không kém cầm thú. Hận không thể làm cho Hà nhị gia chết ngay lập tức. Loại này thật khiến người khác ghê tởml!”

Nói xong anh liếc nhìn hai chị em Hà San và Hà Miêu, có chút chế nhạo rồi quay đầu bước vào thang máy.

“Tên khốn kiếp, cậu đang nói ai vậy, nói rõ ràng cho tôi!” Hà Miêu dường như nghe ra lời Lâm Vũ nói, lập tức hét lên với Lâm Vũ, sau đó đột ngột đứng lên, tức giận nói với Lâm Vũ: “Tên khốn khiệp, cậu nói đi, cậu dựa vào đâu lại măng tôi.”

“Mắng cô? Tôi nói mắng cô khi nào?

Thê nào, cô thừa nhận cô muốn Hà nhị gia chết ngay lập tức sau, cũng thừa nhận mình không bằng cầm thú?” Lâm Vũ trên mặt mang theo ý cười nói.

Các sĩ quan trung tá và thượng tá xung quanh không nhịn được thầm cười khi nghe điều này, thật ra vừa rồi họ cũng đã nghe thây lời nói của Hà Miêu và Hà San, họ cảm thấy như đang nguyên rủa vị thủ trưởng của mình sẽ chết sớm, cho trong lòng họ đối với hai chị em này có ân tượng không tốt, nhìn thấy Lâm Vũ thay bọn họ măng ra những lời đó, bọn họ cảm thấy rất vui vẻ.

Hà Miêu nhìn thây tiêng cười của những người xung quanh, trong lòng chợt có chút cáu kỉnh, nghiêm nghị nói: “Tên khốn kiếp không cha không mẹ, dám măng tôi thê này, xem tôi dám xé miệng cậu ra không?”

Ngay khi lời vừa nói ra, cô lập tức lao về phía Lâm Vũ với hàm răng và móng vuốt sắc bén, nhưng trước khi cô lao tới chỗ Lâm Vũ, đã có một tiếng gầm thét từ phía bên kia hành lang, ‘Khôn khiếp, còn không dừng tay cho tôi.”

Hà Miêu đột nhiên dừng lại khi nghe thây âm thanh này, sau đó quay lại thì thây cha mình đang chống gậy đi về phía bên này, có mây bác sĩ đi theo sau.

“Chai”

Hai mắt Hà Tự Khâm đột nhiên mở ra, ông chạy nhanh tói, nhanh chóng ôm lây cha mình, lo lắng nói: “Cha, sao cha lại ở đây?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.