Cực Phẩm Nữ Tiên

Chương 94: Kiêu ngạo cỡ nào




Đệ tử kia luôn đứng bên ngoài phòng Hứa Tử Yên canh chừng nghe được tiếng cười to của Hứa Tử Yên, liền biết Hứa Tử Yên đã xuất quan. Vội vàng đứng dậy, đi tới trước cửa, nhẹ nhàng gõ cửa phòng Hứa Tử Yên.
“Ai đó?” Hứa Tử Yên đột nhiên ngừng cười, cất giọng hỏi.
“Tử Yên lão đại, ta là Hứa Thiết Ngưu, tộc trưởng bảo ta ở chỗ này chờ tỷ xuất quan, bảo tỷ vừa xuất quan lập tức đi tới Nghị Sự đại điện của gia tộc, đám người tộc trưởng đều ở đó chờ tỷ.”
Hứa Tử Yên đi ra khỏi phòng, ngẩng đầu nhìn bầu trời, lúc này đã đến buổi tối. Vì thế đứng cách cánh cửa nói với Hứa Thiết Ngưu: “Thiết Ngưu, ta đã biết, ngươi về trước đi. Ta hiện tại rất mệt, ngày mai ta sẽ đến gặp tộc trưởng!”
“Dạ!” Hứa Thiết Ngưu thật thà đáp lời, duỗi người quay trở về phòng của mình. Mấy ngày nay hắn luôn canh giữ ngoài cửa phòng Hứa Tử Yên, khiến hắn mệt muốn chết rồi. Nhưng trong lòng Hứa Thiết Ngưu cũng vô cùng phấn khởi và kiêu ngạo, tộc trưởng thế mà chỉ giao nhiệm vụ này của mình, lại còn là thông báo cho Tử Yên lão đại mà mình sùng bái trong lòng nhất. Đây là tộc trưởng coi trọng mình! Hứa Thiết Ngưu vừa đi vừa cảm thán: “Lão đại chính là lão đại, tộc trưởng gọi đến cũng không lập tức đi, còn phải đợi bản thân nghỉ ngơi cho khỏe mới đi! Trâu! Thật trâu! So với tên Thiết Ngưu của mình còn trâu hơn!”
Hứa Tử Yên đợi đến khi Hứa Thiết Ngưu rời đi, liền vào trong phòng. Kiểm kê phù trên bàn một chút, lục phẩm đến bát phẩm phù có tám tấm, cửu phẩm chỉ có một tấm. Bởi vì sau khi Hứa Tử Yên thành công chế tạo ra tấm cửu phẩm phù thứ nhất, liền nhịn không được phá lên cười ha hả, cho nên chỉ chế có mỗi một tấm. Lại cầm lấy phù bút chế tác một tấm Liễm Tức phù cho mình, thu vào trong cơ thể, điều chỉnh khí tức tới tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ nhất. Sau đó còn tiếp tục chế tác thêm một đống tam phẩm phù đỉnh, rồi mới buông phù bút trong tay xuống.
Thưởng thức một phen xong, thu hết phù vào trong không gian Côn Bằng, lại thu phù bút và phù chỉ vào trong túi trữ vật. Hứa Tử Yên nhìn bóng đêm bên ngoài, trong lòng chợt nghĩ ngợi, liền đẩy cửa đi ra. Thi triển thân hình, bay vút tới Phiêu Tuyết phong.
Trên Phiêu Tuyết phong, một màn sương mù bao trùm. Thân hình Hứa Tử Yên chợt lóe, nhẹ nhàng đứng một góc trên đỉnh núi. Ở giữa đỉnh Phiêu Tuyết phong, một thân ảnh đang tung bay lên xuống, thanh trường kiếm trong tay phóng ra ngọn lửa cực nóng, hòa tan tuyết đọng trên đỉnh núi, biến thành từng làn hơi nước không ngừng bốc lên.
Hứa Tử Yên đứng ở một góc đỉnh Phiêu Tuyết phong, yên lặng nhìn chăm chú vào Hứa Lân giữa làn nước bốc hơi, cảm nhận khí thế của hắn đang dần tăng lên, rồi lại dần bành trướng. Trong lòng Hứa Tử Yên lập tức chấn động, chẳng lẽ Hứa Lân là muốn đột phá? Không phải hắn vừa mới đột phá không lâu đó sao? Thế nào lại đột phá nữa rồi? Lẽ nào hắn cũng có kỳ ngộ giống mình, hay là do tư chất của hắn quá tốt?
Quả nhiên, khí thế Hứa Lân càng ngày càng mạnh, tựa như một cái túi khí đang không ngừng phồng lên, không tìm được lỗ để trút ra. Trong giây lát, Hứa Lân ngừng huy động bảo kiếm, cắm kiếm xuống dưới đất trước mặt, song chưởng giang sang hai bên, ngửa đầu lên trời thét dài. Hai mắt đột nhiên biến thành màu đỏ, sau lưng hiện lên một ảo ảnh Kỳ Lân, cũng ngửa đầu lên trời thét dài.
“Oành ~~”
Hứa Tử Yên cảm giác được không gian chấn động, nhưng lúc này nàng lại không rảnh đi quan tâm, chỉ mở mắt thật to, khiếp sợ nhìn ảo ảnh Kỳ Lân sau lưng Hứa Lân, trong đầu nhớ lại con Kỳ Lân mà mình gặp được trong tiểu sơn cốc của người mặt sẹo cụt tay.
“Giống! Quả thực quá giống!”
Chỉ trong thời gian ba hơi thở, ảo ảnh Kỳ Lân sau lưng Hứa Lân liền ầm ầm tan rã. Hứa Lân ngơ ngác đứng ở đỉnh Phiêu Tuyết phong, trong ánh mắt có vui sướng, cũng có nghi vấn. Vui sướng là, bản thân lại một lần nữa đạt được đột phá, đạt tới tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ tư. Nghi vấn là, bản thân làm sao có thể đột nhiên tiến cảnh nhanh như vậy. Từ sau lần ở Thông U cốc trở về, nhị thúc nói với mình, trong trận chiến ở Thông U cốc, sau lưng mình đã từng xuất hiện ảo ảnh Kỳ Lân trong ngắn ngủi, kể từ đó mình liền đột nhiên tiến cảnh nhanh hơn. Chẳng lẽ trong cơ thể mình luôn ẩn nấp huyết mạch Kỳ Lân, trước kia không bị kích phát ra, hiện tại bị kích phát rồi, nên tu vi của mình mới gia tăng mãnh liệt nhanh chóng như thế?
Lúc này ở trong lòng Hứa Tử Yên đã chắc chắn xác định, Hứa Lân và người mặt sẹo cụt tay kia nhất định có quan hệ hết sức thân cận. Nhưng mà, Hứa Lân là con đại bá, mà người kia không có khả năng là người Hứa gia, tu vi của hắn cao như vậy, chỉ có người trong tông môn mới có thể đạt tới cảnh giới đó. Vậy rốt cuộc hai người bọn họ có quan hệ gì?
Hứa Lân tỉnh lại từ trong nghi vấn, đồng thời Hứa Tử Yên đang chìm trong nghi vấn cũng tỉnh táo lại. Hai người lập tức nhận ra sự tồn tại của đối phương, rồi cùng ngẩng đầu nhìn nhau.
“Tử Yên!” Ánh mắt Hứa Lân lóe lên một tia vui sướng, tiếp đó giấu ở sâu trong đáy mắt.
“Sư huynh!” Hứa Tử Yên nhẹ giọng đáp lại.
“Ha ha, Tử Yên, phụ thân muội và phụ thân ta là huynh đệ ruột, muội đừng xưng hô ta là sư huynh, gọi tên ta đi!”
Hứa Tử Yên lập tức thoáng trầm ngâm một lúc, liền nhẹ nhàng gật đầu nói: “Ừm, Lân sư huynh.”
Hứa Lân đối với việc Hứa Tử Yên xưng hô hắn là Lân sư huynh mà không phải Lân ca ca, chỉ có thể âm thầm cười khổ. Nhưng mà, hắn rất nhanh liền điều chỉnh tâm tình của bản thân, mỉm cười hỏi: “Tử Yên, muội tới nơi này có việc?”
“Ừ!” Hứa Tử Yên nhẹ nhàng gật đầu, giả bộ lấy đồ từ trong túi trữ vật, kỳ thực là lấy cái nhẫn trữ vật người mặt sẹo cụt tay giao cho trong Côn Bằng tâm, đưa tới phía trước cho Hứa Lân ở đối diện.
“Muội… đưa ta nhẫn?” Trên mặt Hứa Lân tràn ngập vẻ khiếp sợ và không thể tin.
“Không… không phải như huynh nghĩ đâu!” Hứa Tử Yên nhất thời cảm thấy bản thân thật 囧, trong lòng thầm nghĩ còn không bằng đưa cái vòng tay kia cho Hứa Lân, mình giữ lại nhẫn cho rồi. Lại vội vàng mở miệng giải thích: “Có một người bảo ta giao cho huynh!”
“Có người bảo muội giao cho ta?” Hứa Lân tiếp nhận cái nhẫn kia, lật tới lật lui trên tay, thấy thế nào cũng là một cái nhẫn phổ thông, liền ngẩng đầu khó hiểu nhìn Hứa Tử Yên.
Hứa Tử Yên cười nhẹ, vươn một bàn tay chỉ cái nhẫn trong tay Hứa Lân, nhẹ giọng nói: “Đó là một cái nhẫn trữ vật, huynh nhận chủ rồi sẽ biết.”
Vừa nghe Hứa Tử Yên nói như thế, ánh mắt Hứa Lân liền thay đổi. Hắn cũng biết, ở thế tục giới muốn có một cái nhẫn trữ vật, đó gần như là không có khả năng. Có thể có được một cái túi trữ vật đã là quá tốt. Hơn nữa cái nhẫn trữ vật trong tay mình đây, từ bề ngoài căn bản không nhìn ra là một loại pháp bảo trữ vật, quả thực chỉ giống như mấy loại nhẫn thông thường ở thế tục giới. Nhẫn trữ vật xa hoa thế này, vì sao lại có người muốn đưa cho mình. Nhưng Hứa Tử Yên nói là có người đưa cho mình, vậy chắc không sai.
Hứa Lân cắn đầu ngón tay, nhỏ một giọt máu lên nhẫn trữ vật, lập tức có một tia liên hệ trên tinh thần với chiếc nhẫn kia. Vận dụng tinh thần lực lướt qua bên trong nhẫn trữ vật, hắn lập tức dại ra tại chỗ. Số lượng đan dược khổng lồ, chủng loại phong phú trong nhẫn trữ vật triệt để làm Hứa Lân hoa mắt. Trái tim kịch liệt nhảy lên, sắc mặt bất chợt đỏ ửng, giống như say rượu. Nửa ngày sau, mới như tỉnh lại từ giấc mộng mà nói mớ: “Chuyện này rốt cuộc là thế nào?”
Hứa Tử Yên thoáng suy nghĩ một chút, ngẩng đầu nhìn chằm chằm ánh mắt sáng quắc của Hứa Lân, thấp giọng hỏi: “Lân sư huynh, huynh có biết vừa rồi lúc huynh đột phá, sau lưng huynh xuất hiện một ảo ảnh Kỳ Lân?”
“Ta biết!” Hứa Lân nhẹ nhàng gật đầu nói: “Vào lúc ta đột phá có thể cảm giác được. Nhị thúc đã nói với ta rồi, khi ta ở Thông U cốc, ảo ảnh Kỳ Lân kia đã từng xuất hiện. Hơn nữa sau khi trở về từ Thông U cốc, ta liền cảm thấy tu vi của mình tăng trưởng rất nhanh.”
“Ừ!” Hứa Tử Yên nhẹ nhàng gật đầu, tiếp lời nói: “Người bảo ta giao nhẫn cho huynh kia, bên cạnh hắn có một con Kỳ Lân rất giống ảo ảnh Kỳ Lân sau lưng huynh. Con đó của hắn là Kỳ Lân chân chính, ta nghĩ giữa hai người bọn huynh nhất định có quan hệ thân cận.”
Hứa Lân mê man nhìn Hứa Tử Yên, nửa ngày mới nói: “Ta không biết người như vậy! Ta từ nhỏ đã sinh hoạt tại Trung Đô thành, dưới sự dạy dỗ của phụ thân mà trưởng thành, không có khả năng có người thân như vậy. Bên cạnh có Kỳ Lân, ta ở Hứa gia chưa từng gặp qua! Người kia trông thế nào?”
Hứa Tử Yên còn nhớ người mặt sẹo cụt tay đã dặn, liền nói dối: “Là một người vô cùng uy vũ, hắn bảo ta chuyển lời cho huynh, về chuyện nhẫn trữ vật, không được nói cho bất cứ kẻ nào. Kể cả phụ thân huynh tộc trưởng đại nhân cũng không thể nói, những thứ này đều là hắn cho huynh dùng khi tu luyện, hắn ngàn dặn vạn dặn ta, nói là một khi tiết lộ đôi câu vài lời về chuyện có được nhẫn trữ vật, đều sẽ mang đến họa sát thân cho huynh và hắn. Vì vậy huynh nhất định phải bảo vệ bí mật này thật kỹ, hắn nói tới thời cơ chín muồi, hắn sẽ chủ động tới gặp huynh, đến lúc đó sẽ giải thích tất cả cho huynh.”
Hứa Lân lúc này cũng ý thức được cái nhẫn trữ vật này mang đến cho hắn lợi ích, đồng thời cũng mang đến nguy hiểm cho hắn. Liền nghiêm túc gật đầu nói: “Tử Yên muội muội, muội yên tâm, ta sẽ không nói cho người khác! Đúng rồi…” Hứa Lân đột nhiên chỉ vào túi trữ vật dưới thắt lưng của Hứa Tử Yên nói: “Muội mở túi trữ vật của muội ra, ta chia cho muội một nửa đan dược, đan dược trong này rất nhiều, sẽ trợ giúp cho việc tu luyện của muội.”
Hứa Tử Yên nghe xong lời Hứa Lân nói, trong lòng dâng lên một tia dịu dàng, cười khẽ lắc đầu, nâng lên tay, lắc lắc vòng trữ vật trên cổ tay trắng nõn trước mắt Hứa Lân, nói: “Người kia đã tặng cho muội một cái, huynh không cần cho muội nữa.”
“À!” Hứa Lân khẽ lên tiếng, bị cử chỉ đáng yêu của Hứa Tử Yên làm cho thất thần một trận. Hứa Tử Yên cũng thấy được nét biến hóa trên mặt Hứa Lân, trong lòng khẽ than một tiếng, nhẹ giọng nói: “Lân sư huynh, ta đi trước! Huynh cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
Nói xong, chưa đợi Hứa Lân nói chuyện, thân hình chợt lóe, liền bay xuống Phiêu Tuyết phong, bảo kiếm từ trong túi trữ vật vòng ra giữa không trung, Hứa Tử Yên đạp một cước lên trên, phá tan màn đêm, ngự kiếm mà đi.
Trên Phiêu Tuyết phong, Hứa Lân si ngốc dõi theo bóng lưng Hứa Tử Yên biến mất trong đêm tối, vẻ mừng rỡ chợt lóe trên mặt, miệng thì thào lẩm bẩm: “Tử Yên, nàng rốt cuộc quyết định tiến vào nội đường rồi sao?”
Hứa Tử Yên lập tức bay đến trên không chỗ ở của mình, hạ phi kiếm, đáp xuống trong sân, phi kiếm tự động bay vào túi trữ vật bên hông. Hứa Tử Yên đẩy cửa phòng ra, đi vào trong, ổn định tâm tình của bản thân một chút, lắc lắc đầu, tựa như đang đem Hứa Lân từ trong đầu mình lắc ra vậy. Tiếp đó suy nghĩ chuyện ngày mai bản thân cần phải làm, rồi mới yên tâm leo lên giường nằm ngủ.
Ngày thứ hai, sau khi Hứa Tử Yên rời giường, rửa mặt xong xuôi, lại đi nhà ăn gia tộc dùng bữa sáng, mới thong thả đi về phía Nghị Sự đại điện của gia tộc. Trong chớp mắt nàng rời khỏi nhà ăn, bên trong nhà ăn vốn đang vô cùng yên tĩnh lập tức sôi trào lên.
“Ngươi thấy chưa? Hứa Tử Yên kia đột phá Tiên Thiên, trên người nàng tản ra uy áp thuộc về Tiên Thiên, thật đáng sợ!”
“Đúng vậy, tuy rằng không biết tu vi hiện tại của nàng, nhưng khí tức kia tuyệt đối không sai được, thuộc loại khí tức Luyện Khí kỳ.”
“Nàng mới tiến ngoại đường bao lâu? Còn để người ta sống không hả?”
“Tử Yên tỷ tỷ thật lợi hại, thế nhưng nhanh như vậy đã đạt tới Tiên Thiên, tỷ ấy năm nay mới mười sáu tuổi thôi phải không?”
“Còn chưa đến mười sáu tuổi, qua mấy ngày nữa mới mười sáu tuổi!”
“Ôi trời, thần của ta! Nếu ta có thể bằng một nửa Tử Yên lão đại, không! Một phần mười tốc độ tu luyện cũng đủ rồi!”
Hứa Hổ Nữu nhẹ nhàng thở dài một hơi, trong lòng biết Hứa Tử Yên đã sắp tiến vào nội đường, không có khả năng trở thành bang chủ Mai Hoa bang, trong lòng thay Hứa Tử Yên vui mừng, nhưng khó tránh khỏi có chút mất mát.
Ngược lại là Hứa Cảm, Hứa Văn và Hứa Thiên Khiếu ngồi ở bên kia len lén thở hắt ra một hơi, trao đổi với nhau một ánh mắt, trong lòng bỗng thấy thoải mái không ít. Hứa Tử Yên rời khỏi ngoại đường, tiến vào nội đường, áp lực của bọn họ giảm bớt đi nhiều.
Hứa Tử Yên vứt tiếng ầm ĩ trong nhà ăn ra sau người, hiện tại dựa vào tu vi của nàng, lời nói trong nhà ăn làm sao có thể không nghe được. Mỉm cười lắc đầu, điều chỉnh tâm tư, ngẩng đầu nhìn kiến trúc cao nhất trong gia tộc, Nghị Sự đại điện. Ưỡn ngực thẳng lưng, trên mặt hiện ra nụ cười tự tin, cất bước đi đến Nghị Sự đại điện, trong lòng xoay quanh một giọng nói: “Mình phải bước vào Nghị Sự đại điện rồi sao? Đây là bước đầu tiên mình tiến vào trung tâm gia tộc, hay là vì gọi mình đến để hỏi chuyện? Hắc hắc, nhưng dựa vào kỹ thuật chế phù của mình, có lẽ mình phải khác với những đệ tử Luyện Khí kỳ kia chứ nhỉ! Chớ quên, mình còn là khách khanh trưởng lão của gia tộc, như thế, chắc không phải chỉ hỏi một vài tình huống đơn giản không thôi!”
Hứa Tử Yên bước từng bước một về phía Nghị Sự đại điện, trái tim càng ngày càng bình tĩnh, trong lòng không ngừng dâng lên tự tin, ở trong lòng có một giọng nói hò hét: “Gia tộc trung tâm ư? Hắc hắc, ta đến đây!”
Đi đến Nghị Sự đại điện của gia tộc, đệ tử canh cửa nhìn thấy Hứa Tử Yên từ xa đi tới, ánh mắt nhìn Hứa Tử Yên đều cực kì phức tạp. Lấy một cảnh giới tu vi Hậu Thiên, ở trong chiến dịch Thông U cốc, một trận liền thành danh, trở thành thần tượng của đệ tử thiếu niên trong gia tộc. Lại lấy một thân phận đệ tử Hậu Thiên, vậy mà có thể khiến cao tầng trong gia tộc ở ngoài cửa đợi nàng một ngày, lại còn lấy một thân phận đệ tử Hậu Thiên, khiến tất cả cao tầng trực hệ trong gia tộc chờ ở Nghị Sự đại điện. Đây là vinh quang cỡ nào, kiêu ngạo cỡ nào chứ!
Thân hình Hứa Tử Yên càng ngày càng gần, bước đi không nhanh không chậm, khoảng cách mỗi một bước gần như đều giống nhau. Biểu cảm lạnh nhạt yên tĩnh, không nhìn ra chút khẩn trương.
Thủ vệ ở bên ngoài Nghị Sự đại điện đều là nội đường đệ tử trong gia tộc, vừa thấy thần thái của Hứa Tử Yên, một đám không khỏi âm thầm gật đầu. Không hổ là người gia tộc nhìn trúng, nếu đổi lại thành bản thân, biết tất cả cao tầng trực hệ của gia tộc lúc này đều ngồi trong đại điện, bản thân còn có thể giống Hứa Tử Yên vững vàng bình tĩnh, đi lại thong dong như vậy sao?
Theo thân ảnh Hứa Tử Yên càng ngày càng gần, trong lòng những thủ vệ đệ tử này lại càng hoảng hốt.
“Cái gì! Nàng đã đột phá đến Tiên Thiên! Đã là Luyện Khí kỳ tầng thứ nhất! Nàng… mới tiến vào đến ngoại đường được bao lâu? Thế này… quá yêu nghiệt rồi!”
Hứa Tử Yên vững vàng đứng trước mặt những đệ tử này, chắp tay nói: “Xin chư vị sư huynh bẩm báo tộc trưởng, nói Hứa Tử Yên nhận được lời triệu tập của tộc trưởng, tiến đến bái kiến!”
Còn chưa đợi những đệ tử này lên tiếng trả lời, từ trong đại điện đã truyền ra tiếng tộc trưởng Hứa Hạo Nhiên: “Yên nhi, vào đi!”
Hứa Tử Yên khẽ gật đầu thi lễ với thủ vệ đệ tử ngoài cửa, những nội đường đệ tử này cũng thân thiết mỉm cười hoàn lễ, nhìn thân hình Hứa Tử Yên lướt qua trước mặt mình, trong ánh mắt tràn ngập vẻ phức tạp.
Rảo bước tiến vào Nghị Sự đại điện, Hứa Tử Yên lập tức sửng sốt, nhìn thấy trên đại điện có đầy người ngồi, ánh mắt đảo qua, ngồi tới những hai hàng. Trong những người này có một số Hứa Tử Yên nhận ra, giống như tộc trưởng Hứa Hạo Nhiên, nhị bá Hứa Hạo Bác, tam bá Hứa Hạo Lãng, tứ bá Hứa Hạo Miểu, cửu bá Hứa Hạo Lượng, còn có thập nhị thúc Hứa Hạo Dương.
Hứa Hạo Nhiên, Hứa Hạo Bác, Hứa Hạo Miểu nàng đương nhiên nhận ra. Hứa Hạo Lãng và Hứa Hạo Dương đã từng cùng Hứa Tử Yên chiến đấu ở Thông U cốc, Hứa Tử Yên đương nhiên cũng nhận ra. Mà Hứa Hạo Lượng kia lúc trước ở ngoài Trung Đô thành cùng tộc trưởng Hứa Hạo Nhiên đánh chết yêu thú, Hứa Tử Yên đã tận mắt nhìn thấy, tất nhiên sẽ khắc sâu vào trí nhớ. Số người còn lại, Hứa Tử Yên chỉ cảm thấy có chút ấn tượng, đó là trước lúc đi Thông U cốc, bọn họ đều đứng trên đài cao, ở phía sau Hứa Hạo Lượng, mới để lại cho Hứa Tử Yên một tia ấn tượng, về phần tên của bọn họ, Hứa Tử Yên căn bản không biết.
Hứa Tử Yên chỉ sửng sốt vào giây phút ban đầu, rồi lập tức ổn định tâm tình. Nàng tuy rằng không biết hôm nay vì sao có nhiều người đến như vậy, nhưng lại chứng tỏ một điều, đó chính là gia tộc coi trọng mình. Hứa Tử Yên thi lễ thật sâu với mọi người ngồi trên ghế, cất giọng trong trẻo rõ ràng nói: “Bái kiến tộc trưởng, bái kiến các vị trưởng bối.”
“Yên nhi, đi lại gặp các trường bối của con, nhị bá, tam bá, tứ bá, cửu bá và thập nhị thúc, con đều đã từng gặp. Đây là ngũ bá Hứa Hạo Thương của con…”
Một vòng bái kiến qua đi, Hứa Tử Yên lại nhận thức chín thúc bá và ba cô cô. Ánh mắt Hứa Tử Yên len lén quét qua một lần, chỉ có tu vi Hứa Hạo Nhiên và Hứa Hạo Lượng là mình không nhìn thấu, tu vi những người còn lại vừa xem đã rõ. Tu vi thấp nhất chính là một cô cô của Hứa Tử Yên, Hứa Âm Tiêu. Nhưng cũng là tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ mười. Trong những người khác có năm người là Luyện Khí kỳ tầng thứ mười hai hậu kỳ đỉnh, xem ra có thể đột phá đến Trúc Cơ kỳ bất cứ lúc nào. Còn lại cũng đều là Luyện Khí kỳ tầng thứ mười một trở lên.
Nhìn không thấu tu vi Hứa Hạo Nhiên và Hứa Hạo Lượng, Hứa Tử Yên buồn bực thầm nghĩ: “Chờ bản thân trở về, liền dùng nước mắt Côn Bằng tẩy mắt, đến lúc đó, xem ai còn có thể ở giấu diếm tu vi trước mắt mình?”
Sau khi bái kiến xong, Hứa Hạo Nhiên ban thưởng một chỗ ngồi dưới cùng cho Hứa Tử Yên. Hứa Tử Yên khiêm nhường cảm ơn, rồi theo phép tắc ngồi xuống, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim không nói một lời.
Hứa Hạo Nhiên cùng mọi người trao đổi một cái ánh mắt, thân thiết hỏi Hứa Tử Yên: “Yên nhi, nghe phụ thân con nói, lúc trước con đã từng gặp được một tiên nữ, đúng là một vị tiên nữ truyền thụ công pháp và chế phù thuật cho con?”
“Dạ!” Hứa Tử Yên nhẹ giọng đáp.
“Có thể truyền thụ cho đệ tử gia tộc không?” Giọng Hứa Hạo Nhiên tràn ngập chờ mong.
“Công pháp không được, vị tiên nữ kia đã từng dặn, công pháp của nàng không thể truyền ra ngoài. Nhưng mà chế phù thuật nàng lại không đề cập đến, con nghĩ hẳn là không thành vấn đề.”
Hứa Tử Yên nhanh chóng suy nghĩ, lập tức đưa ra quyết định. Công pháp là kiên quyết không thể truyền cho gia tộc, công pháp là thuộc loại cơ mật cao nhất của một tu giả, một công pháp cao cấp quyết định thành tựu của một tu giả. Đương nhiên, nếu một công pháp tiết lộ ra ngoài, để cho người khác hiểu biết ưu khuyết điểm của công pháp đó, như vậy đối bản thân mà nói là một chuyện cực kì nguy hiểm.
Về phần chế phù thuật, Hứa Tử Yên đương nhiên cũng sẽ không thể giao toàn bộ cho gia tộc, một gia tộc thế lực không mạnh, có được một quyển bí tịch chế phù có thể thay đổi thực lực, chính là cái gọi thất phu vô tội, hoài bích có tội. Nếu tiết lộ ra ngoài, còn có nguy cơ bị diệt tộc. Hứa Tử Yên quyết định trước tiên giao chế phù thuật từ ngũ phẩm trở xuống cho gia tộc, đợi đến khi đệ tử trong gia tộc lĩnh ngộ kỹ thuật chế tác ngũ phẩm phù, lại cân nhắc có nên tiến thêm một bước truyền thụ hay không.
“Hừ!” Hứa Hạo Lượng ngồi ở bên dưới Hứa Hạo Nhiên lại lạnh lùng hừ một tiếng nói: “Ngươi là người của Hứa gia, như vậy tất cả của người đều là của Hứa gia, muốn ngươi giao công pháp ra đây, thì ngươi phải giao ra đây, làm gì có chuyện cho ngươi từ chối?”
Hứa Tử Yên bỗng nhiên ngẩng đầu, hai mắt nhìn thẳng Hứa Hạo Lượng, hai hàng lông mày hơi nhướng lên, trong mắt lóe lên một tia phẫn nộ. Vốn dĩ Hứa Tử Yên không có bao nhiêu lòng trung thành với gia tộc, lúc trước bản thân chỉ nhận vị trí khách khanh trưởng lão, chứ không chịu gia nhập Hứa gia, trở thành cung phụng trưởng lão. Hiện tại, thật không ngờ Hứa Hạo Lượng kia vậy mà trắng trợn muốn cướp công pháp của mình, điều này làm sao Hứa Tử Yên có thể nhẫn nhịn được.
Vào thời khắc Hứa Tử Yên lưu lại gia tộc kia, nàng đã hạ quyết tâm ở trong lòng, nếu gia tộc tốt với mình, như vậy mình sẽ hồi báo gia tộc, nếu gia tộc không tốt với mình, như vậy mình cũng chẳng cần cái gia tộc này, rời đi là được. Điểm duy nhất làm Hứa Tử Yên khó xử chính là, phụ thân Hứa Hạo Quang luôn không muốn xa rời gia tộc, mặc dù xét trên linh hồn, Hứa Hạo Quang chẳng phải phụ thân của Hứa Tử Yên, nhưng sự quan tâm yêu thương của ông ấy dành cho Hứa Tử Yên rất chân thành, đặc biệt vì nàng, vậy mà biết rõ không địch lại vẫn muốn phản kháng, giao thủ với thôn trưởng, càng là vì mình, buông bỏ hết tôn nghiêm của bản thân, trở lại Trung Đô thành, tất cả những điều này khiến lòng Hứa Tử Yên cảm động.
Cho nên, Hứa Tử Yên cũng tận lực bắt mình có một loại trung thành với gia tộc, hơn nữa tộc trưởng Hứa Hạo Nhiên và đám người nhị bá cũng đối xử với mình rất tốt, điều này làm cho Hứa Tử Yên cũng dần sinh ra lòng trung thành với gia tộc, bằng không nàng cũng không thể nhiều lần đứng ra vào thời điểm mấu chốt.
Nhưng mà, điều này không có nghĩa bản thân có thể kính dâng hết tất cả cho gia tộc, đồng thời, nàng cũng không tin mỗi một cá nhân đang ngồi đây, bao gồm cả Hứa Hạo Lượng hắn, đều không giữ lại chút gì mà kính dâng hết cho gia tộc.
Vì thế, nghe xong lời Hứa Hạo Lượng nói, Hứa Tử Yên đột nhiên biến sắc, ánh mắt nhìn Hứa Hạo Lượng phụt ra tia lửa. Đồng thời, Hứa Hạo Lượng thấy một vãn bối lại dám dùng loại ánh mắt này nhìn mình, không khỏi giận đến tím mặt…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.