Chương 1100:
Tiêu Mạn Như hít hít mũi, cố nén nước mắt đỡ Hồ Tử lên, nghe nói Hỗ Tử là chiến hữu của chồng mình, bà không khỏi cảm thấy có chút thân thiết, dù sao đây là người cùng chồng mình vào sinh ra tử!
Lúc này Hỗ Tử mới đứng lên, cúi đầu, sắc mặt thống khổ.
“Hồ Tử huynh đệ, cậu nói cho tôi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tiêu Mạn Như cô nén bi thông hỏi.
“Hôm trước, em cùng đội trưởng còn có một chiến hữu ra ngoài châp hành nhiệm vụ, chúng ta thành công tiêu diệt mấy kẻ địch, thu được một đám vật tư phi, pháp, nhưng là thời điểm vận chuyền vật tư vê, trên đường đột nhiên gặp phải phục kích hỏa lực.
Chúng ta ba người lập tức tiền hành đánh trả, đánh lui bọn họ, em lúc ấy phát hiện trong đám người có một đào phạm rất quan trọng, cho nên liền đuổi theo. Đội trưởng nói cho em thời gian năm phút, để em trong vòng năm phút đuổi không kịp liền lập tức quay vêt”
Hồ Tử cúi đâu, run giọng nói: “Lúc ây đào phạm kia thực giảo hoạt, chạy ngược chạy xuôi, nhưng vẫn không thê cắt đuôi em, bởi vì em quá muôn chế trụ hắn, cũng không cam lòng đề hắn cứ chạy trồn như vậy. Cho nên biết rõ đã qua thời gian đội trưởng yêu câu, em vân tiêp tục đuôi theo, bởi vì lúc ấ ấy phỏng chừng em chỉ cần dùng nhiều thêm 5 phút là có thể bắt được hắn. Sau đó giống như em nghĩ, không đến 5 phút em đã đuồi tới sau hắn, nhưng lúc em muốn vươn tay bắt hăn, từ trên cây đột nhiên nhảy ra một người quần ¿ áo, đen, một chân đá em lên mặt đất…
Hắn nói tới đây đồng tử đột nhiên phóng đại, khuôn mặt cũng trở nên có chút trắng, lộ ra một sự hoảng sợ khó lòng giải thích.
“Sau đó thì sao?”
Tiêu Mạn Như tò mò hỏi.
“Sau đó hắn lấy tốc độ cực nhanh.
đẹm súng trường cùng súng lục tất cả đều đánh rớt, em liền dùng chủy thủ quân dụng cùng hắn triền đầu. Em vốn dĩ cho răng dễ như trở bàn tay có thê đánh bại hắn, nhưng là, nhưng là lực lượng của người kia quá lớn, tốc độ cũng cực nhanh, căn bản không cùng một cập bậc với em. Thân thủ của hắn quả thực nhanh hơn so với đội trưởng Hài!” Sắc mặt Hồ Tử trắng bệch, run giọng nói: “Kỳ thật lầy năng lực của hắn, không cần mây hiệp là có thể g iết chết em, nhưng hăn vẫn luôn không động thủ. Đây cũng là sau khi em nhớ lại mới ý thức được, hắn lúc ây căn bản không phải đối phó em, mà là muôn mượn em đem đội trưởng dẫn ra. Mục tiêu của hắn là đội trưởng!”
Thời điểm hắn nói lời này thân mình không ức chế được run tây. Một cỗ hồi hận dày đặc cùng chịu tội nảy lên trong lòng. Hắn biết, lúc ấy nêu mình nghe lời đội trưởng nói, sẽ không phát sinh tắt cả chuyện sau này.
“Em cùng người này triền đấu đại khái khoảng 7, 8 phút, đội trưởng liền đuổi tới, nhìn thấy tình huống này, không hỏi gì liền gia nhập chiến đấu!”
Hồ Tử một bên nhớ lại, một bên nói: “Đội trưởng vừa đến, chúng ta liền lập tức chiêm ưu thế, nhưng đồng thời lúc này, đột nhiên trên cây lại nhiều thêm hai người đàn ông mặc trang phục màu đen, trong tay môi người cũng cầm một đoản đao, thân thủ cũng đông dạng lợi hại vô cùng, vây quanh em cùng đội trưởng. Lúc này em cùng đội trưởng mới ý thức được trúng bấy, kỳ thật lấy năng lực của đội trưởng, hoàn toàn có thể trốn thoát, chỉ là vì em… vì em, cuôi cùng thân chịu trọng thương…”
Tiếng nói vừa dứt, nước mắt của hắn từng giọt từng giọt chảy. xuống, không nhịn được lại lân nữa gào khóc trước mặt mọi người. Hắn biết, là hắn hại đội trưởng.
Mọi người nghe được lời này của hắn đều động dung, vừa thán phục khí khái anh hùng của Hà Tự Trăn, đồng thời cũng không khỏi thở dài thay Hồ Tử.
Bọn họ đêu tham gia quân ngũ, tự nhiên có thể hiểu được loại tâm tỉnh này của Hồ Tử. Kỳ thật Hồ Tử cũng chăng qua là vì bắt giữ đào phạm mà thôi, lại còn có thể vì thế mắt một bàn tay, kiếp sông quân lữ cũng phải kết thúc như vậy.
Nếu nhất định phải trách, chỉ có thể trách những hung đồ tàn nhẫn độc ác, quỷ kê đa đoan kial “Được, chuyện này không trách cậu!”
Không biết từ khi nào, trền mặt Tiêu Mạn Như đã treo hai hàng lệ, chẳng qua bà vận luôn cực lực không chê cảm xúc của mình, thập giọng an ủi Hồ Tử một câu: “Kỳ thật ông ây trước đó có biết được có mai phục, ông ây vẫn sẽ phân đầu quên mình vọt vào cứu viện!”