Cực Phẩm Nữ Tiên

Chương 93: Danh ngôn




Hứa Hạo Nhiên thu hồi ánh mắt từ bầu trời đêm, cất giọng sầu lo nói: “Thực lực Thương Lãng thành Chu gia và Nam Lâm thành Dương gia kia vốn đã mạnh hơn chúng ta một ít, hiện tại hai nhà lại liên thủ, há dễ ứng phó?”
“Nhưng mà, chẳng phải chúng ta cũng đang cùng Cự Khuyết thành Hàn gia kết minh đấy thôi?” Hứa Hạo Lượng không phục nói.
“Cự Khuyết thành Hàn gia kia rốt cuộc có thể giúp đỡ chúng ta bao nhiêu, vẫn còn chưa biết được. So với việc gửi gắm hy vọng lên người khác, còn không bằng tự mình chuẩn bị sẵn sàng. Huống chi, Chu gia và Dương gia kết quả khi nào thì động thủ với chúng ta, chúng ta cũng không rõ, Hàn gia dù sao cũng không thể để cao thủ ở lâu dài tại Hứa gia chúng ta đúng không? Ngay cả chúng ta bằng lòng, người ta cũng không sẽ đồng ý. Ai dám cam đoan, Chu gia và Dương gia kia không sẽ đột nhiên thay đổi ý định, đi tấn công Hàn gia trước? Chuyện này chúng ta có thể nghĩ đến, Hàn gia tất nhiên cũng có thể nghĩ đến, cho nên Hàn gia tuyệt đối sẽ không trợ giúp chúng ta được bao nhiêu.”
Hứa Hạo Nhiên trầm ngâm một lát, vẻ mặt càng thêm nghiêm túc, chậm rãi nói: “Quan trọng hơn là, đã là Hoa Dương tông ra lệnh cho Thương Lãng thành và Nam Lâm thành kết minh, như vậy ai dám nói, vào thời điểm tấn công Hứa gia chúng ta, Hoa Dương tông sẽ không phái người đến. Nếu Hoa Dương tông thật sự phái một hai tu giả Trúc Cơ kỳ cấp cao tới, Hứa gia chúng ta làm sao còn cơ hội sinh tồn!”
“Vậy… Hứa gia chúng ta nên làm thế nào đây?” Hứa Hạo Miểu có chút bàng hoàng mất tinh thần.
“Hiện tại chúng ta đã biết âm mưu của Chu gia và Dương gia, lại kết minh với Cự Khuyết thành Hàn gia vào ngày mười tháng sau. Như vậy, Chu gia và Dương gia kia chưa hẳn sẽ lập tức động thủ. Chỉ sợ ngay cả Hoa Dương tông sau lưng bọn họ lúc này cũng sẽ nghi thần nghi quỷ, hoài nghi Hứa gia chúng ta cùng Hàn gia kết minh phải chăng giống bọn họ, đều do thế lực sau lưng chúng ta, Thái Huyền tông ra lệnh. Kể từ đó, đối phương còn có cố kỵ, trước khi sự tình còn chưa điều tra rõ ràng, có lẽ sẽ không động thủ.”
“Nhưng mà, chúng ta làm sao biết bọn họ rốt cuộc có cố kỵ hay không? Phải chăng sẽ trì hoãn kế hoạch hành động? Chỉ có ngàn ngày làm cướp, chứ nào có ngàn ngày đề phòng cướp!” Hứa Hạo Lượng cau mày thật sâu, trong giọng nói tràn ngập bất đắc dĩ.
“Ngày mười tháng sau, thời điểm Hứa gia chúng ta và Hàn gia kết minh, nếu Thương Lãng thành Chu gia và Nam Lâm thành Dương gia đều phái người tới, như vậy bọn họ nhất định đã hoài nghi việc chúng ta kết minh lần này, đến lúc đó chúng ta lại nói năng úp mở một chút, để bọn họ càng hoài nghi là được, về điểm này, khi đó ta sẽ thương lượng cùng gia chủ Hàn gia. Bọn họ một khi sinh ra hoài nghi, lại biết phủ thành chủ Trung Đô thành, Tiêu gia và Ngô gia đang có âm mưu với Hứa gia chúng ta, như vậy bọn họ nhất định sẽ tọa sơn quan hổ đấu, chờ chúng ta lưỡng bại câu thương, rồi mới xuống tay với chúng ta.”
“Bọn họ sẽ biết âm mưu của phủ thành chủ, Tiêu gia và Ngô gia sao?” Hứa Hạo Miểu nhẹ giọng hỏi.
“Bọn họ sẽ biết, ta tin tưởng mọi thứ ở Trung Đô thành đều không giấu được tai mắt của bọn họ, giống như chúng ta cũng có người nằm vùng ở chỗ bọn họ. Ha ha…”
Hứa Hạo Nhiên cười xong, lại nói tiếp: “Như vậy, sẽ tranh thủ giúp chúng ta thời gian nửa năm, hy vọng đến lúc đó Thái Huyền tông có thể truyền thư đến.”
Hứa Hạo Bác cười khổ một chút nói: “Thật không ngờ, phủ thành chủ, Tiêu gia và Ngô gia kia lại thành cọng cỏ cứu mạng kéo dài thời gian cho Hứa gia chúng ta, thật sự là quá châm chọc. Chẳng hay ba nhà bọn họ biết rõ chân tướng sự tình, sẽ nghĩ như thế nào?”
Tất cả mọi người cùng cười ha hả, nhưng nghe thế nào cũng đều có một loại hương vị chua xót.
Bảy ngày sau.
Hứa Tử Yên chậm rãi mở hai mắt, bên trong hai tròng mắt chỉ có tỉnh táo và thông suốt. Khóe miệng xẹt qua một tia mỉm cười, lúc này nàng đã hoàn toàn ổn định tu vi bản thân ở Trúc Cơ kỳ tầng thứ nhất hậu kỳ đỉnh. Có thể bắt đầu tấn công vách chướng tầng thứ hai bất cứ lúc nào.
Sau khi rửa mặt qua loa xong, Hứa Tử Yên lại gọi Tiểu Bạch từ Côn Bằng tâm ra. Tiểu Côn Bằng vừa thấy Hứa Tử Yên, liền hưng phấn chui vào lòng Hứa Tử Yên, cái miệng nhỏ nhắn cọ xát bộ ngực của Hứa Tử Yên một cái. Hứa Tử Yên bị Tiểu Bạch cọ ngứa đến cười khanh khách, chơi đùa với Tiểu Bạch một lát, nghiêng đầu ngẫm nghĩ, lấy ra một viên đan dược đút cho tiểu Côn Bằng. Tiểu Côn Bằng ăn đan dược vào, ánh mắt sáng rực nhìn Hứa Tử Yên, vỗ vỗ đôi cánh nhỏ, tỏ vẻ còn muốn ăn nữa. Hứa Tử Yên buồn cười, vừa cười vừa đút tiểu Côn Bằng một viên đan dược, thấy tiểu Côn Bằng ăn xong có chút buồn ngủ, liền thu nó vào Côn Bằng tâm.
Nghĩ ngợi một chút, thấy bản thân còn có rất nhiều chuyện phải làm, nào là giao nhẫn trữ vật của người mặt sẹo cụt tay cho Hứa Lân, rồi phải đi gặp tộc trưởng. Gia tộc đã đến thời điểm nguy nan, dù sao mình cũng phải dốc sức lực. Hứa Tử Yên âm thầm tính toán thực lực của mình hiện tại. Trúc Cơ kỳ tầng thứ nhất hậu kỳ đỉnh, nhưng dựa vào ưu thế thủy linh thể của mình, cho dù không sử dụng phù trận kia, có lẽ cũng có thể liều mạng với tu giả Trúc Cơ kỳ tầng thứ ba đến tầng thứ bốn. Vả lại nếu trong tay mình có phù, thì kể cả Trúc Cơ kỳ cấp cao cũng không e ngại.
Nói đến phù, bây giờ tu vi của mình đã đạt đến Trúc Cơ kỳ tầng thứ nhất, miễn có thêm thời gian để mình lĩnh ngộ, mình hoàn toàn có thể chế tác cửu phẩm phù đỉnh. Về phần phù trận, mình đã có thể bố trí trung phẩm phù trận, mặc dù trung phẩm phù trận này còn thuộc loại rất yếu, nhưng hẳn có thể đối phó với tu giả Trúc Cơ kỳ cấp cao. Giả sử mình lại dùng tam phẩm phù đỉnh đến bày trận, vậy thì càng không thành vấn đề.
Nhưng có nên dùng phù cấp cao không? Hứa Tử Yên vừa nghĩ như vậy, liền lập tức lắc đầu. Mình lộ ra khả năng có thể chế tác tam phẩm phù đỉnh đã đủ dọa người, nếu lại lộ ra mình có thể chế tác phù cao cấp, không biết sẽ khiến cho người nào trên mảnh đại lục này chú ý. Kể từ khi Hứa Tử Yên gặp được người mặt sẹo cụt tay, nàng liền có lòng kính sợ với thế giới này. Nàng tuyệt đối sẽ không ngốc đến nỗi lộ ra tất cả át chủ bài của bản thân ở trước mặt mọi người.
Nhưng nhớ tới uy lực của ngũ phẩm phù mình đã phóng ra vào đêm hôm đó tại bên ngoài Trung Đô thành, có lẽ chỉ cần là tu giả dưới Trúc Cơ kỳ tầng thứ sáu đều sẽ tạo thành tổn hại nhất định cho đối phương. Còn nếu cùng phóng mấy tấm mà nói, thì ngay cả tu giả Trúc Cơ kỳ tầng thứ mười cũng sẽ luống cuống tay chân. Chuyện mình có ngũ phẩm phù đã bị người khác biết, vậy thì sao mình không chế tác một ít giao cho gia tộc, dù gì đến lúc đó mình có thể đổ hết lên người tiên nữ mà mình hư cấu kia.
Nghĩ là làm ngay, Hứa Tử Yên bỗng nhiên đứng dậy, lấy ra phù bút và phù chỉ từ trong túi trữ vật, bắt đầu chế tác phù. Tròn một ngày một đêm, Hứa Tử Yên mới chế tác xong tám mươi tấm ngũ phẩm phù đỉnh, nàng thu hai mươi tấm vào trong Côn Bằng tâm của mình, sáu mươi tấm thì bỏ vào túi trữ vật, chuẩn bị giao cho gia tộc.
Sau khi thu phù xong, Hứa Tử Yên cũng không rời khỏi phòng, đi tìm Hứa Lân và đi gặp tộc trưởng, mà liền đứng trước bàn như vậy, chìm vào lĩnh ngộ phù thuật. Vừa rồi trong quá trình Hứa Tử Yên chế phù, đối với phù còn có thêm mức độ lĩnh ngộ sâu sắc, cho nên nàng lập tức dừng chế phù, tiến vào lĩnh ngộ về phù.
Truyền thừa trong linh hồn giúp Hứa Tử Yên lĩnh ngộ nhanh chóng, đến khi mặt trời nhô lên một lần nữa, Hứa Tử Yên mở hai mắt ra. Lập tức cầm lấy phù bút trên bàn, bắt đầu chế tác trên phù chỉ.
Từng tấm phù không ngừng xuất hiện trong tay Hứa Tử Yên, bắt đầu là mấy tấm lục phẩm, sau là thất phẩm, bát phẩm, cuối cùng cửu phẩm đỉnh cũng xuất hiện.
Buông phù bút, Hứa Tử Yên cực kỳ hưng phấn ngắm nghía một đống phù trên bàn, có chừng này phù, kể cả bản thân gặp Trúc Cơ kỳ tầng thứ mười hai hậu kỳ đỉnh cũng không e ngại. Có thể nói có phù này, chỉ cần số lượng đủ, Hứa Tử Yên bố trí ra trung phẩm phù trận, thì chính là người chỉ dưới Kết Đan kỳ. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là đối phương phải cho mình thời gian bố trận, nếu trong nháy mắt giết chết mình mà nói, vậy mình sẽ chạy không thoát.
Do đó, trong lòng Hứa Tử Yên âm thầm hạ quyết tâm, kiên quyết không thể cho người khác biết chuyện mình có thể chế tác cao phẩm phù, nếu quả có người biết, vậy nhất định phải giết chết hắn. Để phòng ngừa truyền đi ra ngoài, khiến kẻ địch của mình biết việc này, vào thời điểm đối chiến, không cho mình thời gian bày trận, giết chết mình trong chớp mắt.
Đột nhiên nàng lại nhớ tới một câu danh ngôn: “Không ai biết phù của Hứa Tử Yên rốt cuộc lợi hại đến mức nào, bởi vì người biết đều đã chết!”
Nghĩ đến đây, Hứa Tử Yên không khỏi cười ha hả, nàng thật không ngờ, câu danh ngôn này của nàng cuối cùng lại trở thành hiện thực, dương danh toàn bộ Thương Mang đại lục, hễ ai nhắc tới Hứa Tử Yên, trong lòng đều tràn ngập kính sợ.
BL: Đấy, bệnh lâu năm của bạn Tử Yên lại tái phát. Chậc chậc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.