Cực Phẩm Nữ Tiên

Chương 154: Không! Hứa Tử Yên là của ta!




“Con thật sự muốn làm như vậy sao?” Sau khi trầm mặc thật lâu, Dương Duệ trầm thấp nói.
“Đúng vậy, phụ thân.” Dương Linh Lung khẽ đáp, sắc mặt vô cùng tái nhợt, mỗi một câu đều nói cực kỳ khó khăn.
“Linh Lung, con phải biết rằng, trong cái kim thủy đàm này tràn ngập lực lượng hệ kim, không phải người bình thường có thể nhẫn nhịn chịu đựng được, trong nhiều thế hệ gia tộc, có bao nhiêu người chết ở chỗ này. Trừ khai sơn tổ sư của Dương gia chúng ta năm đó đã từng ở trong kim thủy đàm này nhận được kim nguyên lực, thì các trưởng bối gia tộc của ông ấy đều không có ngoại lệ chết ở bên trong.” Giọng nói Dương Duệ hết sức nặng nề.
“Con biết, nhưng con vẫn muốn thử xem.” Dương Linh Lung cắn chặt môi, trong ánh mắt lộ vẻ kiên định.
“Vì sao?” Dương Duệ bỗng nhiên hỏi.
Dương Linh Lung cúi đầu, qua một lát, mới ngẩng đầu, nhìn phụ thân ở đối diện, nhẹ giọng nói: “Phụ thân, người cũng biết tình huống thân thể con hiện tại, lần này con bị thương cực kỳ nặng, chỉ sợ…” Nói tới đây, Dương Linh Lung lại cúi đầu. Thật lâu sau, đến khi nàng ngẩng đầu lên lần nữa, ánh mắt đã trở nên trong suốt, ngữ khí chua xót nói: “Con không muốn cứ tiếp tục như vậy, con muốn đứng trên đỉnh thế hệ thiếu niên phương bắc một lần nữa. Con muốn tự tay đánh bại Hứa Tử Yên. Con không muốn từ nay về sau, chỉ nhìn thấy bóng lưng của Hứa Tử Yên, con muốn lấy lại thứ vốn thuộc về con.”
“Kỳ thực… Linh Lung, chỉ cần mỗi ngày con ngồi ở bên cạnh kim thủy đàm tu luyện cũng giống nhau thôi, con cần gì phải…”
“Không.” Dương Linh Lung đột nhiên có chút điên cuồng dùng sức lắc đầu hô: “Phụ thân, người đừng gạt con nữa, thân thể của con con biết, con đã không thể tiến cảnh nhiều hơn. Muốn trở lại quá khứ của con lần nữa, chỉ còn nước phá rồi lập lại, tìm kiếm đột phá trong kim thủy đàm này.”
“Con… thật sự đã nghĩ kỹ rồi?” Thần sắc Dương Duệ cũng dần dần bình tĩnh lại.
“Dạ.” Dương Linh Lung kiên quyết gật đầu.
“Vậy… con hãy đi xuống đi.” Trong ánh mắt Dương Duệ lóe lên đau đớn kịch liệt, nhìn Dương Linh Lung nghiêm túc nói: “Linh Lung, con yên tâm. Nếu con thật sự… xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ta nhất định sẽ tự tay giết chết Hứa Tử Yên, báo thù cho con.”
“Không.” Dương Linh Lung từ tốn nói: “Phụ thân, tin tưởng con, con không có việc gì. Hứa Tử Yên là của con, con nhất định sẽ tự tay giết chết nàng, rửa sạch mối sỉ nhục nàng gây cho con.”
Dương Linh Lung dứt lời, đổi ngồi thành quỳ, dập đầu lạy Dương Duệ chín cái vang dội. Dương Duệ rơi nước mắt, hai tay run run muốn đỡ Dương Linh Lung, nhưng đôi tay kia lại run rẩy không ngừng. Sau khi Dương Linh Lung dập đầu xong, chậm rãi đứng dậy xoay người, quay mặt sang kim thủy đàm, bước từng bước một, kiên định đi xuống…
Rừng rậm Vô Tận.
Trong động nhện.
Hứa Tử Yên thu cái túi đựng phù chỉ trống vào túi trữ vật của bản thân, nhẹ giọng nói: “Số phù chỉ trống này, ta nhận, có rảnh ta sẽ chế thêm một ít phù cho mọi người.”
“Được, Tử Yên ngươi vất vả rồi.” Mọi người đều cảm kích nhìn Hứa Tử Yên, biết Hứa Tử Yên thu số phù chỉ đó chẳng phải giữ cho bản thân, mà là vì chế tác phù cho mọi người.
“Thiên Hải sư huynh, Mỹ Nhược sư tỷ.” Hứa Tử Yên chỉ vào hai túi nguyên liệu luyện khí dưới đất, nói với Hứa Thiên Hải và Hứa Mỹ Nhược: “Hai người các ngươi mỗi người bảo quản một cái.”
“Ừ.” Hứa Thiên Hải và Hứa Mỹ Nhược từng người thu lấy một cái túi trữ vật. Hứa Tử Yên cầm cái túi trữ vật chứa yêu đan, nhìn mọi người nhẹ giọng nói: “Ta cần số yêu đan hệ thủy này.”
“Yêu đan hệ thủy bên trong đều là của muội.” Hai huynh đệ Hứa Kỳ và Hứa Lân cùng lên tiếng.
“Cám ơn.” Hứa Tử Yên nhẹ giọng đáp lại, thu tám viên yêu đan hệ thủy vào trong túi trữ vật của mình. Sau đó đem túi trữ vật chứa yêu đan và túi chứa linh thạch giao cho Hứa Lân, nhẹ giọng nói: “Hai cái túi trữ vật này sẽ do Lân sư huynh bảo quản.”
“Ừ.” Hứa Lân nhẹ nhàng gật đầu, thu lấy hai cái túi trữ vật.
“Mọi người lại chia vàng bạc và đồ ăn, còn có nước thành mười hai phần, mỗi người một phần. Về phần quần áo, mỗi người lát nữa tự mình chọn lựa mười bộ, giữ lại để về sau dùng vào thời điểm cải trang, thừa lại thì ném ở trong này.”
Đợi mọi người đều phân phối xong hết, Hứa Tử Yên mới cười nói với mọi người: “Mấy trăm cái túi trữ vật dưới đất này, mỗi người chúng ta chọn một cái. Nào, Hứa Lam, ngươi chọn trước đi, chọn cái không gian lớn nhất.”
Tất cả mọi người đều nở nụ cười đầy thiện chí, mặt Hứa Lam đỏ bừng, nhưng ánh mắt lại phóng thích vẻ vui sướng, vươn tay chọn lựa giữa đống túi trữ vật trống một lát, cuối cùng chọn một cái ôm vào lòng, hai tay không ngừng lật tới lật lui. Mọi người cũng đều cười hỉ hả chọn lựa một cái, sau đó Hứa Tử Yên cất đống túi trữ vật này vào một cái túi trữ vật, rồi ném cho Hứa Mai nói: “Những túi trữ vật này do ngươi bảo quản.”
Hứa Mai tiếp nhận túi trữ vật, thu vào trong túi trữ vật dưới thắt lưng mình. Lúc này mọi người đã chia xong chiến lợi phẩm, lại bỗng nhiên nhìn nhau cười vang. Lần này không chỉ có thu hoạch phong phú, hơn nữa một cái phù trận nhà giam địa ngục gần như đã diệt sạch những kẻ đuổi giết bản thân, nên hiện giờ tâm trạng mọi người đều thoải mái hơn nhiều.
Hứa Tử Yên quay đầu nhìn thoáng qua gã đệ tử Xích Dương tông té xỉu nằm dưới đất, Lăng Tiêu lập tức hiểu ý, dùng một tay túm gã Xích Dương tông đến bên cạnh mình, rồi kéo tới phía trước Hứa Tử Yên. Hứa Tử Yên nhẹ nhàng đánh một chưởng trước ngực hắn, gã đệ tử Xích Dương tông liền tỉnh lại, ban đầu mờ mịt quan sát bốn phía, đợi thấy được Lăng Tiêu và Hứa Tử Yên, sắc mặt lập tức biến đổi, bỗng chốc bật dậy từ trên mặt đất.
Lăng Tiêu luôn đặt tay ấn lên vai hắn, một đôi mắt hổ tràn ngập sát khí nhìn hắn. Gã đệ tử Xích Dương tông liền run run kia cả người, tiếp đó thân thể càng run rẩy không ngừng. Hứa Tử Yên ngồi ở đối diện lẳng lặng nhìn hắn, rồi chìa tay đặt trên đỉnh đầu hắn. Thần sắc Lăng Tiêu đứng đối diện Hứa Tử Yên lập tức biến đổi, bởi vì hắn nhìn ra Hứa Tử Yên đang thi triển sưu hồn thuật. Sưu hồn thuật chỉ có người tu vi cao hơn mới thi triển được với người tu vi thấp hơn, mà gã đệ tử Xích Dương tông trước mắt đã là tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ mười một, xét từ điểm này, Hứa Tử Yên ít nhất cũng là tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ mười hai. Nhưng theo thần thái thoải mái của Hứa Tử Yên, nàng chỉ vẻn vẹn là tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ mười hai thôi sao?
Tại thời điểm ấy, trí nhớ của gã đệ tử Xích Dương tông như dòng chảy dũng mãnh tiến vào trong ý thức của Hứa Tử Yên, ước chừng mười lăm phút, Hứa Tử Yên nhẹ nhàng rút tay khỏi đầu gã đệ tử Xích Dương tông, mà gã đệ tử Xích Dương tông kia cũng mềm oặt ngã xuống, đồng tử trong đôi mắt đã trợn lên. Nhưng Lăng Tiêu đứng bên cạnh vẫn cứ lo lắng, vươn bàn tay to túm lấy đầu hắn, dùng một chút lực, liền nghe được tiếng ‘răng rắc’, vặn gãy đầu hắn.
Hứa Tử Yên tán thưởng nhìn Lăng Tiêu gật đầu, rồi quay đầu ngó mọi người, ánh mắt theo thứ tự lần lượt đảo qua trên mặt mỗi người, khóe miệng dần dần nhếch lên, trong ánh mắt giống như gợn sóng dập dờn ý cười. Nhìn bộ dạng mù mở của mọi người, Hứa Tử Yên rốt cuộc nhịn không được, phì cười một tiếng, trên người tản ra sự vui sướng từ trong ra ngoài.
“Tử Yên tỷ tỷ, rốt cuộc tỷ đã biết cái gì? Tỷ mau nói đi.” Hứa Mai thấy vậy lòng như lửa đốt, hai tay túm lấy cánh tay Hứa Tử Yên dùng sức lắc.
“Được rồi, được rồi, đừng lắc nữa, lắc nữa cánh tay sẽ gãy mất.” Hứa Tử Yên yêu kiều cười nói: “Thái Huyền tông không có việc gì, gia tộc chúng ta cũng không có việc gì.”
“Cái gì?”
“Thật sự?”
“Thái Huyền tông làm sao có thể không có việc gì?”
“Nguyên Anh lão tổ của bọn họ chẳng phải ngã xuống rồi sao?”
Mọi người bảy miệng tám lời hỏi, trên mặt mỗi người đều là vẻ sốt ruột.
“Đại trưởng lão Thái Huyền tông, Lâm Thanh Hàn, vào lúc tông môn nguy nan, đột phá vách chướng, trở thành thế hệ Nguyên Anh lão tổ mới của Thái Huyền tông, cho nên Hoa Dương tông chỉ còn nước rút lui. Mà tam đại gia tộc kia đương nhiên cũng không dám động thủ với Hứa gia chúng ta vào thời điểm này.”
“Vậy… vì sao tam đại gia tộc còn dám đuổi giết chúng ta?”
“Tam đại gia tộc sở dĩ không dám tấn công gia tộc chúng ta, chẳng phải sợ hãi Thái Huyền tông. Phải biết rằng những lực lượng tông môn sẽ chỉ đối phó với tông môn, hiện tại Hoa Dương tông đã biết Thái Huyền tông xuất hiện tân Nguyên Anh lão tổ, đương nhiên không dám tiếp tục phái ra lực lượng tông môn đến trợ giúp tam đại tông môn. Nếu bọn họ làm vậy, Thái Huyền tông cũng có thể phái ra lực lượng tông môn hủy diệt tam đại gia tộc kia. Bởi vậy, thế tục giới vì Lâm Thanh Hàn đột phá Nguyên Anh, lại trở về quỹ tích vốn có. Thế tục giới thì phải dựa vào chính lực lượng thế tục giới giải quyết vấn đề giữa đôi bên, còn lực lượng tông môn sẽ không tham dự.
Bọn họ không dám đi tấn công tổ địa Hứa gia chúng ta ở Trung Đô thành, đó là bởi vì bọn họ căn bản đánh không tới. Lúc trước bọn họ đã nếm thử uy lực của phù trận ta bố trí trong Nghị Sự đại điện của gia tộc, đương nhiên không dám tấn công. Có điều, bọn họ không tấn công tổ địa Trung Đô thành của Hứa gia chúng ta, cũng không có nghĩa bọn họ sợ hãi Hứa gia chúng ta, ngược lại, bọn họ ngoại trừ hộ tộc đại trận của Hứa gia chúng ta, thì thật khinh thường Hứa gia chúng ta, mấy ngày nay, ba nhà bọn họ đã liên thủ phá hủy thế lực bên ngoài của Hứa gia chúng ta, chiếm lấy không ít địa bàn của chúng ta.
Nhưng mà, gia tộc đối mặt với cục diện này cũng không có cách nào. Một mình gia tộc chúng ta, đi đơn độc đối mặt với ba gia tộc, không có khả năng có cơ hội thắng lợi. Trừ phi thực lực Hứa gia chúng ta vượt xa bọn họ, đạt tới lực lượng tiểu tông môn. Ba nhà bọn họ cũng thấy được điểm này, nên mới dám công khai liên thủ truy nã chúng ta. Ta nghĩ, mục đích của bọn họ là, kể cả không chiếm được bảo tàng của Hứa gia chúng ta, cũng muốn giết chết chúng ta ở bên ngoài, tuyệt đối sẽ không cho phép chúng ta trở về gia tộc. Bởi vì một khi chúng ta đều chết ở bên ngoài, Hứa gia chúng ta sẽ xuất hiện một đoạn đứt gãy trên thực lực, kể từ đó, Hứa gia diệt vong chỉ là vấn đề thời gian.”
Ánh mắt Hứa Tử Yên nghiêm túc đảo qua mọi người, nghiêm giọng nói: “Cho nên, chúng ta không chỉ phải an toàn trở về gia tộc, mà còn phải không ngừng mạnh lên, để gia tộc chúng ta đứng sừng sững ở đỉnh thế tục giới phương bắc.”
Một lát sau, cảm xúc mọi người đều phấn khởi hẳn lên, một đám vung nắm tay, cao giọng hô to:
“Chúng ta muốn mạnh lên.”
“Chúng ta muốn mạnh lên.”
“Chúng ta muốn mạnh lên.”
“Chúng ta muốn mạnh lên.”
“…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.