Cực Phẩm Ở Rể

Chương 1003:




Chương 1003:

“Bộ đại ca, anh cũng biết thân thủ của tôi rôi, thì nên biết rằng tôi mạnh hơn anh, hơn nữa vết thương của anh nghiêm trọng hơn tôi, ở Ìại chỉ có chết mà thôi!” Lâm Vũ lắc đầu nói.

“Vậy tôi ở lại cùng tiên sinh đối phó với anh ta!” Bộ Thừa vội vã nói.

“Với năng lực hiện tại của anh, với tôi chỉ là gánh nặng mà thôi, hơn nữa còn có Lí đại ca ở đây, người kia nếu như động thủ với hai người, tôi càng: trở nên bị động!” Lâm Vũ lắc đầu, mở cửa xe đi thẳng xuÔng, sau đó bước đến cạnh phía bên ghế lái, lạnh lùng nói, “Bộ đại ca, dao găm cho tôi mượn!”

Bộ Thừa do dự một chút, khẽ căn răng, không tranh chấp cùng Lâm Vũ nữa, sau đó lấy dao gám đưa vào tay Lâm Vũ, quan tâm nỏi: “Tiên sinh cần thận!”

Người đàn ông che mặt đứng thẳng ngạo nghê, không động đậy, khi xe chỉ cách bản thân có vài mét, thân người bỗng nhiên bay lên, con mã tấu ở trong tay hung hãn bổ nhào về phía chỗ điều khiển xe của Bộ Thừa. Có điều lúc này một bóng người nhanh chóng bay chặn lại, đồng thời một luồng sáng sắc lạnh xuyên vào ngực anh ta. Sắc mặt của người đàn ông đeo mặt lạ bỗng nhiên biến đổi, thần hình uôn éo, tránh được luồng ánh sáng đó. Mà đồng thời, xe của Bộ Thừa cũng nhanh chóng rời đỉ.

Người đàn ông đeo mặt nạ muốn lên trước đuôi theo, nhưng Lâm Vũ đã đứng trước mặt anh ta chỉ vài mét.

“Thân thủ của mày, quả thật là có chút ngoài dự liệu của tôi.” Người đàn ông đeo mặt nạ giọng vẫn khản khàn như trước, trong giọng nói còn kèm theo sự kinh ngạc.

“ÒI” Lâm Vũ nhìn vết thương trên cánh tay trái của mình, cảm thấy không có ảnh hưởng gì lớn, bình tĩnh nói: “Nói như vậy thì, lúc trước anh hiệu rõ thân thủ của tôi sao? Vậy thì, chúng ta đã từng gặp?”

“Gặp thì chưa từng gặp, tôi chỉ là đã từ nghe nói!” Người đàn ông đeo mặt nạ trong lòng kinh hãi, có ý nói bằng giọng trấn tĩnh.

“Vậy thì anh nghe ai nói vậy?” Lâm Vũ nhíu mày, “Lễ nào là nghe cháu của anh, Trương Dịch Hồng nói?”

Rõ ràng, Lâm Vũ đã nhận định người đàn ông cô tình đóng giả. thành lính đánh thuê ở trước mặt này chính là Nhị gia của Trương gia, Trương Hựu Tưt “Cháu? Trương gì? Mày nói lung tung gì vậy?” Người đàn ông đeo mặt nạ trầm giọng nói: “Không cần biết mày nhắc đến ai, hôm nay mày cũng phải chết!”

Lời vừa nói xong, người đàn ông đeo mặt nạ lập tức năm con mã tâu trong tay, bay nhanh về phía Lâm Vũ, tiêng của mã tấu trong tay pha lẫn vào không trung tốc độ chém về mặt của anh, tốc độ vô cùng nhanhl Lâm Vũ tránh được mũi nhọn đó, thân người cúi thấp xuÔng, khó khăn mới tránh được, con dao găm ở trong tay đâm vào vùng tim của người đàn ông đeo mặt nạ, người này nghiêng sang một bên đề tránh, lập tức một bên khuỷu tay đập vào Lâm Vũ, Lâm Vũ đưa tay ra chặn, một lực cựa lón đánh vào làm anh lùi vê phía sau vài bước mới đứng vững. Bởi vì anh đưa tay ra chặn chính là tay trái của mình, vốn dĩ có chút da thịt rách vẫn chưa lành lại một lần nữa bị đập vào lại rách ra, lúc này anh cảm thấy đau đón vô cùng, không kìm được dùng lực căn răng một cái.

Quả thật tốc độ và sức lực của người đàn ông đeo mặt nạ vô cùng phi phàm, Ït nhất bằng mắt CŨng có thể nhìn thấy, với Bộ Thừa khả năng ngang bảng, nhưng mà so với Lâm Vũ, tuyệt đôi vẫn còn có sự chênh lệch nhất định. Có điều hiện nay với tốc độ có hạn của tình trạng vết thương trên đùi của anh, thê nên với người đàn ông đeo mặt nạ có lẽ là người tám lạng kẻ nửa cân.

Người đàn ông đeo mặt nạ nhìn Lâm Vũ vai hơi phát run lên và bắp ‹ chân buộc vải, cười lên một tiếng, tiếp đó lại một lần nữa chạy như điên đến, sắc bén biên động, đánh chọn vào chân phải của Lâm Vũ, Lâm Vũ nhác chân lên, thân mình một bên, khuỷu tay trái huých vào người đàn ông đeo mặt nạ. Người này không tránh, đưa tay ra đỡ, hai vai chạm vào nhau, phát ra tiêng “peng”, một lực cực lớn đánh vào làm cho hai người bông nhiên tách ra.

Người đàn ông đeo mặt nạ vung cánh tay đang nhói nhói ngứa ngáy, căn răng, trên trán toát ra từng đợt mô hôi lạnh, anh ta không ngờ được, với tình trạng như này, sức lực của Lâm Vũ vận mạnh như vậy. Có điều anh ta tin răng, Lâm Vũ lúc này còn đau đớn hơn nữa, bởi vì anh ta nhìn thấy tay trái của Lâm Vũ chà sát dưới mưa, đang chảy xuống những giọt máu đỏ sâm.

Mưa lúc này càng lúc càng lớn, đánh ở dưới nước, đánh ở đường lớn, đánh vào lá cây, phát ra những tiếng kì dị, ba tiếng hợp lại với nhau, khắp cả trời đât cũng. bỗng nhiên yên tĩnh lại, chỉ còn lại tiếng mưa “tách tách”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.