Cực Phẩm Ở Rể

Chương 1104:




Chương 1104:

Hà Cần Kỳ nhảy tới, dùng cây nạng gõ vào đâu Xương Xương, nhưng Xương Xương đã bỏ chạy ngay lập tức, cười ha ha nói: “Tên què, anh không đánh tôi sao? Đền, đến đánh tôi đil”

“Mẹ nó, tên nhóc con, đừng để tôi bắt được, nếu không thì xem tôi có dám đánh chết cậu hay không?” Hà Cần Kỳ tức giận đến sắc mặt đỏ bừng.

“Tên què, tên chết chìm,, hai người chỉ là đồ rác rưởi, lêu lêu lêu…

Xương Xương chạy qua một bên, lập tức làm mặt quỷ với Lâm Vũ và Hà Cần Kỳ, hai đứa trẻ kia cũng học làm theo.

“Muốn chết à!” Hà Cần Kỳ khập khiếng đuổi theo, Xương xticHi nhanh chóng tránh được, nhưng Hà Cần Kỳ nhanh chóng. bắt được cô con gái của cô cả, liền giáo huấn cô bé.

Lâm Vũ lắc đầu cười bắt lực, đột nhiên anh nhận ra rằng Xương Xương đã chạy ra phía sau mình từ lúc nào, liên đá vào mông anh.

Lâm Vũ nhíu mày, trong lòng tràn đây lửa giận, lạnh lùng nói: “Bạn nhỏ, cậu không nhìn rõ chân tôi sao, chân của tôi không có bị què!”

Lậm Vũ biết hôm nay gặp được nhóc đầu gấu huyền thoại.

“Không bị què thì sao? Đô ngu ngôc!”

Xương Xương cười lên, đảo một vòng lại đá vào mông Lâm Vũ rôi lập tức bỏ chạy đi.

Lâm Vũ bị đá vào chân một cái, nếu như đổi lại là người khác thì anh đã sớm đánh cho cậu ta một cái, nhựng mà niệm tình là em trai của Hà Cần Kỳ, hơn nữa lại còn là một đứa trẻ, cho nên anh cũng không trực tiếp động thủ, liền trực tiệp xoay người đ đên bên cạnh hai người con dâu Hà gia đang thấp giọng nói chuyện, với nhau, nhìn về phía người con rê thứ hai Tôn Bồi Kiệt nói: “Xin chào, Xương Xương là con trai của anh đúng không, phiền anh dạy dỗ cậu bé cho tôt!”

Tôn Bồi Kiệt liếc nhìn Lâm Vũ, vẻ mặt đầy chán ghét, lạnh lùng nói: “Dạy dỗ con trai tôi? Con trai tôi đã làm gì cậu chứ?”

“Hạ ha, không bắt được tôi, đồ ngu ngôc.”

Lúc này, Xương Xương chạy lại, đá vào bắp chân Lâm Vũ.

Lâm Vũ cũng không đặc biệt trốn tránh, có ý đề cho cậu bé đá anh, sau đó nhìn, về phía Tôn Bồi Kiệt nói: “Anh nhìn thấy chưa?”

“Tôi còn tưởng là chuyện gì, chỉ là đá cậu có hai cái mà thôi!” Tôn Bồi Kiệt hừ lạnh nói: “Đứa trẻ đá thì có đau gì chứ, cậu là người lớn, lại chấp nhặt với một đứa con nít cái gì chứ, thật là chậc chậc.”

“Tôi nói với anh là muốn anh day dỗ cậu bé, nêu như anh cứ cô chập như vậy, cậu bé sớm muộn gì cũng sẽ chịu khổ thôi, nêu như anh không dạy dỗ nó, vậy thì tôi giúp anh quản câu bé cho.” Lâm Vũ lạnh lùng liếc mắt nhìn cậu bé nói.

“Mẹ nó ý cậu là gì, thê nào, cậu còn muốn đánh con trai của tôi? Nào, đánh tôi xeml” Tôn Bồi Kiệt đột nhiên tức giận nói, rõ ràng là chắc chắn trước mặt nhiều người Hà gia sẽ không dám làm như vậy.

Nhưng vừa dút lời, Lâm Vũ đột nhiên đá một cái, đá trúng vào mông Xương Xương đang chạy, Xương Xương bị đá đên ngã lăn ra đât, cả người trượt ra xa mây mét sau đó liền oa một tiếng khóc lên, cả khuôn mặt đều trăng bệch.

Thật ra, lúc đá cậu bé Lâm Vũ đã đặt biệt giảm lực, cũng không làm cậu bé bị thương, Xương Xương khóc là bởi vì chủ yêu là bị dọa.

“Xương Xương.”

Tôn Bồi Kiệt đã kinh ngạc vì không thể tin được, sau đó chạy đến bên con trai, vừa bề con lên liền hỏi cậu bé: “Con trai, con có sao không?”

“Ha ha, đáng đời!” Hà Cần Kỳ nhìn thấy cảnh này lập tức hả hê nói: “Thăng nhóc này còn chưa nhằm nhò gì đâu, anh đá nhẹ quá rồi.

Tôn Bồi Kiệt ngay lập tức quay đầu lại, liếc nhìn Hà Cần Kỳ một cách hằn học.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.