Chương 1004:
“Vẫn ngang ngạnh?”
Người đàn ông đeo mặt nạ cưòi lên một tiêng, thân hình cử động mạnh phá tan màn mưa, bỗng nhiên lao về phía Lâm Vũ, vẫn như cũ tân công trước, tập hợp toàn bộ sức lực đánh vào vai trái và chân phải bị thương của Lâm Vũ.
Lâm Vũ có chút chống đỡ lại một cách vất vả, dần dần chân phải và vai trái đều có chút tê tê, hơn nữa sức lực cũng có chút không theo nồi, khi khoảng khắc người đàn ông đeo mặt nạ đón đầu chém đến một đao, anh mạnh mẽ lấy dao găm ra chặn lại, nhưng bởi vì hết sức, hai lưỡi dao chạm phải, “phịch” một tiếng, chân phải anh mềm lại, phịch một tiếng quỷ xuống mặt đất.
Người đàn ông đeo mặt nạ sắc mặt vui mừng, trong tay bỗng nhiên có một lá bùa giây, nhanh chóng giương lên mặt Lâm Vũ.
Lâm Vũ vốn dĩ trong ánh mắt mệt mỏi bỗng nhiên thoáng qua một nụ cười, đầu quay lại, phun phù ra một ngụm nước, vào giữa lá bùa, “peng” một tiếng vang lên, trong chớp mắt lá bùa băn quay lại mặt của người đàn ông đeo mặt nạ nỗ lên, một ánh lửa hiện lên, người đàn ông đeo mặt nạ thấy hoa mắt, quay đâu theo bản năng. Mà lúc trước cơ thê như kiệt sức của Lâm Vũ bỗng bừng lên, con dao găm trong tay hung hãn đâm về người đàn ông đeo mặt nạ.
“XI xì Một tiêng lưỡi dao sắc bén đâm vào da thịt, thân hình người đàn ông đeo mặt nạ run lên, có điêu anh ta cũng phản ứng vô cùng nhanh, vung mã tâu trong tay, hung hăng đâm vào phía sau lưng của Lâm Vũ.
Lâm Vũ giương mạnh đâu, chạm vào “thịch” một tiêng, người đàn ông đeo mặt nạ chỉ cảm thấy trước mắt tối đẹn, một cái đảo đảo ngôi trên mặt đất, con mã tấu trong tay cũng rơi xuống đất.
“Mày… Mày là kẻ lừa đảo….”
Người đàn ông đeo mặt nạ lúc này mới biết bị Lâm Vũ giả bộ đánh lừa, tay bịt vào vết thương trên bụng của J mặt thống khổ nhìn Lâm Vũ.
Thật ra Lâm Vũ quả thật có chút kiệt sức, biết rằng nếu cứ như vậy, anh sẽ đánh không lại người đàn ông đeo mặt nạ này, vì thê lợi dụng vào tâm lý muốn đánh nhanh thắng nhanh của người này, cô ý bám vào sơ hở, sau đó nhân cơ hội đánh lén anh ta.
“Ý, giọng của anh có chút quen tai à?”
Lâm Vũ híp mất lại, có thê bời vì đau nhức, người đàn ông quên ngụy trang giọng nói của mình, giọng đã không còn khàn khàn như lúc trước, ngược lại có chút trầm xuống.
“Quen mặt mẹ mày!”
Người đàn ông đeo mặt nạ giận dữ quát, đồng thời tay trái lại một lần nữa phóng ra hai lá bùa, lá bùa lần này sau khi nỗ bổng r nhiên b ắn ra một làn khói trắng, mà hắn ta lúc này lăn về sau, quay người nhanh chóng chạy vê phía sau.
Lâm Vũ phây ông tay áo, lập tức chạy qua làn khói trăng, phát hiện người đàn ông đã chạy qua mười mét, anh chạy nhanh đên chỗ bên cạnh người đàn ông vứt thanh mã tấu, chân giảm đá một cái, thanh mã tấu bay ra cùng với tiếng hỗn loạn ở trong không trung bản về hướng của người đàn ông.
Người đàn ông đeo mặt nạ nghe thấy tiêng ở phía sau lập tức quay người tránh, nhưng tốc độ của phi đao so với sự tưởng tượng của hăn ta nhanh hơn rất nhiều, “phủ” một tiếng, lưỡi dao lập tức chạm vào bên ngoài bắp chân.
“AI”
Hắn ta đau kêu lên một tiếng, thân hình lảo đảo một cái, ngã xuống mặt đất, ôm bắp chân r3n rỉ không thôi.
“Anh vội vàng chạy ‹ để làm cái gì?”
Lâm Vũ cười híp mắt nói, tiếp đó chân khập khênh chằm chậm đi lại, “Anh lây tiên của người ta, còn chưa giết được tôi nữa!”
“Thằng nhãi ranh!”